Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy Cố Tú nói vậy, mọi người trên bàn cơm đều ngừng nói chuyện, động tác nhất trí nhìn về phía Cố Trầm.

Cố Trầm mặt không biểu cảm, vớt ra vài miếng bí đao từ trong nồi, chậm rì rì ăn.

Cố Tú thấy Cố Trầm không để ý tới mình, căng da đầu nói: "Ngày thi đại học cuối cùng tay tôi bị phỏng nên mới thi không tốt."

Ngày thi đại học cuối cùng mà tay lại bị bỏng? Phải là người tùy tiện vụng về thế nào mới xảy ra chuyện như vậy? Nhưng vấn đề là nhìn Cố Tú lại không giống như là người tùy tiện vụng về!

Liên tưởng đến mấy chuyện ồn ào huyên náo bát quái trong trường mấy hôm nay, nói ngày đầu tiên khai giảng Cố Tú đã múc nước ấm nấu cơm giặt đồ cho anh trai, còn làm việc với dáng vẻ rất thuần thục. Cả đám không khỏi nói thầm trong lòng, lén lút nhìn về phía Cố Trầm.

Tựa hồ nhận ra suy nghĩ của bọn họ, Cố Tú nhanh nhạy giải thích nói: "Các cậu đừng hiểu lầm. Không có liên quan đến anh ấy, là tự tôi không cẩn thận."

Hoắc Minh Chương nhíu nhíu mày: "Không cẩn thận như thế nào?"

Cố Tú lại liếc mắt nhìn Cố Trầm một cái, nhỏ giọng nói: "Lúc ăn cơm trưa, tôi chan canh không cẩn thận, bị phỏng."

"......"

Trên bàn cơm hai mặt nhìn nhau.

Hoắc Minh Chương nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Vậy sao cậu nói là vận khí không tốt."

Cố Tú cúi đầu cười khổ: "Còn không phải sao. Đều phải trách bản thân mệnh không tốt."

Nghe Cố Tú nói như vậy, mọi người lại không khỏi nghĩ đến thân thế của Cố Tú. Nghe nói vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, mệnh là rất không tốt.

Càng nghĩ như vậy, mọi người càng không khỏi sinh ra vài phần đồng cảm với Cố Tú.

Cố Trầm vớt sạch sẽ đồ ăn trong nồi lẩu.

Cơm no rượu say, thời gian cũng không còn sớm lắm. Đám người tính tiền rời đi. Hoắc Minh Chương với hai đứa bạn nối khố cười hì hì tiến đến chỗ Cố Trầm: "Đại thần, cậu luyện bóng rổ như thế nào vậy? Có thời gian có thể dạy cho chúng tôi không?"

"Chúng tôi bái cậu hai cái gọi thầy. Học kỳ này chúng tôi bao hết đồ uống với đồ ăn vặt cho cậu."

"Không có hứng thú." Cố Trầm lạnh lùng cự tuyệt.

Hai người mặt xám mày tro sờ sờ mũi. Họ cảm thấy khả năng bóng rổ của Cố Trầm quả thật không tồi, chỉ có điều tính tình quá tệ. Nếu có thể cùng hắn học hỏi một chút thì tốt rồi.

Đám người trở lại vừa lúc tắt đèn ký túc xá. Lúc lên lầu, Cố Tú túm chặt tay áo Cố Trầm, dè dặt nói: "Anh chậm một chút đi. Em sợ bóng tối."

Cố Trầm hơi hơi gạt tay Cố Tú ra: "Hàng hiên không phải có đèn cảm ứng sao."

"Cái đèn đó chỉ sáng có một chút, nhìn cái gì cũng lờ mờ hết, vậy không phải càng đáng sợ sao?" Cố Tú tủi thân hít hít mũi: "Anh, có phải anh vẫn chưa nguôi giận không? Nếu không thì anh cứ đánh em một cái đi. Em chỉ nói sai một câu thôi mà anh lại giận em lâu như vậy sao!"

Cố Trầm bất đắc dĩ. Cố Tú thấy Cố Trầm không phản ứng. Tiến lên một bước cùng Cố Trầm song song đi: "Như vậy tổng được rồi đi?"

Hai người chậm rãi trở lại ký túc xá. Hạ Thiêm cùng Vương Miểu đã nằm xuống. Cố Trầm rửa mặt xong thì quay về giường của mình trước, mới vừa ngồi xuống hắn đã phát hiện không đúng —— giường đệm bị ướt.

Cố Trầm đứng lên, trầm giọng hỏi: "Các cậu ai làm ướt giường của tôi?"

Hạ Thiêm cùng Vương Miểu không hé răng. Cố Tú hỏi: "Anh, giường của anh làm sao vậy?"

Cố Trầm lại hỏi một lần: "Các cậu ai làm ướt giường của tôi?"

Vẫn không ai lên tiếng.

Cố Trầm xanh mặt, vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước, hướng về phía giường ngủ bên phải tạt lên.

Vương Miểu đang nằm trên giường bị tạt ướt nhẹp liền nhảy dựng lên: "Khốn kiếp, Cố Trầm cậu làm gì vậy? Cậu bị điên hả?"

"Nima Cố Trầm a ——"

Cố Trầm nắm cổ áo Vương Miểu lôi từ trên giường xuống: "Tôi hỏi ai làm ướt giường của tôi?"

"Nima buông tôi ra!" Vương Miểu theo bản năng vung một đấm vào mặt Cố Trầm, bị Cố Trầm bắt được tay, vặn ngược trở lại: "A! Đau! Đau! Cố Trầm cậu buông tay! Buông tay! Gãy tay tôi, mau buông ra!"

Cố Tú bị dọa mặt mũi trắng bệch, đứng một bên can ngăn: "Anh, đừng đánh nhau. Mọi người đừng đánh nhau, em sợ lắm!"

Cố Trầm không hé răng. Mặt không cảm xúc nhìn Vương Miểu. Ánh trăng Thanh lãnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm sắc mặt Cố Trầm càng thêm âm lãnh.

"Bọn tôi không có cố ý. Lúc nãy đùa giỡn không cẩn thận làm đổ nước lên giường cậu thôi." Vương Miểu sợ tới mức trong lòng một đốn, cũng không dám mạnh miệng nữa: "Thực xin lỗi."

Cố Trầm dùng sức đẩy, buông Vương Miểu ra.

Vương Miểu ôm cánh tay, vẻ mặt hoảng hốt chưa kịp định thần lại, chỉ biết nhìn Cố Trầm ném đống đệm chăn ướt đẫm của hắn lên trên giường Hạ Thiêm, lại đổi đệm chăn của Hạ Thiêm mang về giường mình.

Hạ Thiêm thấy Cố Trầm bùng nổ, sợ tới mức trốn ở góc phòng từ đầu đến cuối không dám nói lời nào, đến bây giờ mới lí nhí hỏi: "Cố, Cố Trầm, cậu định làm gì nữa?"

"Cậu không phải còn dư một bộ trải giường vỏ chăn chưa dùng sao?" Cố Trầm trải xong giường, dỡ xuống khăn phủ giường, hỏi Hạ Thiêm: "Lấy lại đây."

Hạ Thiêm không tin nổi mở to hai mắt nhìn: "Cậu có ý gì. Giường đệm của cậu ướt sao lại muốn lấy của tôi?"

Cố Trầm hỏi lại: "Giường của tôi bị ai làm ướt?"

Hạ Thiêm không nói. Không tình nguyện mở tủ, lấy drap trải giường vỏ chăn mới ném cho Cố Trầm.

Cố Trầm nương ánh trăng sửa soạn lại xong, không nói một lời lên giường ngủ.

Hạ Thiêm cùng Vương Miểu hai mặt nhìn nhau. Lại nhìn thoáng qua Cố Tú từ nãy đến giờ vẫn trốn ở góc phòng run bần bật. Cảm thấy vô cùng mất mặt.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Cố Trầm tỉnh dậy, Hạ Thiêm, Vương Miểu và Cố Tú đều không ở phòng ngủ. Cố Trầm rửa mặt xong, một mình đi nhà ăn.

Không có gì bất ngờ, lúc múc cơm cũng có thể nghe được bạn học đứng xếp hàng đang thì thầm bàn tán về hắn. "Đánh người" "Cuồng bạo lực" "Tạt nước lên giường bạn" mấy chữ này cứ vo ve quanh tai.

Cố Trầm mặt không biểu cảm. Bưng mâm đồ ăn tự tìm chỗ ngồi.

Hai tên bạn học bàn bên lập tức bưng mâm đồ ăn rời đi.

Tiếng bàn tán cứ vụn vặt không dứt. Cố Trầm yên lặng cơm nước xong, đi đến sân thể dục. Cố Tú đang bị vây quanh giữa đám nam sinh nói nói cười cười. Vừa nhìn thấy Cố Trầm lại đây, Cố Tú thu lại tươi cười, chạy đến chỗ Cố Trầm, lắp bắp nói: "Chuyện là, sáng nay em mời Vương Miểu với Hạ Thiêm ăn cơm sáng rồi. Bọn họ đã đồng ý với em, sẽ không nổi giận với anh."

Cố Trầm cười nhạo một tiếng. Hắn lướt qua Cố Tú, trực tiếp đến trước mặt Hạ Thiêm cùng Vương Miểu: "Nếu lần sau còn dám đổ nước lên giường tôi, tôi sẽ trực tiếp ấn đầu các cậu vào bồn rửa tay."

Nhìn Cố Trầm tử khí trầm trầm mặt, Hạ Thiêm và Vương Miểu theo bản năng lùi về sau một bước, sợ hãi bao biện nói: "Cố Trầm, cậu đừng quá đáng, bọn tôi đâu có cố ý."

"Thật không?" Cố Trầm cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm Hạ Thiêm và Vương Miểu: "Nhưng tôi thì cố ý."

Bị khí thế của Cố Trầm làm kinh sợ, sân thể dục vốn còn có chút tạp âm giờ bỗng nhiên an tĩnh lại. Mới vừa rồi còn tụ tập với nhau lên án công khai Cố Trầm học sinh cậu nhìn xem tôi tôi nhìn xem cậu, bỗng nhiên cảm thấy thực không thú vị. Xám xịt tìm được chính mình đội ngũ hình vuông vị trí trạm hảo.

Giờ nghỉ giải lao, Hoắc Minh Chương cùng đám bạn lại tới. Hoắc Minh Chương đưa một cái túi nilon máu đen cho Cố Tú, làm mặt quỷ nói: "Cho cậu đồ tốt."

"Thứ gì?" Cố Tú khó hiểu cầm lấy. Vừa mở ra nhìn thấy đồ bên trong, khuôn mặt nhỏ tức khắc giận đến đỏ bừng, ném ngược đồ lại vào ngực Hoắc Minh Chương: "Biến thái!"

"Sao lại biến thái?" Hoắc Minh Chương ôm cái túi nilon đen cười vẻ bỡn cợt: "Cậu không hiểu rồi. Đây chính là lời tuyên bố của người từng trải. Nếu muốn hai chân lành lặn thì phải lót cái này vào giày."

"Cái gì vậy?" Đám bạn học xung quanh bị câu chuyện của hai người hấp dẫn, có nữ sinh cười tủm tỉm hỏi Hoắc Minh Chương: "Có đồ gì tốt, học trưởng có thể cho bọn em xem không?"

Tiểu học muội xinh đẹp nũng nịu kêu học trưởng, Hoắc Minh Chương chưa phản ứng, hai tên bạn thân của hắn đã không chịu nổi: "Kỳ thật cũng không có gì. Chính là thứ mà nữ sinh các cậu mỗi tháng đều phải dùng đến đó. Lót vào giày thì đứng cả ngày cũng không đau chân."

"A! Đồ biến thái!" Mấy nữ sinh bụm mặt chạy đi. Hùa nhau lên án công khai tụi nam sinh xấu xa: "Đáng khinh, không biết xấu hổ."

"Nhìn lầm các cậu!"

"Thật sự không phải!" Hai người vẻ mặt vô tội: "Chúng tôi không có, không phải mà. Đây là sự thật đó. Thật sự dùng được."

Còn không quên cầm một bao đưa cho Cố Trầm: "Đại thần, cậu thử xem sẽ biết. Rất là hữu dụng."

Cố Trầm vẻ mặt ghét bỏ dịch khai.

Hai người: "......"

Chu Hiểu Đình buồn cười, đem một chồng tư liệu giao cho Cố Trầm: "Đây là tư liệu của phòng Sale tôi mang đến cho cậu."

Cố Trầm có chút ngoài ý muốn: "Không phải nói tối nay tôi đến clb bóng rổ lấy sao?"

Cố Hiểu Đình cười nói: "Không phải nghĩ cho cậu, giúp cậu tranh thủ một ngày sao."

"Tôi giao tài liệu cho cậu. Chỉ mong cậu đừng làm cho tôi thất vọng."

"Thất vọng rồi cũng đâu có sao." Hoắc Minh Chương hướng về phía Cố Trầm so cái "Tam", cười hì hì nói: "Còn có tôi đây mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net