Chương 3. Xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tiểu thiếu gia" người đàn ông thấy Mặc Vấn đã tỉnh thì cung kính cuối chào, thấy Mặc Vấn không đáp ông có chút lo lắng hỏi "tiểu thiếu gia? Cậu có chỗ nào không thoải mái sao? Để ta đi gọi người đến kiểm tra"

Mặc Vấn, không bây giờ hắn là Ân Nguyệt Quang

Ân Nguyệt Quang "Trung thúc, ta không sao". Hắn nhớ là 'hắn' trước kia gọi lão quản gia này là vậy

không đợi quản gia trả lời, hắn nói tiếp "Trung thúc, ngươi sắp xếp đi, ta muốn xuất viện"

Trung quản gia "không được, tiểu thiếu gia, sức khỏe của cậu còn rất yếu"

Mặc dù hiện tại cơ thể Ân Nguyệt Quang còn rất đau nhưng cũng không có ảnh hưởng gì

Cho nên hắn kiên định mà nói "ta không sao, giờ ta muốn xuất viện"

"Tiểu thiếu gia, này..... việc này thực ra là ý của lão gia, ta không có quyền..." Lời còn chưa nói xong đã bị chặn lại

Ân Nguyệt Quang "việc đó thúc không cần lo, cứ nói là ta quyết định" lời nói lãnh đạm như vậy nhưng Trung Mặc quản gia lại cảm thấy có một cổ áp lực nặng nề khiến y không có cách nào không nghe theo

"Được, ta đi sắp xếp"

Đợi người đi rồi, lúc này Ân Nguyệt Quang mới thoáng suy nghĩ một chút sau đó nhướng mày (lão gia sao? Nếu không lầm thì ông ta là cha của khối thân thể này đi! Có vẻ cha 'hắn' thực sự không yêu thích gì về đứa con này rồi, cũng phải thôi, có một đứa con phế vật thà rằng không có)

Ân Nguyệt Quang nhỏ giọng nói "Ân Nguyệt Quang ơi Ân Nguyệt Quang, nếu ta đã chiếm lấy thân thể của ngươi thì cứ yên tâm mà đi đầu thai đi, khối thân thể này ta sẽ không để nó bị thiệt thòi"

Tựa hồ nhớ ra mình quên mất cái gì, Ân Nguyệt Quang từ trên giường xuống lao thẳng vào phòng vệ sinh

Trong phòng vệ sinh, đứng trước gương là một mỹ nam tử, dánh người mảnh mai, làn da tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp do bị thương mà tái nhợt càng tăng thêm sự yếu đuối

Ngón tay Ân Nguyệt Quang rung rẩy mà vương đến sờ soạng khắp khuôn mặt, sau một lúc lâu mới bỏ tay xuống oán giận một câu "CMN, cái quái gì thế này?, Sau một nam nhân mà lại có khuôn mặt cực phẩm thế này!"

Haizzzz.... Thuở dài một hơi, hắn lần nữa ngắm nhìn bản thân, Này thì có là gì chứ, dù sao thì hắn cảm thấy mình rất xuất sắc, kiếp trước hắn luôn không thích khuôn mặt của mình bởi vì nó quá xấu mà một đời không có bằng hữu. Cho nên đối với những thứ gì xinh đẹp hắn đặc biệt chấp nhức.

Giờ đây với khuôn mặt này, Ân Nguyệt Quang hắn đã muốn ha ha cười lớn nói cho mọi người rằng hắn rất đẹp nhất

Trên thực tế thì Ân Nguyệt Quang đã cười ha ha ôm lấy thân thể

Khoảng chừng không đến 30 phút, Cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, vẫn là quản gia Trung Mặc nhưng lại nhiều thêm một người, nhìn qua cách ăn mặc có lẽ là vệ sĩ
"Tiểu thiếu gia, ta đến đón cậu về"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net