Chương 209

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả, còn chưa có chờ toà án thẩm tra xử lí 30% cổ phần của Lý Ngải Thanh có hợp pháp hay không thì Lý Ngải Thanh lại lên tòa án kiện yêu cầu đem tài sản vợ chồng đồng sở hữu bình quân chia đôi. Đồng thời, Mộ Hữu Thành có hài tử bên ngoài 9 năm, mà  9 năm qua chính mình là người bị hại còn yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần cho bà.

Ngay khi Mộ Hữu Thành nhận được án kiện này ông nói không nên lời cảm giác lúc này, ông trước tiên tìm Dương Chính Hằng.

"Dương luật sư, hiện tại thấy thế nào?" Tuy rằng đưa lên tòa án nhưng Mộ Hữu Thành vẫn luôn do dự, hiện tại Lý Ngải Thanh đảo khách thành chủ lại đi kiện nhưng thật ra đem áy náy trong lòng Mộ Hữu Thành chậm rãi vơi đi.

"Hai án kiện cùng thời điểm, muốn xem án nào chiếm chủ động mà hiện tại bọn họ đánh đến vấn đề phân chia tài sản sau khi ly hôn. Hiển nhiên, 30% cổ phần này hợp pháp hay không đã không còn quan trọng. Bất quá sự tình qua nhiều năm như vậy, lại đến tài sản ly hôn, bọn họ muốn chứng cứ cũng không phải đơn giản như vậy." Dương Chính Hằng ngoài ý muốn, không nghĩ tới bọn họ sẽ bí quá hoá liều, trực tiếp từ bỏ này 30% cổ phần, mà lại đưa đơn phân chia tài  nếu ly hôn kiện tụng thua, như vậy này 30% cổ phần cũng không có.

Một chiêu này rất hay. Nhưng cơ hội thắng không lớn.

======================

Khách sạn

"Tiêu Vân, con nói nếu mẹ đem chuyện sinh bệnh nói ra thì cơ hội chúng ta thắng có lớn hay không?" Lý Ngải Thanh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, bà không nghĩ vẫn luôn giấu ở trong lòng, bà muốn đối mặt với chuyện này.

"Mẹ, người sao lại đột nhiên nhớ tới điều này?" Mộ Tiêu Vân nheo mắt, "Là có người nói gì với mẹ sao?"

"Không có, không có." Lý Ngải Thanh lập tức nói, "Là mẹ đã suy nghĩ thật lâu, chuyện này giấu ở trong lòng vẫn luôn không thoải mái. Mẹ tưởng con người đều có lương tâm, làm việc vẫn phải nhìn đến lương tâm của mình, Mộ Hữu Thành hôm nay biến thành như vậy, mẹ sợ có một ngày, ông ta sẽ thương tổn con. Tiêu Vân, cả đời này của mẹ cái gì tốt cũng chưa cho con, luôn làm cho con phải lo lắng, nhưng lúc này đây, mẹ muốn đem sự tình triệt triệt để để giải quyết." Mấy ngày nay, Lý Ngải Thanh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Bà có lẽ có thể học được trốn tránh, có thể học được không đối mặt, nhưng là Tiêu Vân thì sao? Con đường Tiêu Vân còn rất dài, bà không muốn nhi tử về sau không vui.

Mẹ, chuyện này, con cùng luật sư thương lượng một chút."

Rời khỏi khách sạn, Hạ Minh Hòa thấy Mộ Tiêu Vân nhíu mày, biết cậu vì sắp bắt đầu án kiện mà phiền lòng, vì thế nói: "Chúng ta sẽ thắng." Không phải an ủi, mà là khẳng định.

"Đương nhiên." Kế hoạch này, Mộ Tiêu Vân chưa bao giờ biết cái gì gọi là thua, "Em lo lắng không phải vấn đề này." 

"A, đó là?"

"Mẹ em vừa rồi nói với em, bà muốn đem sự tình trước kia nói ra, trong đó chủ yếu chính là bà đã từng bị bệnh tâm thần."

"Muốn đánh vài tình thân sao?" Hạ Minh Hòa suy đoán.

"Không phải, cũng không có người chỉ bà làm như vậy, bà nói là vì em."

"Vân Vân không cần có áp lực." Hạ Minh Hòa cầm tay cậu, "Vân Vân, em chỉ cần biết rằng được mẹ yêu thương như vậy chính là hạnh phúc của em."

Hài tử chính là động lực lớn nhất của người mẹ.

Vì thế, vụ án kiện oanh động B thị lại bắt đầu.

Mộ Hữu Thành là thương nhân còn là cchủ tịch công ty nên việc ông đem vợ trước bức điên thực nhanh lan truyền toàn bộ B thị . Trên toà án, Mộ Hữu Thành ngốc lăng. Lý Ngải Thanh trần thuật lại sự việc mà trước nay ông không hề biết. Cho nên ông phủ nhận, "Ta thừa nhận 9 năm trước ta đã cùng vợ của ta hiện tại ở bên nhau nhưng nam nhân bên ngoài gặp dịp thì chơi đây cũng là chuyện thường tình, ta chưa từng muốn cùng Ngải Thanh ly hôn, dù lúc đó ta cùng Tinh Tinh đã có hài tử, 9 năm đó ở mục cha của Tiêu Vân vẫn luôn là chỗ trống, cho nên ta không thừa nhận ta có tội trùng hôn, càng không thừa nhận ta bức điên vợ trước."

"Thân chủ ta chưa từng phủ nhận chuyện ở bên ngoài có nữ nhân, phàm là có nữ nhân chính là tội trùng hôn, ở bên ngoài cùng nữ nhân khác có hài tử chính là tội trùng hôn, như vậy xin hỏi định nghĩa trùng hôn ở nước ta là thế nào? Như vậy lại xin hỏi, cả nước có bao nhiêu nam nhân phạm vào tội trùng hôn?" Dương Chính Hằng hỏi lại.

"Rất nhiều chuyện chúng ta không thể lấy định nghĩa pháp luật để phán đoán một chuẩn tắc, nếu đó không phải là tội trùng hôn, nếu cùng một nữ nhân có con ngoài giá thú 9 năm thậm chí làm nguyên phối luôn bất an cùng sợ hãi sẽ hình thành tinh thần thất thường, nếu vấn đề này không đủ để kết tội trùng hôn, như vậy xin hỏi, có phải hay không nam nhân cả nước, đều có thể làm như vậy? Pháp luật không ngoài nhân tình, nếu pháp luật một hai phải lấy cái chết để định nghĩa, như vậy xin hỏi, khuôn sáo có thể đưa vào nhiều ít sự việc?" Trần luật sư lời lẽ chính đáng nói.

"Trần luật sư, nhân tình là một chuyện, pháp luật chương hiển chính là công bằng công chính, không thể bởi vì nhân tình mà mất đi công bằng cùng công chính. Hơn nữa nói đến sự tình ngoài giá thú , Lý Ngải Thanh là điển hình một phụ nữ nông thôn ít nhất là 6 năm trước, bà điển hình là phụ nữ nông thôn nhưng mà ở hiệp nghị ly hôn bà lại mời được Doãn Hạo, tất cả mọi người đều biết trời và đất khoảng cách có bao nhiêu xa, như vậy Lý Ngải Thanh cùng Doãn Hạo chính là hoàn toàn không có liên quan, ta muốn hỏi trong đó có phải hay không cũng có sự tình mà chúng ta không biết? Ta muốn hỏi, Lý Ngải Thanh sao có thể quen biết Doãn Hạo? Vì sau khi biết Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh yêu nhau 9 năm mới đưa ra đơn ly hôn mà không phải là ở giai đoạn một năm, hai năm. Chẳng lẽ, không phải...... Mà lúc ấy, Doãn Hạo cũng không có kết hôn."

"Vấn đề này ta có thể giải thích".

Cửa phiên tòa đột nhiên bị đẩy ra.

Nguyên bản hắn phải ở sân khấu biện luận sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Người bên trong đều bị kinh ngạc.

Bao gồm thẩm phán viên, cuộc thi biện luận của các luật sư lần thứ nhất , Doãn Hạo chính là đại biểu của B thị. Nhân viên pháp luật ở đây đối với Doãn Hạo nhiên đều có cái nhìn không giống nhau.

"Ta cũng có thể giải thích." Phong trần mệt mỏi tới không chỉ có một mình Doãn Hạo mà còn có Quý Mộc. Hắn mang theo rương hành lý tiến vào, thân hình cao có chút mảnh khảnh, nhưng vẫn như năm đó, phong thần tuấn tú Quý đại thiếu gia vẫn phong thái mê người như cũ.

Chỉ là nghe được thanh âm, Doãn Hạo thiếu chút nữa toàn thân đều lơi lỏng xuống, hắn muốn quay đầu lại cũng muốn chào hỏi nhưng hai chân như thế nào cũng không động đậy được. Thanh âm của Quý Mộc, hắn hàng đêm có thể ở trong mộng nghe được mà giờ phút này thanh âm rõ ràng chính xác bên tai vang lên. Người này là Quý Mộc , người duy nhất...... Duy nhất hắn từng yêu.

"Hello." Bị người đứng chắn một chút, người nọ dùng thanh âm cười nói, "Hạo tử, làm chứng không phải là nên đi vào bên trong sao?"

Thanh âm vẫn quen thuộc như vậy, vẫn âm điệu như vậy dường như mấy năm nay bọn họ chưa từng tách ra. Nhưng mà Doãn Hạo so với ai khác đều minh bạch, bọn họ đã tách ra cũng đã kết thúc.

Doãn Hạo có tư tâm, chỉ sợ chỉ có chính mình biết, lần này tới nhưng cố tình lúc này mới tới là bởi vì hắn biết Mộ Tiêu Vân phát sinh chuyện này, Quý Mộc khẳng định sẽ đến, mà lựa chọn thời điểm này tới là muốn cho tất cả mọi người vô pháp cự tuyệt hắn, cuộc thi biện luận lần thứ nhất rất quan trọng, nếu hắn trước thời gian tới nơi này, trước thời gian từ bỏ thì khẳng định mọi người sẽ khuyên hắn trở về.

Quý Mộc. Đau lòng nắm tay lại, yêu nhau lại không thể ở bên nhau, ai có thể minh bạch?

"Thật ngại quá." Doãn Hạo miễn cưỡng cười vui quay đầu, đối mặt với Quý Mộc.

Người nam nhân này trước sau vẫn anh tuấn như vậy. Khuôn mặt mang điểm tà khí, sắc mặt thực tốt thậm chí có chút hồng nhuận là chạy nhanh trên đường đến đây. Ánh mắt hắn rất sâu, thời niên thiếu hắn chính là bị loại này ánh mắt này câu dẫn.

"Đã lâu không thấy." Quý Mộc hơi hơi mỉm cười.

"Đã lâu không thấy." Doãn Hạo cũng cười theo, nhưng nét cười này thực cứng đờ.

Phòng nghỉ.

"Phát sinh chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói cho ta?"  Quý Mộc lần đầu tiên chất vấn Mộ Tiêu Vân, sắc mặt có chút nghiêm túc, "Nếu không phải buổi sáng hôm nay tâm huyết dâng trào xem tin tức còn không biết ngươi đã xảy ra chuyện như vậy." Hắn không có thói quen xem tin tức. Từ khi cha mẹ qua đời Quý Mộc đã không hề xem tin tức, rốt cuộc lại nghe được tin tức người thân của mình từng người rời đi, loại bi thống này, Quý Mộc không muốn nếm lại.

Nhưng mà hôm nay Quý Mộc khó được lại xem tin tức, lại không nghĩ rằng thấy sự tình của cha mẹ Mộ Tiêu Vân.

"Ngươi có đặt người đại ca ở trong lòng?" Quý Mộc có chút nôn nóng, thiếu niên này mới mười tám tuổi cậu chịu khổ đã đủ nhiều.

"Đại ca khó có được kỳ nghỉ, chuyện này của em cũng coi như không phải chuyện lớn gì đương nhiên cũng không quấy rầy." Mộ Tiêu Vân thật không đem chuyện này là chuyện lớn nhưng thấy Quý Mộc quan tâm như vậy, Mộ Tiêu Vân vẫn rất cao hứng, "Đại ca vừa trở về, hẳn là nên đi nghỉ ngơi một chút, trong nhà lâu như vậy không có người ở, không bằng đến ở nhà của chúng ta?"

"Ừm, ta cũng tính toán mấy ngày này sẽ đến ở cùng các ngươi nhưng đây không phải ngươi có thể lấy cớ đổi đề tài, Vân Vân thân ái." Quý Mộc nheo lại mắt, thoát ra hơi thở nguy hiểm của Quý thiếu gia.

Mộ Tiêu Vân nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Không sợ Quý Mộc nguy hiểm.

"Anh họ." Hạ Minh Hòa cảm thấy so với Quý Mộc trở về thì vấn đề của Doãn Hạo bên này càng nghiêm trọng hơn.

Tầm mắt Doãn Hạo vẫn luôn ở trên người Quý Mộc, hắn không có phát hiện Hạ Minh Hòa kêu hắn mà cứ chuyên chú nhìn Quý Mộc, nhìn ngôn hành cử chỉ, nghe Qúy Mộc nói chuyện. Quý Mộc thực rộng rãi, loại rộng rãi này cùng với thời điểm trước kia ở bên nhau không giống. Quý Mộc quá tốt, Doãn Hạo biết chính mình nên cao hứng nhưng hắn lại cao hứng không nổi. Hắn có điểm sợ, sợ Quý Mộc tốt đến hoàn hảo bởi vì đã đem hắn quên mất, đây là kết quả hắn muốn nhưng khi kết quả tới rồi, hắn lại không muốn.

Doãn Hạo luôn lý trí giống như hiện tại, hắn tuy rằng không muốn nhưng vẫn khống chế được.

"Hạo tử." Trần luật sư ho khan một chút, nhắc nhở hắn.

"Ừm." Doãn Hạo hoàn hồn, nhìn về phía Trần luật sư.

"Thời gian này ngươi hẳn là đang ở thi đấu." Trần luật sư nhíu mày, "Hiện tại ngươi lại xuất hiện ở chỗ này, không cần nói cho ta, là bởi vì thi đấu đã kết thúc, hoặc là nói bởi vì thi đấu đã lùi lại."

Doãn Hạo khẽ cười một tiếng, tiếng cười có chút chua xót: "Quán quân cuộc thi biện luận lần thứ nhất một chút đều không quan trọng."

"Không quan trọng?" Trần luật sư cảm thấy chính là sinh hoạt quá tốt nên mới có thể nói lời . Bất quá chính là bởi vì bọn họ hiểu biết nhau cho nên Trần luật sư biết hắn nói cũng là lời nói thiệt tình.

"Quán quân là vì cái gì? Danh dự. Danh dự lại là vì cái gì? Có danh dự, đơn giản chính là có được nhiều tài phú. Đối với ta mà nói, đời này kiếm tiền cũng đã đủ rồi. Cho nên tài phú đối với ta mà nói một chút đều không quan trọng." Doãn Hạo nói.

Thời điểm thẩm phán phán án, nếu luật sư biện hộ là Doãn Hạo thì ít nhất cũng lưu chút tình cảm ở đây, đây là điều mà trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Bất quá, Doãn Hạo cũng không cho rằng thành tựu hắn có được hôm nay là dựa vào thẩm phán .

"Ta không biết nên nói như thế nào với ngươi, kết bạn nhiều năm như vậy, ta đã quá hiểu biết ngươi, ngươi nếu quyết định sự tình gì chỉ sợ chúng ta nói cũng không thể thay đổi. Chỉ là bá phụ bên kia......" Trần luật sư muốn nói lại thôi.

"Không có việc gì,  ba của ta bên kia ta sẽ giải quyết." Doãn Hạo nói, lại nhìn về phía Mộ Tiêu Vân, "Án này ta thấy ngươi lấy tình thân ra đấu là tốt nhưng còn chưa đủ. Nếu chúng ta làm nhân chứng Tiêu Vân có thể lên sân khấu, ta cảm thấy tiếng lòng của một hài tử 13 tuổi càng có thể để thẩm phán hướng về phía các ngươi."

"Cho nên?" Hạ Minh Hòa hỏi. Nhưng đã biết trước ý của Doãn Hạo.

"Một hài tử 13 tuổi như thế nào gian khổ bảo hộ mẹ của mình, như thế nào ở trong nghịch cảnh học được cách độc lập cùng dũng cảm, như thế nào trở thành đối tượng học tập của mọi người, giống như Tiêu Vân nói, thời thơ ấu của cậu là lớn lên trong sự tịch mịch, mà danh thiên tài chính là lấy tịch mịch đổi lấy."

"Doãn đại ca muốn ta tranh thủ sự đồng tình?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

"Ngươi để ý?" Doãn Hạo hỏi.

"Không, ta rất vui lòng." Làm gì cũng không quan trọng, kết quả thắng là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net