Chương 189

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Mộ Hữu Thành thành công mượn vật liệu từ Hạ Thanh Hòa, cho nên nguyên bản Lý Đức Quân muốn mượn chuyện này đến đả kích Mộ Hữu Thành đã ngâm nước nóng, bất quá cũng làm tăng oán khí của Lý Đức Quân, cho nên đối với 30% cổ phần trong tay của Mộ Tiêu Vân là tình thế bắt buộc. Thế nên phải thuyết phục Mộ Tiêu Vân.

Mắt thấy sắp tới năm mới, Lý Đức Quân quyết định đem chuyện này đặt ở năm sau, bất quá cũng bởi vì vậy, mỗi lần thấy sắc mặt của Diêu Tinh Tinh, thấy bà một bộ dáng đắc ý, Lý Đức Quân cười lạnh, cũng không cùng phụ nữ so đo.

Sự tình của công ty được giải quyết, kế tiếp là lễ mừng năm mới, Mộ Hữu Thành nhớ tới Mộ Tiêu Vân, vì thế ông gọi cho cậu.

Mộ Tiêu Vân đang tắm suối nước nóng, là do Trần Cảnh Văn kéo đi. Ngày đông lạnh, người tắm suối nước nóng không ít, chính là một suối lớn như vậy nhưng lại có ít người.

Di động được để trong túi chống thấm, Mộ Tiêu Vân là sợ Hạ thiếu gia không tìm thấy cậu  nên mới tùy thân mang theo, lúc này, cậu đang quấn một cái khăn tắm ngang hông, ghé vào trên bờ mà dùng di động xem phim.

" Này, ta nói tìm ngươi ra đây tâm sự, ngươi lại để ta một bên như vậy sao ?" Trần Cảnh Văn bất mãn nằm sấp trên lưng cậu, nhìn đến vành tai của thiếu niên có dấu hôn. Dấu vết chắc là của mấy ngày trước. Chính là hiện tại làn da thiếu niên trắng nõn nhìn có chút yêu dã.

Khóe mắt Mộ Tiêu Vân chuyển động một chút, sau đó cười nhạo một tiếng, đẩy Trần Cảnh Văn ra, cậu xoay người đối diện đối phương :" Đem ánh mắt của ngươi thu liễm một chút ".

" Phốc... " Trần Cảnh Văn cũng cười lên tiếng, " Ngươi còn thẹn thùng sao ?" Làm cũng dám làm, còn để lại dấu vết thì còn sợ người ta nhìn sao ?

" Nói cho ngươi biết, ta chỉ xuất ra một cái kết luận ". Mộ Tiêu Vân lắc lắc đầu.

" Kết luận gì ?" Trần Cảnh Văn tò mò.

" Năm nay có lưu hành một câu nói ?"

" Anh ngươi không quan tâm lắm nên không biết ". Trần Cảnh Văn trả lời khoan khoái.

" Chỉ số thông minh quả nhiên bình thường ".

" Cái gì ?" Bắt đầu Trần Cảnh Văn nghe không hiểu lời nói của cậu, sau đó dừng lại một chút lập tức hiểu được.

" Đi, ngươi là thiên tài, chúng ta không so chỉ số thông minh với ngươi ".

" Nói đi, sao hôm nay cố ý tìm ta..." Mộ Tiêu Vân nói đến một nửa, điện thoại vang lên, " Chờ một chút ".

Nhìn di động, trên màn hình hiện tên của Mộ Hữu Thành. Ngón tay Mộ Tiêu Vân trượt lên, điện thoại lập tức được kết nối :" Alo ?"

" Tiêu Vân ". Âm thanh Mộ Hữu Thành gọi tên Mộ Tiêu Vân có chút đông cứng. " Năm mới con định ở đây hay ra nước ngoài ?"

" Ở đây, có việc gì sao ?"

" Cây anh đào bên công kia kia vẫn luôn không có người tới, chỉ sợ ngươi không muốn qua, bên ba ba ngươi cũng không nguyện ý tới, ta muốn ngươi bồi bà nội trãi qua năm mới được không ? Bên kia phòng ở cũng lớn, lại chỉ có mình bà ngươi, cũng sẽ không có người đến quấy rầy ngươi ". Những lời này của Mộ Hữu Thành là vì Mộ Tiêu Vân suy xét.

Chính là, " Không cần, bên bà nội thân thích nhiều, ta sẽ ở nhà bạn ".

Mộ Hữu Thành bắt đầu nhíu mày :" Bạn cũng chỉ là bạn, ngươi không phải không có nhà, năm mới ở nhà người khác sao được ? Ta biết ngươi không thích ở chung với chúng ta, nhưng bà của ngươi thương ngươi như vậy, coi như là bồi bà đi ".

" Bà sẽ có hàng xóm thường xuyên ghé chơi, nếu các người sợ bà tịch mịch thì đi thăm bà nhiều là được, ta không muốn năm mới lại mù mịt chướng khí ". Mộ Tiêu Vân cự tuyệt.

Mộ Hữu Thành muốn cùng Mộ Tiêu Vân câu thông, chính là ông phát hiện mình không có khả năng cùng cậu câu thông. Dù ở nước ngoài cuộc sống khác biệt nhưng bọn họ là cha con, ông cũng không phải là người bảo thủ, như thế nào lại gian nan như vậy. Tựa như hiện tại, Mộ Tiêu Vân nói một câu có thể làm ông bốc hỏa.

Có người cha nào lại để con trai ở nhà người khác đón năm mới, chính mình không phải không có nhà, hơn nữa chuyện này truyền ra sẽ rất khó nghe.

" Tính cách ngươi sao lại ngoan cố như vậy ?" Mộ Hữu Thành nói nặng lời, " Tiêu Vân, ba thật sự không biết nói với ngươi thế nào. Cho dù chúng ta năm năm không gặp cũng không cần phải tranh đấu, Tinh Tinh không còn hài tử, ba cũng rất thương tâm, chính là ba có trách ngươi sao ? Ba biết trong lòng ngươi không thoải mái bởi vì ta và mẹ ngươi ly hôn, cho nên ta khuyện Tinh Tinh, bảo bà ấy khai thông tư tưởng một chút. Chính là, Tiêu Vân à, đó là hài tử của Tinh Tinh, làm một người mẹ mất con, ngươi có biết bà ấy đau thế nào không ? Bà đều vì ngươi mà làm đến mức này vì cái gì mà oán hận của ngươi vẫn không tiêu tan? Đây là chuyện của người lớn, ngươi là một đứa nhỏ như thế nào lại ghi hận như vậy ? Tâm ngươi không thể mở rộng ra một chút sao ?"

Diêu Tinh Tinh đau ?

Mộ Tiêu Vân nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười kia là lần đầu tiên Trần Cảnh Văn nhìn thấy, thiếu niên này mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại lạnh như băng, cảm giác có thể làm tâm người khác đóng băng.

" Bà ấy đau, như vậy ai hiểu cho nổi đau năm ấy của mẹ ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

" Chuyện này đã qua, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn nhớ kỹ sao ? Ba thừa nhận là năm đó là ba không xử lý tốt mọi chuyện mới thương tổn đến ngươi ".

" Diêu Tinh Tinh mất đi hài tử còn tiếp nhận ta, đây là bà ta hào phóng, mẹ ta bị đối đãi như vậy lại không thể oán hận, chẳng lẽ do bà ấy xứng đáng sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

" Ta không có ý này ". Mộ Hữu Thành vì mình biện minh ," Ngải Thanh là một người tốt, bà ấy rất thiện lương, chính là bà ấy dạy dỗ ngươi không phải như vậy. Ngươi xem chính mình là bộ dáng như thế nào, có nhà không về, mỗi ngày ở nhà bạn. Cùng trưởng bối nói chuyện lại châm chọc, Tiêu Vân, ta là ba ngươi, không phải kẻ thù ".

" Còn nhớ rõ lời nói trước kia của ta ở bệnh viện sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

" Nói cái gì ?" Qua nhiều năm  như vậy, Mộ Hữu Thành đã sớm quên.

" Khi người cùng mẹ ly hôn ta đã nói qua, ta oán ngươi không phải là bởi ngươi không có tình cảm mà ly hôn, bởi vì hôn nhân không có tình yêu rất đáng thương. Ngươi cũng có thể có đứa con khác chính là ta chỉ có một người mẹ, mẹ ta chỉ có mình ta là con. Năm đó, sau khi ta nói, mà lựa chọn kế tiếp của ngươi đã cho ta đáp án. Không phải sao ? Hiện tại ngươi trách ta không học giỏi, xin hỏi lúc trước, khi ngươi lựa chọn Diêu Tinh Tinh, người làm cha, có đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình chưa ?"

"Cái này..." Mộ Hữu Thành trầm mặc.

Mà Mộ Tiêu Vân đã trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Hữu Thành bên kia rơi vào trầm tư. Ông cảm thấy chính mình đi một vòng lẩn quẩn mới đột nhiên phát hiện, hết thảy chính là tư tưởng của mình sai phương hướng. Ông vẫn luôn cho rằng bản tính Mộ Tiêu Vân tốt, chính là bởi vì ông cùng Lý Ngải Thanh ly hôn cho nên mới không chịu tha thứ cho ông, cũng đồng dạng hận Tinh Tinh. Cho nên, Mộ Hữu Thành cảm thấy đây chính là do mình tạo thành, ông đối với đứa nhỏ này thua thiệt, bất luận đứa nhỏ này làm cái gì ông cũng có thể tha thứ.

Chính là hiện tại ông ý thức được có chút đáng sợ. Đứa bé này không chỉ hận ông, hơn nữa Mộ Hữu Thành cảm thấy ông thực không biết Mộ Tiêu Vân. Như vậy, mặc dù Mộ Tiêu Vân thành tích tốt, trong mắt mọi người thì cậu rất ưu tú, chính là tư tưởng lại rất cực đoan, tính cách như vậy thì làm sao kế thừa bất động sản Mộ thị, ông làm sao yên tâm giao công ty cho cậu đây ?

Nhớ tới lời nói trước của Diêu Tinh Tinh, nếu đến lúc đó đem công ty giao cho Mộ Tiêu Vân, cậu thật sự sẽ dùng nó đối phó Tinh Tinh cùng Tiêu Lâm, như vậy... Mộ Hữu Thành có chút đau đầu.

Mộ Tiêu Vân hoàn toàn không bị điện thoại của Mộ Hữu Thành ảnh hưởng, hiện tại cậu đã không bị cái gọi là thâm tình cha con chi phối cảm xúc. Từ khi vì chuyện hài tử của Diêu Tinh Tinh, Mộ Hữu Thành đến tìm cậu sau đó, thì trong lòng Mộ Tiêu Vân đã đứt đoạn triệt để.

Bất quá, Trần Cảnh Văn hai mắt giống như hòa thượng nhìn mõ mà nhìn chằm chằm, làm Mộ Tiêu Vân trực tiếp đánh tỉnh.

"Oa, ngươi làm gì ?" Trần Cảnh Văn lui lại mấy bước.

" Hoàn hồn rồi sao ? Nếu hôm nay ngươi hẹn ta ra chỉ vì trừng ta, xin lỗi ta muốn trở về ".

" Ngươi..." Trần Cảnh Văn quan tâm hỏi, " Ngươi vừa rồi không có việc gì sao ?" Hắn biết được là Mộ Hữu Thành gọi điện tới, mới vừa nghe Mộ Tiêu Vân nói chuyện cũng biết bên kia Mộ Hữu Thành nói lời không tốt.

" Ngươi không cho là hiện tại người cần quan tâm chính là ngươi sao ?" 

" Ta..." Trần Cảnh Văn do dự một chút, " Còn nhớ rõ mấy tháng trước ta hoir qua ngươi một câu sao ?" 

" Mấy tháng trước ngươi hỏi ta rất nhiều câu ?" Mộ Tiêu Vân lườm hắn một cái.

" Kháo, ngươi không muốn ta nói như vậy hiểu chưa ?" Trần Cảnh Văn thí điên thí điên ngồi vào bên cạnh Mộ Tiêu Vân , " Ta hỏi qua ngươi, con đường này khó đi sao ?"

" Cho nên ?" Mộ Tiêu Vân nhướng mày.

" Ta bây giờ hỏi ngươi lại một câu, con đường này khó đi sao ?"

Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nheo lại đánh giá Trần Cảnh Văn. Nhìn nét mặt Trần Cảnh Văn không được tự nhiên, Mộ Tiêu Vân thu hồi tầm mắt, hắn hỏi :" Ngươi hiện tại muốn đi trên con đường này sao ?"

Trần Cảnh Văn dừng lại một chút :" Ta...ta hiện tại cùng Từ Nham một chỗ ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net