Chương 213

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giữ lại chức vị chủ tịch, lại thêm vị trí CEO là được" Mộ Tiêu Vân mỉm cười nói ra ý nghĩ của chính mình. Để lại cho Mộ Hữu Thành chức vị này chỉ là cho ông mặt mũi? Chỉ là, ai cũng không thể tưởng được mục đích của Mộ Tiêu Vân làm như vậy.

Rốt cuộc sau khi hai cha con bọn họ mâu thuẫn, Mộ Tiêu Vân ở ngay lúc này lại lưu lại Mộ Hữu Thành, một rừng không thể có hai hổ, cho nên mọi người không hiểu.

Ở trong mắt Lý Đức Quân xem ra, Mộ Tiêu Vân đây là còn nể tình cha con. Chính là mục đích cuối cùng chỉ có Hạ Thanh Hòa biết.

Mộ Hữu Thành nếu ở lại vị trí chủ tịch, văn phòng kia tất nhiên cũng lưu lại, cho nên văn phòng của tổng tài còn phải lại trang hoàng một cái, vốn dĩ tầng lầu văn phòng của Mộ Hữu Thành có phòng trống, hiện tại nếu Mộ Tiêu Vân muốn tới, tất nhiên sẽ biến thành văn phòng tổng tài, nhưng trang hoàng lại văn phòng cần có thời gian.

"Văn phòng cần phải trang hoàng lại một thời gian, Mộ tổng tính toán sẽ ở nơi nào chưa? Ta đem sự phát triển của công ty báo cáo với Mộ tổng chút." Lý Đức Quân hỏi.

 "Cứ ở phòng họp đi." Mộ Tiêu Vân không sao cả.

"Phòng họp?" Lý Đức Quân có chút kinh ngạc, người này cũng quá tùy tiện đi?

"Không có việc gì, phòng họp rộng rãi, ánh mặt trời sung túc, ta thích." Mộ Tiêu Vân không quá để ý.

Mộ Hữu Thành có oán hận Mộ Tiêu Vân, đứa nhỏ làm ông cảm thấy xa lạ, nhưng mà Mộ Tiêu Vân lại giữ lại vị trí chủ tịch của ông, điều này làm cho Mộ Hữu Thành có chút kinh ngạc, thế cho nên vẫn luôn không có phản ứng. Nghe bọn họ đối thoại, ông mới do dự trong chốc lát nói: "Văn phòng của ta lớn, hai người có thể làm chung, hơn nữa...... Hơn nữa ngươi vẫn là sinh viên, trung tâm hẳn là đặt ở việc học tập." Ở trong lòng Mộ Hữu Thành, cho dù Mộ Tiêu Vân lại tính kế ông thế nào thì rốt cuộc vẫn là con ông.

"Để Mộ Đổng lo lắng, thật không cần." Mộ Tiêu Vân cự tuyệt, "Việc trang hoàng văn phòng liền giao cho Lý thúc đi, ta cùng Hạ đổng sự đi trước."

"Ta nhất định sẽ làm Tiêu Vân ngươi vừa lòng." Một tiếng Lý thúc, làm Lý Đức Quân tâm hoa nộ phóng.

Mộ Hữu Thành có chút hụt hẫng, nhi tử của mình cùng người khác có quan hệ tốt ông đương nhiên không thoải mái, cũng bởi vậy, ánh mắt ông nhìn Lý Đức Quân thêm nhiều tia hận thù.

Trở lại văn phòng, Diêu Tinh Tinh liền đi theo vào. "Đại hội cổ đông thế nào? Bọn họ có làm khó dễ ông hay không?"

"Không có." Mộ Hữu Thành ngồi ở ghế trên, "Tiêu Vân nói tôi tiếp tục ở vị trí chủ tịch, nó sẽ thiết kế một văn phòng khác, mà nơi này của tôi vẫn duy trì nguyên dạng. Tinh Tinh, bà nói những chuyện tôi làm lúc trước có phải đã sai hoàn toàn hay không? Tôi vẫn luôn cảm thấy Tiêu Vân thay đổi, trở nên xa lạ, trở thành người tôi không quen biết, thậm chí phản nghịch, chính là đứa nhỏ này làm mọi việc cũng ra dáng ra hình. Tiêu Vân đọc sách nhiều, lại ở nước ngoài ở lâu như vậy, ý tưởng của nó so với người khác đều hơn, vừa rồi Lý Đức Quân đối với nó nói gì nghe nấy, tôi thật muốn cười."

Diêu Tinh Tinh vừa nghe, tức khắc khẩn trương, phụ tử chung quy là phụ tử, cho dù náo loạn đến ngày hôm nay thì trong lòng  Mộ Hữu Thành vẫn cứ xem Mộ Tiêu Vân trở thành nhi tử, cho dù hồ nháo thế nào thì cuối cùng cũng sẽ quy về chuyện nhi tử không hiểu chuyện, không nghe lời.

Diêu Tinh Tinh cảm thấy nguy hiểm. "Sao có thể trách ông, Tiêu Vân nếu muốn công ty, nó nói một lời là được, ông vốn tính toán đem công ty cho nó không phải sao, chính là nóa lại đột nhiên làm với ông như vậy, ở trước ban hội đồng quản trị lại không cho ông con đường sống, ở toà án lại nhằm vào ông, hiện tại toàn bộ thành phố B ai không chê cười ông, đừng nói thành phố B, tin tức này một truyền mười, đến lúc đó ai cũng biết chuyện này. Hữu Thành, ông chính là người có lòng mềm yếu, ông còn cân nhắc đến tình phụ tử, nhưng nó thì sao? Nếu nó thật sự xem ông là ba thì tại sao lại đối xử với ông như  vậy?" Diêu Tinh Tinh nói.

Mộ Hữu Thành châm chọc cười cười: "Là tôi tự lừa mình dối người." Ông thật sâu mà hít một ngụm khí.

"Hữu Thành, không có việc gì, chỉ cần ông tiếp tục nỗ lực, trước sau gì ông cũng là người sáng lập công ty, hơn nữa ông còn có 32% cổ phần, ai có thể bắt ông thế nào? Mộ Tiêu Vân nếu phải làm đến tàn nhẫn vậy có chịu được miệng lưỡi thế gian sao?" Diêu Tinh Tinh an ủi nhưng cũng nhịn không được mà châm ngòi.

Mộ Hữu Thành trầm mặc, kỳ thật hiện tại ông hoàn toàn không có ý tưởng. Cách làm của Mộ Tiêu Vân làm ông không tìm được chút manh mối.

Bãi đỗ xe

Hạ Thanh Hòa đứng trước cửa xe nhìn Mộ Tiêu Vân: "Mộ Đổng? Mộ Đổng?" Phốc...... Hắn cười ra tiếng, "Vì lấp kín miệng lưỡi thế gian?"

"Hạ đổng thông minh tuyệt đỉnh tất nhiên cũng nghĩ ra được. Xí nghiệp phải có hình tượng một chút, lưu lại một vị trí không có thực quyền thì có vấn đề gì."

"Rốt cuộc trong tay ông ta còn có 32% cổ phần, coi chừng bị phản kích." Hạ Thanh Hòa nhắc nhở.

"Ông ấy không có bản lĩnh kia." Mộ Tiêu Vân khinh thường.

"Nữ nhân kia cũng không phải ăn chay." Hạ Thanh Hòa lắc lắc đầu.

"Vậy ý tứ của anh là gì?"

"Diệt bà ta?" Hạ Thanh Hòa nhướng mày.

"Thôi đi." Mộ Tiêu Vân vẫy vẫy tay, "Em đi trước một bước." Tiếp theo lên xe.

Hạ Thanh Hòa nhìn xe  cậu nghênh ngang rời đi, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Sau đó nhíu mày, qua thật lâu, hắn cũng lên xe. Mà Mộ Tiêu Vân ở bên kính chiếu hậu thấy Hạ Thanh Hòa, trong lòng có một cảm giác phức tạp không rõ, kỳ thật mơ hồ, cậu cũng có chút minh bạch, chính là mơ hồ có chút không rõ. Cậu cũng đồng dạng thông minh tuyệt đối, có một số việc, hàm hồ cũng tốt. Bởi vì vạch trần, hại người hại mình, cũng bởi vì có một số việc cậu không tự quyết định được.

Hạ Thanh Hòa muốn, cậu không cho được.

Đinh linh linh......

"Hello." Thấy là điện thoại của Hạ Minh Hòa, khóe môi Mộ Tiêu Vân gợi lên tia cười, tâm tình trong nháy mắt trở nên rất tốt.

"Đại hội cổ đông thế nào?" Hạ thiếu gia gần đây rất nhàn rỗi, nhất thời không tính toán ra sách mới, có thể có rất nhiều thời gian, mà đến khóa học trên trường cũng ít, độ nóng của nam chính 《 song song thế giới 》 đã qua, hình tượng của y ở trường học luôn luôn lạnh nhạt, hơn nữa với thân giận Hạ gia nhị thiếu gia, bọn học sinh cũng không dám làm càn. Chỉ là thường có người thảo luận về mình, Hạ Minh Hòa cũng không để ý.

"Anh biết rõ kết quả như thế nào." Mộ Tiêu Vân cười thập phần tự tin, "Anh đang ở nơi nào?"

"Ở trường học, viện trưởng viện Văn Học tính toán để anh biên tập một quyển ngôn ngữ học, anh nghe có chút hứng thú nên đáp ứng rồi." Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân nói chuyện hoàn toàn bất đồng, chỉ là như vậy hai người ở bên nhau trước nay sẽ không cãi nhau.

Cách Hạ Minh Hòa yêu một người là sủng theo, thời điểm cần thiết giáo huấn, giáo huấn nhưng không quên tiếp tục yêu thương.

Cách Mộ Tiêu Vân yêu một người chính là những việc râu ria cậu lười so đo, có người an bài tốt sự tình, có thói quen hưởng thụ.

Một người nhọc lòng lo lắng, một người ngồi mát ăn bát vàng.

"Vậy sẽ rất bận sao?"

"Cũng không tính là bận, ở trong trường học có lão sư khác cùng anh biên tập, chỉ là anh là chủ biên, Vân Vân mới vừa tiếp nhận công ty cũng sẽ rất bận."

"Cho nên?"

"Không có cho nên."

"Không có cho nên?" Âm thanh Mộ Tiêu Vân cao lên, không có cho nên? Không có cho nên Hạ thiếu gia sẽ không nói chuyện một nửa, "Chúng ta đều rất bận, muốn có một cuộc hẹn hay không?" Mộ công tử tâm tình rất tốt.

"Hẹn hò cái gì?" Thanh âm Hạ thiếu gia bắt đầu có ý cười.

"Cho dù có bận thì cũng phải cùng nhau ăn cơm."

"Được."

Ngày hôm sau

Như Mộ Tiêu Vân đã nghĩ, có Hạ Thanh Hòa nhập cổ phần vào Mộ thị bất động sản, lại lần nữa vinh đăng trên trang đầu, việc phụ tử Mộ Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành đánh lên toà án tất nhiên còn tiếp tục, nhưng so với việc này thì Hạ Thanh Hòa nhập cổ hiển nhiên càng thêm hấp dẫn các nhân sĩ trên thương trường chú ý.

Mọi người vốn cho rằng, Hạ Thanh Hòa trợ giúp Mộ Hữu Thành là bởi vì quan hệ của Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân, nhưng tầng quan hệ này thực ít ỏi, mà hiện tại, Hạ Thanh Hòa thế nhưng nhập cổ, đại biểu cho Mộ thị bất động sản về sau chính là công ty con của Hạ thị. Ít nhất ở trong mắt mọi người, Hạ Thanh Hòa dùng danh nghĩa tư nhân nhập cổ cùng với tập đoàn Hạ thị nhập cổ căn bản không có khác nhau.

Người có tâm hoài nghi, khó đến nói đến việc Hạ thị muốn thu mua Mộ thị bất động sản?

Quan trọng nhất là mặc kệ sự việc thu mua có phải sự thật hay không thì ít nhất cổ phiếu Mộ thị bất động sản lại tăng lên.

Điều này chứng tỏ giá trị thị trường của Mộ thị trong vòng một ngày đã thay đổi

=========================.

Tập đoàn Mộ thị

Diêu Tinh Tinh ngồi ở văn phòng giám đốc bộ phận tài vụ, bà hai ngày này thực bất an, bà có dự cảm, Mộ Tiêu Vân kế tiếp chính là lấy bà ra khai đao, nhưng Mộ Tiêu Vân hai ngày này cũng chưa tới công ty, bởi vì không có tới, cho nên tâm tình bà càng thêm thấp thỏm.

Nhưng mà hôm nay, Mộ Tiêu Vân tới.

Phòng họp

"Tiêu Vân à, đây là tư liệu phát triển công ty từ trước đến nay, ta sửa sang lại một phần, ngươi xem còn có cái gì không hiểu có thể hỏi ta." Tác  phong của Lý Đức Quân đặt ở cổ đại, tự cho mình là đại thần phụ tá. Bởi vì mấy ngày nay Mộ Tiêu Vân không có tới, cho nên một ít văn kiện đều đưa đến cho Mộ Hữu Thành, nhưng mà nửa đường đã bị Lý Đức Quân ngăn lại.

Mộ Tiêu Vân cầm tư liệu, đại khái lật xem vài tờ, sự tình của Mộ thị , cậu so với Lý Đức Quân càng thêm hiểu tận gốc rễ, việc này đời trước cậu đã làm rất tốt.

"Lý thúc, hiện tại Mộ thị đang có vấn đề nào là quan trọng nhất?"

"Đó là việc giao phó công trình mới của chính phủ, bởi vì kiểm tra vẫn luôn không hợp cách cho nên vẫn luôn không thể bàn giao."

"Việc này là ai phụ trách?"

"Là Mộ Đổng."

"Giúp tôi gọi ông ấy lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net