Chương 208

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tịch Mộ thị cùng vợ trước tranh cãi tài sản mà mở phiên toà, chuyện này khiến cho toàn bộ truyền thông ở thành phố B chú ý. Mộ Hữu Thành ở trong mắt mọi người là một nam nhân tốt, không đến chỗ ăn chơi không gái gú. Nam nhân như vậy hiện nay hoặc là nói ở thành phố B cơ hồ đã không có.

Huống chi, Mộ Hữu Thành hiện tại có gia đình. Hơn nữa chuyện này sau khi truyền ra, Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh vốn đã kết hôn năm năm trước, nhưng trước đó đã ở bên nhau nhiều năm, thậm chí việc chưa lập gia đình đã có con cũng bị truyền ra cho nên mấy ngày nay trên các đầu báo đều là tin tức về Mộ Hữu Thành.

Chỉ là, tin tức của Mộ Hữu Thành tuy nhiều nhưng về giai đoạn trước Lý Ngải Thanh cùng nhi tử Mộ Tiêu Vân lại đưa tin rất ít, thậm chí chỉ sơ lược.

Cùng ngày mở phiên toà, cửa tòa án vây quanh rất nhiều phóng viên, chỉ là đứng ở ngoài không dám đi vào.

Đứng ở cửa Lý Ngải Thanh cùng Mộ Hữu Thành đối mặt. hai người đều không có nói chuyện, Mộ Hữu Thành có Diêu Tinh Tinh bồi, mà Lý Ngải Thanh có Khoa Mễ Tư bồi.

"Trần luật sư ngươi hảo, gần đây có khỏe không?" Dương Chính Hằng trước nói chuyện cùng luật sư của Lý Ngải Thanh.

"Nhờ phúc của Dương luật sư mà dạo này tôi rất bận rộn." Trần luật sư một lời hai ý nghĩa nói.

Sau đó hai người cười cười, cùng nhau đi vào tòa.

Mộ Hữu Thành thỉnh thẩm phán phán 30% cổ phần trong tay của Lý Ngải Thanh không có hiệu quả, lý do là hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần mang theo tính chất lừa gạt. Năm năm trước, Lý Ngải Thanh chỉ là một người thôn quê, bà ở thành phố B, thậm chí không có xã giao. Xin hỏi, bà sao lại quen biết nhân vật vang dội như Doãn Hạo?

Cho nên Mộ Hữu Thành đối với mục đích ly hôn của Lý Ngải Thanh có nghi vấn, ông cho Lý Ngải Thanh 30% cổ phần là bởi vì mấy năm nay Lý Ngải Thanh đã trả giá rất nhiều nhưng nếu ngày đó đều không phải như vậy thì 30% cổ phần như hứa hẹn lúc ấy không có hiệu quả.

"Vớ vẩn." Trần luật sư từ khi làm luật sư đến nay chưa từng có nghe qua loại. Đồng thời, hắn càng không thể tưởng được, Dương Chính Hằng làm luật sư luật sư chuyên nghiệp thế nhưng sẽ lấy lý do hoang đường như vậy mà kiện tụng. "Mộ Hữu Thành đem  30% cổ phần chuyển cho thân chủ của ta  là bởi vì nó là tài sản chung của vợ chồng. Sau khi ly hôn, tài sản này hẳn là bị bình quân chia ra, nhưng mà thân chủ ta chỉ lấy 30% cổ phần, tất cả mọi người đều biết giá trị của bất động sản Mộ thị, thân chủ ta lúc ấy cầm ít hơn 5%, liền tổn thất tương đương 5 trăm triệu, bởi vậy có thể thấy được phẩm đức của thân chủ ta."

"Nhưng mà phẩm đức này lại nhìn không ra tới, bằng không sao bà lại nhận thức được luật sư Doãn Hạo? Hơn nữa nếu cổ phần bất động sản Mộ thị có giá trị cao, bà vì sao lại muốn ở ngay lúc này đưa ra đơn ly hôn?" Dương Chính Hằng lại hỏi.

"Ly hôn là Mộ Hữu Thành đưa ra." Lý Ngải Thanh trả lời.

"Nhưng mà Mộ Đổng nói, trước đó bà vẫn luôn muốn ly hôn, nếu Mộ thị  tốt như vậy, bà vì sao muốn ly hôn?" Vấn đề Dương Chính Hằng đưa ra có chút bén nhọn, hoặc là ngữ khí hắn hỏi chuyện làm Lý Ngải Thanh không biết nên trả lời như thế nào.

"Bởi vì ta......" Lý Ngải Thanh cơ hồ muốn nói, bởi vì lúc ấy tinh thần bà rất căng thẳng thậm chí ngày ngày gặp ác mộng. Chính là bị người khác biết mình từng bệnh tâm thần là một chuyện, muốn chính mình ở chỗ này nói ra mình bị bệnh tâm thần lại là một chuyện khác.

"Bởi vì bà cái gì?" Dương Chính Hằng chính là cắn chuẩn Lý Ngải Thanh không dám nói tình hình thực tế, cho nên mới hỏi như vậy.

"Bởi vì ông ta ở bên ngoài có nữ nhân." Lý Ngải Thanh cuối cùng trả lời như vậy.

"Việc Mộ Đổng ở bên ngoài có nữ nhân, không phải lúc ấy bà mới biết được, vì sau qua 9 năm bà mới muốn ly hôn."

"Ta nghĩ Dương luật sư đã lầm một sự kiện, nơi này là tranh cãi tài sản chứ không phải hình sự. Hơn nữa, thân chủ ta muốn khi nào ly hôn cùng với bà lấy được nhiều ít cổ phần một chút quan hệ đều không có." Trần luật sư nhíu mày, Dương Chính Hằng hỏi chuyện phi thường không hợp logic, hơn nữa căn bản là vô lại kiện tụng, thậm chí có vi trình tự bình thường.

"Không, ta nghĩ là Trần luật sư hiểu lầm ý của án kiện này. Thân chủ ta yêu cầu toà án phán 30% cổ phần chuyển nhượng không có hiệu quả lý do là ông ấy lúc đó cấp cổ phần cho Lý Ngải Thanh là xuất phát từ tin tưởng cách làm người của Lý Ngải Thanh, mà không phải mang theo lừa gạt, nếu có làm trái với ước nguyện ban đầu thì phần hiệp nghị liền không có hiệu quả." Dương Chính Hằng lại nhìn về phía Lý Ngải Thanh, "Hơn nữa, Mộ Đổng đem này 30% cổ phần cho bà, là bởi vì tin tưởng bà sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho công ty. Hiện tại, bà đem 30% cổ phần cho một thiếu niên mười tám tuổi, lời này nếu truyền ra quả thực chính để người chê cười."

"Ta lần đầu nghe nói sự kiện phân chia tài sản sau khi ly hôn có căn cứ vào cái gì mà ước nguyện ban đầu, Dương luật sư nếu không hiểu biết luật hôn nhân thì nhà ta có một bộ hoàn chỉnh luật hôn nhân ta nguyện ý bỏ những thứ yêu thích tặng cho ngươi."

"Trần luật sư đây công kích ta sao?" Dương Chính Hằng cười hỏi, "Ta tưởng hôm nay đứng ở chỗ này là thông qua quốc gia tán thành, nếu Trần luật sư hoài nghi chuyên nghiệp tiêu chuẩn của ta, như vậy chính là nghi ngờ cuộc thảo khí ở quốc gia sao?"

"Đây rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan nhau." Trần luật sư nếu không phải tu dưỡng tốt, đã sớm đem tư liệu ném qua.

Hắn vẫn luôn nghe nói Dương Chính Hằng thưa kiện rất lợi hại, không nghĩ tới hôm nay xác thật vô lại như vậy, hắn còn tưởng rằng bọn họ sẽ có chiêu gì, nếu chỉ là dùng phương thức này thì lần kiện tụng này còn có thể đánh sao?

"Đủ rồi, toà án không phải nơi các ngươi cãi nhau." Thẩm phán cũng cảm thấy không đâu vào đâu.

"Ta muốn các ngươi đều hảo hảo mà xem án kiện này muốn đánh như thế nào? Cũng hảo hảo đi tìm hiểu toà án là nơi nào."

Nói xong, thẩm phán cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Thấy thẩm phán rời đi, đám người Dương Chính Hằng cũng theo rời đi, bất quá trước khi rời đi, hắn đi đến trước mặt Trần luật sư: "Trần luật sư, hết thảy vừa rồi ta hy vọng ngươi không cần so đo, ta là đứng ở lập trường của thân chủ ta phải vì thân chủ ta mà suy nghĩ, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng minh bạch việc luật sư phải giữ gìn lợi ích của thân chủ mình."

"Đa tạ Dương luật sư chỉ điểm, thật đúng là  một bài học quý giá cho ta." Trần luật sư cười lạnh một tiếng.

Văn phòng luật sư

"Về án này ta có một ý tưởng mới." Ở toà án vừa rồi, Dương Chính Hằng đã cho Dương luật sư ra ý tưởng mới.

"Có ý tưởng gì?" Mộ Tiêu Vân hỏi, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, sự việc vừa rồi ở tòa án cũng làm cậu nghiêm túc hẳn lên. Luật sư kia căn bản là du côn lưu manh.

"Vừa rồi Dương Chính Hằng không phải nói bọn họ đánh vào vấn đề 30% cổ phần của mẹ ngươi không hợp pháp hay sao, ta có hai ý tưởng, một là thắng, một là thua."

"Ta chưa hiểu lắm." Mộ Tiêu Vân nghi hoặc.

"Nếu nói bọn họ yêu cầu 30% cổ phần không vi phạm ước nguyện ban đầu, như vậy chúng ta cho hắn chứng cứ, nhưng nếu thua  thì  chính là ý tưởng mới kế tiếp. Án kiện này thua chúng ta ngay sau đó sẽ phản cáo đối phương, yêu cầu tài sản phu thê đồng sở hữu. Hơn nữa, sự tình của Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh ở chỗ này cũng không phải bí mật, lúc mẹ ngươi ở cùng Mộ Hữu Thành thì không được cùng Diêu Tinh Tinh kết hôn, nhưng nếu đứng ở lập trường đạo đức thì tương đương kết hôn cũng giống như trùng hôn. Nếu đánh thắng án kiện này mẹ ngươi có thể có được không chỉ là một nửa cổ phần mà còn phần bồi thường rất cao."

Ngụ ý của Trần luật sư Mộ Tiêu Vân đã hiểu, nếu án kiện chuyển sang phương hướng khác thì sẽ phải kéo dài thật lâu.

"Ta không thành vấn đề." Thời điểm Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Lý Ngải Thanh lên tiếng, "Đi đến một bước ngày hôm nay, Mộ Hữu Thành người này ta xem như nhận thức nhưng ta muốn vì Tiêu Vân nỗ lực một phen, tranh thủ vì Tiêu Vân bắt được lợi ích lớn nhất."

Mấy thứ này, bà không thèm để ý nhưng mà đó hẳn là thuộc về nhi tử của bà, bà không nghĩ sẽ nhường cho người khác. Hiện tại là Mộ Hữu Thành bức người quá đáng, chuyện ly hôn này từ đầu tới đuôi đều là Mộ Hữu Thành có lỗi với bà, bà vì Mộ gia làm trâu làm ngựa mấy năm nay nhưng vì Diêu Tinh Tinh mà Mộ Hữu Thành không cho bà mặt mũi. Bà không hận không oán bởi vì chính mình hiện tại đã hạnh phúc, nhưng mà hiện tại Mộ Hữu Thành thế nhưng đổi trắng thay đen, trước oan uổng bà bất trung, khẩu khí này không thể nhẫn nhịn.

"Mẹ, kỳ thật con không cần người nhường nhịn, mẹ chỉ cần chiếu tâm ý của mình là được." Hôm nay màn diễn trái phải đảo lộn này thật làm cho cậu xem đủ rồi.

Mộ Hữu Thành a Mộ Hữu Thành, so với trong tưởng tượng của cậu còn vô sỉ hơn.

"Không, mẹ hôm nay xem như đã hiểu, ta trước kia nhường nhịn đều là sai, người chính là như vậy, người hiền bị người khinh, hôm nay Mộ Hữu Thành có thể đối với ta làm ra loại chuyện này, khó bảo toàn ngày mai hắn sẽ không làm loại chuyện này với con, cho nên ta sẽ không nhường nhịn." Lý Ngải Thanh nói thực kiên định.

"Nếu các ngươi đều không có ý kiến, ta cùng Doãn Hạo thương lượng một chút xem trận đánh thế nào."

"Ta còn có nghi vấn." Mộ Tiêu Vân mở miệng, "Án kiện này thời gian nhanh nhất yêu cầu bao lâu?"

"Cái này? Án kiện ly hôn lại liên lụy đến vấn đề tài sản, so với án kiện hình sự còn muốn phiền toái hơn."

"Như vậy, kết thúc án kiện này, mẹ  ta từ bỏ kia 30% cổ phần, chúng ta trực tiếp đến kiện cái thứ hai yêu cầu Mộ Hữu Thành bồi thường mẹ ta 35% cổ phần, ngươi xem được không ?" Mộ Tiêu Vân hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net