Chap 5 - Trách nhiệm thuộc về ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cùng anh cứ vậy mà ôm nhau say 1 giấc dài, hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi này. Nếu nói cậu say đến quên trời quên đất là không đúng. Say thì có nhưng vẫn đủ nhận thức việc mình đang làm, vẫn biết anh sẽ quay lại để đưa cậu về trong an toàn. Mượn việc say rượu để tỏ tình cùng anh, mượn việc say rượu này để câu dẫn nam nhân. Cậu là sống qua 1 kiếp đủ để nếm trải hương vị nhân gian, chỉ là muốn lợi dụng việc say để nói lên tình cảm, cậu không thể đợi anh tỏ tình nữa. Là đang phí phạm thời gian của cả 2 nên đành giả say để lên giường rồi bắt anh chịu trách nhiệm vậy. Trách nhiệm của anh chỉ cần bên cậu, đảm bảo an toàn cho anh vậy là cậu đã hoàn thành rồi nha.

Anh cứ vậy mà ngây ngô như cừu non vậy, lại để bị cậu lừa lên giường, lại bị tiểu yêu tinh nào đấy bắt chịu trách nhiệm. Thiệt thòi cho anh rồi nha.

Ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu sáng quanh căn phòng của anh và cậu.

Hai thân ảnh 1 lớn 1 nhỏ đang cùng nhau say giấc, người nhỏ nằm ngoan ngoãn trong lòng người lớn an an ổn ổn tìm bình an, tay cũng ôm anh thật chặt như thể sợ đánh mất thứ gì đó quan trọng...

Ánh sáng vô tình đánh thức người lớn kia tỉnh giấc sau đêm hoan ái hôm qua. Cảm giác được cục bông nhỏ trắng trắng lại tròn tròn nằm ngoan ngoãn trong lòng mình thì an nhiên mỉm cười. Cuối cùng thì cũng đã truy người đến tay, lần đầu này của cậu cũng thuộc về anh. Trách nhiệm này anh chắc chắn sẽ có, tiểu yêu tinh em chỉ cần yêu anh, còn nhiệm vụ kia của em anh sẽ giúp em hoàn thành, sẽ đợi em tự mình nói ra sự thật cùng anh.

- " Ưm.... chói mắt quá đi " - tiểu yêu đã tỉnh, đang dụi đầu vào lòng ngực của ai kia, chăn cũng kéo nhẹ che đi khuôn mặt đáng yêu tránh nắng mà ngủ tiếp.

- " Tiểu bảo bối, em dậy đi thôi, trễ giờ làm rồi đấy ! " - anh nhẹ tháo chăn xuống, xoa xoa má cậu đầy sự sủng nịnh.

- " Đừng phá mà, buồn ngủ lắm, đau đầu nữa, đi chỗ khác mà " - ai kia đang ngủ bị người khác phá tâm trạng cũng không được vui mà lên tiếng.

- " Em dậy đi, trễ giờ làm sẽ không có lương đâu " - vẫn là trêu chọc cậu vui vẻ.

- " Ông đây không cần nhé! Cút ngay cho ông ngay đi " - cáu rồi nhé.

- " Em thật hư đấy tiểu bảo bối, anh đây có cần dạy em cách xưng hô đúng không nhỉ ? " - tay vỗ vỗ vài cái lên cái mông nhỏ không quá mạnh nhưng cũng đủ đau để cậu tỉnh táo hơn.

Bốp... Bốp... Bốp... Bốp.....bốp

- " Đau mà, hức... " - lại ủy khuất sao bạn nhỏ, em lại khóc như thể ăn hiếp em vậy.

- " Ngoan, không khóc nữa. Anh thương mà, bây giờ thì tỉnh mau cho anh, trễ rồi " - tay xoa xoa mông nhỏ nhưng vẫn là đe doạ tí vậy.

- " Dậy là được mà..... nhưng mà.... " - cậu trả lời nhưng đã tỉnh rồi thì cũng nên nhận thức vấn đề chứ nhỉ. Đây là đâu, cậu làm sao lại ở đây. Còn anh.... Anh là...

- " Tỉnh rồi sao, em có nhớ chuyện làm loạn đêm qua " - trực tiếp hỏi đến trọng tâm.

- " Em... em....."- nhớ chứ, trong kế hoạch của cậu mà nhưng vẫn là nên giả ngốc đi để thoát nạn vậy.

- " Em còn dám quên, không định chịu trách nhiệm với anh sao? " - anh nhướng mày hỏi cậu, đây là định chạy trốn sao...

-"Em đã làm gì chứ? Trách nhiệm gì chứ? " - bướng vẫn là bướng mà..

-" Em dám cưỡng hôn anh, cũng lấy đi lần đầu của anh lại còn chối sao? Là lần đầu đó. Em phải chịu trách nhiệm đi " - anh nói như mình bị "ăn" không bằng đấy.

- " Em là say nên không tính.. Nhưng anh rõ ràng có say đâu, lại dám loạn tính theo em?  Vậy trách nhiệm này ai sẽ chịu đây ? " - anh đừng mong trốn trách nhiệm đi. Lần này anh bị em bắt là cái chắc rồi.

- " Được, vậy trách nhiệm mỗi người 1 nửa?  Được ko?  " - anh hào sảng nói.

- " Mỗi người 1 nửa, ý anh là sao chứ?"- gì mà mỗi người 1 nửa chứ.

- " Anh chịu trách nhiệm yêu em, cưới em, em chỉ cần bên anh, yêu anh là được? Còn trách nhiệm của em là cùng anh đến lễ đường kết hôn " - anh như lưu manh đến cướp người yêu vậy.

- " Được, em đồng ý. Nhưng có 1 bí mật em sẽ nói cùng anh khi em tìm được bằng chứng. Nên từ giờ đến lúc đó xin hãy tin tưởng em được không?"- vẫn là sợ anh không đặt hết niềm tin vào việc cậu làm.

- " Được, vậy giờ tính sổ với em được chứ! " - ánh mắt nguy hiểm anh nhìn cậu làm cậu nhớ đến những lần anh chuẩn bị phạt cậu đều là câu nói này, ánh mắt nguy hiểm này. Làm mông cậu cũng đã ẩn ẩn đau rồi.

- " Anh tính cái gì với em? " - vẫn nên dụ dỗ anh 1 tí, tha được bao nhiêu thì tha, không đánh luôn càng tốt.

- "Anh có bảo em ở đó uống rượu sao, tiểu bảo bối" - anh nhìn cậu nghiêm túc hỏi

- " Không có! "- cậu ngoan ngoãn đáp lời. Hơn ai hết cậu biết rõ anh ghét rượu đến thế nào. Kiếp trước mông nhỏ không ít lần chịu khổ vì rượu mà.
Thật là không đáng nhớ đến.

- " Vậy trẻ nhỏ làm sai có nên phạt " - anh hỏi cậu.

- " Anh à, tha cho em 1 lần đi mà" - ánh mắt cún con này làm tim anh mềm nhũng mất.

- " Em thấy sao. Nếu hôm qua anh không đến, vậy em làm sao về nhà. Nếu người đó không phải anh em sẽ cùng người khác lăn giường sao " - vẫn là đang ghen với người sếp kia mà. Theo điều tra anh biết được cậu cùng tên kia có quan hệ mờ ám nhưng mà vì sao cậu lại đồng ý quan hệ cùng anh, vẫn là đâu hỏi rất lớn trong lòng anh.

- " Em không có mà, anh sẽ tin tưởng em mà đúng không? Ngoài anh sẽ không cùng ai lăn giường mà. Em xin lỗi nhưng mà... em thật sự.... tin em 1 lần đi " - cậu khóc rồi, anh là điều tra được gì mà lại nghĩ thế vậy.

- " Được rồi, không khóc. Sai sẽ bị phạt mà đúng không, em nên ngoan ngoãn cho anh " - anh xoa nhẹ đầu cậu.

- " Dạ " - cậu nhanh chóng đứng dậy trước mặt anh, dù đã biết anh sẽ làm gì nhưng ở kiếp này vẫn là lần đầu thân mật, nên khép nép 1 tí.

Anh nắm tay cậu kéo nằm sấp trên đùi anh, cố gắng điều chỉnh để cậu thoải mái nhất có thể, mới nhẹ nhàng thoát quần để lộ cái mông nhỏ trắng trắng mềm mềm.

Bốp... Bốp... Bốp.... Bốp... Bốp. ...
....bốp.. ....bốp. ....hức. ...bốp.....đau mà.....bốp.....bốp.....hức - tiểu yêu tinh nhà anh là kêu đau nha. Khóc rồi kia kìa. Nhưng rõ ràng vết đánh trên mông cậu chỉ hơi hồng hồng thôi mà là ăn vạ sao.. ....

Bốp....bốp.....bốp.....a....bốp.....đau mà... Bốp.......bốp......bốp....anh.....đau.....hức... Bốp.....bốp...... Bốp... Đau... Anh hết thương em rồi mà.....- anh đánh oan hay sao mà giận lẫy kiểu này nhỉ.

- " Tiểu bảo bối, em vừa nói gì nhỉ? " - tay anh vẫn đặt nhẹ trên mông cậu.

- " Anh hết thương em rồi" - bạn nhỏ vừa nói 1 cái tát tay không nhẹ lại rơi trên mông nhỏ "....BỐP... " .

- " Em vừa nói gì? Anh đây là ghét em nên đánh sao " - anh hỏi lại cậu.

- " Anh đừng đánh, đau mà " - tay muốn đưa ra sau để xoa mông nhưng vẫn lo sợ anh sẽ giận nên đành chịu đựng vậy.

Anh đỡ cậu dậy, cho cậu ngồi vào lòng anh, tay anh xoa nhẹ mông nhỏ, vết thương cũng không quá nặng đi chỉ hơi đỏ hồng thôi. Điều chỉnh cho cậu ngồi yên vị trí anh mới nâng cầm cậu lên buộc nhìn vào mắt anh...

- " Tiểu bảo bối, em biết vì sao anh phạt em không ? " - anh nghiêm túc hỏi.

-" Dạ biết " - bạn nhỏ nào đó gật gật đầu.

-" Vì anh ghét em, hay anh không thương em nữa? " - vẫn là muốn bắt bẻ cậu nhỏ đây mà.

- " Không mà, không phải. Là em sai. Em xin lỗi. Em không uống rượu nữa, không nói lung tung nữa mà " - cậu nhỏ khóc rồi ôm chặt lấy cổ anh, cậu sợ. Sợ anh sẽ bỏ mặc cậu, sợ sẽ mất anh lần nữa.

- " Ngoan không khóc nữa nghe anh nói " - anh kéo cậu ra để cậu đối diện với mình với tiếp tục.

- " Anh phạt em vì em làm sai, anh không vì ghét em mà đánh em đau. Vì anh không muốn em phạm sai lầm nên thà là chính anh phạt em đau để nhớ, không phải hối hận khi mọi chuyện xảy ra. Ngoan, sau này không được nói vậy nữa, nghe không? Còn nói nữa anh đánh nát mông nhỏ này, đã hiểu " - anh giải thích cậu nhỏ, nhưng cũng không quên đe doạ người ta, ta cũng vỗ nhẹ trên mông cậu...

- " Anh ăn hiếp em, mới sáng chưa được ăn gì đã đánh người ta... " - vẫn là ủy khuất nha.

- " Được được , đi ăn sáng còn đến công ty, em xem là ai làm trễ giờ đây hả? "- anh nói nhưng vẫn là ôm cậu vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân nha.

Tay chân mềm nhũng không có tí sức lực gì, eo đau mông cũng đau, đi đứng lại khó khăn. Nhưng cậu không muốn anh đi làm 1 mình nên đành để anh thay đồ đến công ty.

Anh bế cậu ra xe nhìn cậu mệt mỏi vậy liền muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi

-" Em ở nhà đi, em đang mệt như vậy"- ôn nhu nhìn cậu.

-"Em không muốn, em muốn đi cùng anh đến đó chỉ ngắm anh làm thôi được không? " - cậu nói rồi lại ôm anh dụi dụi, đôi mắt đẫm nước đó làm sao nở từ chối đây.

- " Được rồi, anh đưa em đến công ty là được mà, đừng buồn mà " - để câuj vào trong xe, thắt dây an toàn rồi lại xoa xoa 2 má bánh bao nhỏ của cậu.

Anh và cậu nhanh chóng đến bãi xe công ty, cũng là anh bế cậu trên tay, hình như sống qua 1 kiếp nên mặt cậu dày hơn thì phải, đúng là vẫn muốn bám lấy anh thôi. Nhưng cũng may là thang máy dành riêng cho chủ tịch nên ít ai thấy. Ko thì cả công ty này sập vì tin tức động trời này.

Nhưng ít không có nghĩa là không có, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất đúng là không sai đi đâu được, vẫn là có người vô tình hay cố ý chụp lại khoảng khắc này. Sóng gió lại bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net