Chương 5. Dạo phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, phòng ăn

Trên bàn ăn rộng lớn, bốn người ngồi im lặng, vẻ mặt đầy đã kích, cạn lời mà nhìn người đang ngồi đoan đoan chính chính  

Hai cánh tay không ngừng quơi trái quẹo phải với tốc độ mắt thường không thấy mà quét sạch một bàn ăn lớn

sau khi bụng được lắp đầy, người nào đó ngừng động tác, dũi thẳng thân mình, ngẩn đầu "các người sao lại không ăn?, Nhìn ta làm gì"  Ân Nguyệt Quang như vậy mà nói cứ như là mình không hề biết bản thân mới là người đã ăn hết thức ăn vậy.

Không ai trả lời, Ân Nguyệt Quang hiếu kỳ "ta có nói gì sai à?"

Vẫn không ai trả lời, mà từng người một rời đi, cuối cùng Phi Đình ôn hòa nhắc nhở "tiểu Quang, nếu đã ăn xong rồi thì con vào phòng của Ông con, mọi người có chuyện muốn nói cho con biết" rồi diệu dàng xoa đầu của Ân Nguyệt Quang, rời đi

'Những kẻ này có bệnh, hơn nữa còn bệnh không hề nhẹ, ta dám khẳng định', đây là khi nhìn thấy việc xảy ra trước mắt, trong đầu Ân Nguyệt Quang đã khẳng định được

Phòng của Ân Tôn Hạo.

Mọi người đều có mặt chờ đợi người hiện đang nữa nằm trên sofa kia trả lời

Ân Tôn Hạo "ngươi đã quyết định?"

"ân, ta quyết định ở lại Ân gia", dừng một chút Ân Nguyệt Quang nói "Ông, ta muốn chuyển trường"

"Hửm, tiểu Quang. Không phải con thích cây cối nhất sao, sao lại  muốn chuyển trường, ở tinh cầu H chúng ta không có trường 'mộc sư'a" Phi Đình ngồi bên cạnh quan tâm nói

Sút nữa thì quên mất tên này là kẻ vô dụng, học gì không học lại đi chọn làm Mộc sư chỉ biết trồng cây. Ân Nguyệt Quang không hề gì nói "ta đã muốn chuyển trường, thì cũng không nhất thiết phải cùng nghề", nhìn về phía Ân Tôn Hạo ông của hắn "được chứ, Ông".

Ân Tôn Hạo gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn về phía Ân Bân Hàn, Phi Đình và Ân Tại Vũ thấy họ không có ý kiến gì, ông nói "ta đã chuẩn bị một bữa tiệc cho con vào hai ngày sau, nhớ chuẩn bị một chút".

Ân Khải Quang thầm khen một câu lợi hại, không nghĩ tới Ân Tôn Hạo người ông của  hắn cũng rất có bản lĩnh.

"Được, ta đã biết"

"Tại Vũ, con đi sắp xếp trường học cho tiểu Quang", Ân Tôn Hạo

"Được", Ân Tại Vũ đáp, rồi nhìn lại phía Ân Nguyệt Quang "đệ muốn học cái gì?"

Ân Nguyệt Quang "chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với Ca".

Không gian xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, mà Ân Nguyệt Quang thì...
Hắn ngáp một cái, lắc lắc đầu nói "không có gì nữa thì ta đi ngủ đây", không cho mọi người có cơ hội trả lời, hắn đã rất nhanh rời đi.

Sáng hôm sau.

Tại nhà chính Ân gia, một thiếu niên tuyệt mỹ đang từng bước, bước ra ngoài.

Ân Nguyệt Quang khoát một chiếc áo gió tay dài mỏng màu xanh nhạt ngoài áo sơ mi trắng, quần jean xanh và chiếc kính mắt đen to, che kín cả nửa khuôn mặt.

Hôm nay Ân Nguyệt Quang quyết định phải đi tìm hiểu hết hoàn cảnh của thế giới này.

Vừa ra cổng, một chiếc phi hành khí bay đến dừng lại trước mặt hắn ta.

Cửa mở, bên trong bước ra một người, nhìn cách ăn mặc chắc là người làm ở ân gia

Hắn ta khom lưng cung kính nói "tiểu thiếu gia, cậu cần đi đâu sao, để tôi đưa cậu đi"

Ân Nguyệt Quang trực tiếp cự tuyệt "không cần, tôi muốn tự mình đi dạo một chút"

"Tiểu thiếu gia, việc này không hay cho lắm" người làm ở ân gia, hắn cảm thấy có chút khó sử.

"Ta là chủ, ta nói không cần là không cần, ngươi dám không nghe?" Ân Nguyệt Quang uy hiếm

Lúc này người kia mới không biết làm sao, đành đồng ý.

____________________________________

"Woa, thật tráng", lời đầu tiên của Ân Nguyệt Quang khi thấy rõ hoàng cảnh xung quanh
Nào là phi hành khí, huyền phù, cả phi thuyền ở khắp nơi trên bầu trời
Các nhà ở, cửa hàng, cây cối đều cực hóa rồi

Nhưng cũng không làm hắn có kinh ngạc gì quá nhiều, vì hôm qua, cả một đêm gần như không ngủ hắn đều ở trên mạng tìm hiểu rõ gần như là toàn bộ.

Đi được một lúc lâu, thấy phía trước đông người, hắn không khỏi có chút tò mò mà lại gần.

Khi thấy rõ ràng được là một cửa hàng, hắn không khỏi nhỏ giọng nói "không phải chỉ là bán thảo dược thôi sao, làm gì mà đông vậy".

lời nói của Ân Nguyệt Quang khiến vài người ở cạnh chú ý, có người thấy hắn ta chỉ là một thiếu niên tuổi nhỏ thì giải thích,
"Cậu không biết sao?, Đây đều là những thảo dược quý mới được đem về, có rất nhiều loại tốt, quý hiếm mọc tận sâu trong rừng ma thú"

Ân Nguyệt Quang nghe kẻ kia nói, thì cũng ngước nhìn những cây cảnh thảo dược được để trong cửa hàng.

Nhưng nhìn nữa ngày hắn cũng không thấy có loại thảo dược nào là quý cả. Hắn nghĩ (đây không phải chỉ là vài cây dược dại để cầm máu và bồi bổ sức khỏe thôi sao, lấy đâu ra thảo dược quý chứ)
Nghĩ như vậy, hắn ngược lại muốn biết vấn đề mà ngay từ đầu hắn đã chú ý "các người nói,
Hái những thảo dược này....rất nguy hiểm sao?"

"Đúng vậy, có rất nhiều người bị thương trong rừng ma thú, mới hái được những thảo dược này".

Nghe song lời này nội tâm của ai đó bắt đầu phun trào (Đm, cái quái gì thế! Có mấy cây cỏ dại mà lấy cũng khó khăn, vậy mấy kẻ này có biết thế nào mới được gọi là dược quý không?
Cũng may một đều là lúc trước khi còn làm sát thủ hắn đã được học qua các loại dược và cách chữa trị. Bằng không), nhìn thấy những kẻ chen lấn xô đẩy nhau vì mấy cây cỏ dại này, lại nghĩ tới bản thân, không khỏi nỗi lên một tầng da gà.

(Thôi! Vẫn nên đi thì tốt hơn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net