Chương 4. Ân gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người ơi~
Hãy ủng hộ cho ta thêm động lực đi 😭😭😭
----------------------------------------------------

Nhà chính Ân gia

Trong đại sảnh, trên bộ sô pha màu nâu sang trọng hạng nhất kia có bốn người nam nhân khí thế phải nói là cực khủng bố. Nếu quan sát kỹ một chút thì có thể thấy được những nam nhân này như có như không liếc mắt về phía cửa lớn, giống như đang đợi ai đó

Một lão già 800 tuổi, hai nam nhân khoảng 300 tuổi và một thanh niên trưởng thành tầm 100 tuổi. Tất cả đều là một bộ lạnh như băng

'bừrm' 'két' không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng động của phi hành khí (giống xe hơi, có thể bay).

Bước xuống phi hành khí, nhìn thấy cảnh tượng sung quanh, trong đầu Ân Nguyệt Quang chỉ có duy nhất hai từ 'giàu to' rồi

"Tiểu thiếu gia, chúng ta đi thôi" Trung quản gia thấy Ân Nguyệt Quang không nói gì mà đứng ngẩn người, lên tiếng thúc giục.

Lấy lại tinh thần, Ân Nguyệt Quang tươi cười nói "được".

"Hoan nghênh tiểu thiếu gia về nhà", vừa bước qua cánh cửa vào bên trong thì hai hàng dài nam tử thân mang âu phục trắng đen cuối đầu, cung kính chào hỏi

Mặc kệ những kẻ này, Ân Nguyệt Quang đi thẳng đến chỗ bốn người kia, người được gọi là thân nhân kiếp này của hắn.

Ngẩng cao đầu, khuôn mặt tươi cười đầy sức sống hướng những người trên ghế sofa mà chào hỏi "ông, cha, ba, ca, các người hảo".

Nói xong Ân Nguyệt Quang không chút do dự mà ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại.

"Có chuyện gì xảy ra, sao lại muốn về?", Không mảnh mai để ý chào của Ân Nguyệt Quang. Ân Bân Hàn, cũng chính là cha của hắn kiếp này, thanh lãnh hỏi

Đi một đoạn đường dài từ tinh cầu N đến tinh cầu H, mặc dù ngồi phi hành khí rất tốt, nhưng cũng không phải là không mệt, hiện tại Ân Nguyệt Quang đã rất mệt rồi, đặc biệt muốn ngủ.

Cho nên khi nghe câu hỏi của Ân Bân Hàn, hắn cũng không có trả lời mà ngược lại nói "à, việc đó sao!, bây giờ tôi muốn đi nghỉ ngơi, có gì nói sao đi", nói rồi hắn đứng dậy, xoay người bước lên lầu, lúc lên cầu thang còn không quên bỏ lại một câu
"Còn nữa, khi nào tới giờ cơm nhớ gọi tôi"

Bốn người còn lại đều dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Ân Nguyệt Quang. Lúc này trong đầu bọn họ đều có chung một suy nghĩ là 'đó là Ân Nguyệt Quang thật sao?'.

"Cha, tiểu Quang..."
Người nói là Ca ca của Ân Nguyệt Quang, Ân Tại Vũ con trưởng Ân gia.

Người này... . theo kí ức của 'Ân Nguyệt Quang' trước kia, thì người ca ca này đối với hắn ta khá tốt, cũng nhiều lần bảo vệ cho hắn.

Tuy nhiên, hàn khí trên người và vẻ mặt vạn năm không đổi của hắn, cũng không thể xem thường được.

"Được rồi, tiểu Quang vừa về. Sức khỏe còn yếu để nó nghỉ ngơi đi". Không đợi Ân Bân Hàn mở miệng. lão gia, gia chủ Ân Tôn Hạo đã lên tiếng trước.

Đảo đôi mắt sắc bén, ông ta nhìn về phía Phi Đình "Phi Đình, con đi thông báo, hai ngày sau tại chủ trạch Ân gia, chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng tiểu thiếu gia Ân Nguyệt Quang quay về"  "vâng, con đã biết"

Phi Đình là con dâu của Ân Tôn Hạo, được Ân Bân Hàn nhận định là người chung sống cả đời cùng mình, và là lão ba của hai thiếu gia Ân gia.

"Cha, ngài định cho tiểu Quang ở đây sao? Ta nghĩ ngài nên cho nó tự lựa chọn" Ân Bân Hàn đột ngột mở miệng ngăn cản

Trầm mặc một hồi, Ân Tôn Hạo nói "cứ theo ý ta mà làm, quyết định của tiểu Quang ta biết rõ"

Phi Đình lúc này cũng lên tiếng "cha, con nghĩ..."

Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Ân Tôn Hạo hạ thấp giọng trở nên âm trầm nói "những gì đã nói ta sẽ không lặp lại lần hai, các ngươi chuẩn bị đi" dừng một chút ông ta lại nói "còn không mau đi"

Thực bất đắc dĩ, tất cả phải nghe theo.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net