Chương 4 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước phòng ngủ có số 502, nhìn biển số phòng quen thuộc mà xa lạ, Hà Tử Mẫn khẽ mỉm cười từ từ đẩy cửa phòng kí túc xá ra.

Bên trong đã có mấy người.

Giường thứ nhất là Dương Đình Đình là một cô gái đáng yêu, mái tóc xoăn tự nhiên màu ánh tím, đôi mắt to tròn luôn chớp chớp, rất đáng yêu. Nhưng lúc nào cũng chỉ ôm cái laptop để viết chuyện, cũng là người cấp thông tin cho mấy người trong phòng.

Giường đối diện với cô là Trần Hiểu Hiểu, cô gái có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, người ngoài nhìn vào thì có cảm giác là một người hiền lành thục nữ, nhưng đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người nha. Hiểu Hiểu có tính cách nóng nảy và luôn nói ríu ra ríu rít suốt ngày. Đặc biệt là ăn rất nhiều.

Còn lại là Tạ Vũ Phỉ, ở giường cách vách. Cô ta cũng ở cùng thành phố với cô, hay còn gọi là đồng hương, vì cái vấn đề này mà kiếp trước cô rất thân với cô ta, đi đâu cũng có nhau, cùng đi, cùng về, cùng ăn, cô rất tin tưởng vào tình bạn này nhưng không ngờ cô ta lại cho cô một quà tặng là sự phản bội.

Nhớ đến kiếp trước cô lại dâng lên một cỗ hận ý, mắt nhìn Tạ Vũ Phỉ càng thêm lạnh lùng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hà Tử Mẫn, Tạ Vũ Phỉ quay đầu lại, Hà Tử Mẫn đảo mắt nhìn chỗ khác, môi cô nhếch lên lạnh lùng.

"Xin chào, mình tên là Hà Tử Mẫn đến từ thành phố S, ở giường số 4, có thể gọi mình là Tử Mẫn hoặc Mẫn Mẫn." Hà Tử Mẫn lên tiếng giới thiệu bản thân.

"Mình là Trần Hiểu Hiểu, gọi mình Hiểu Hiểu là ok, mình là người Vũ Hán."

"Còn mình tên Dương Đình Đình, gọi mình Đình Đình được rồi. Mình đến từ Đài Bắc. À còn nữa, mình rất thích viết tiểu thuyết, nếu có thời gian rảnh thì lên đọc ủng hộ mình nhá!" Nói xong còn nháy mắt một cái.

"Woa, cậu còn viết tiểu thuyết ư? Cậu có thể viết một câu chuyện như này được không?" Hà Tử Mẫn mở to mắt mong chờ hỏi.

"Uk, cậu nói đi, sẵn sàng viết theo yêu cầu"

"Đình Đình, cậu biết viết chuyện trọng sinh không?" Hà Tử Mẫn hưng phấn hưng phấn nói:" Chuyện nói về một cô công chúa đơn thuần, đi tin tưởng nhầm người, bị bọn người đó hại chết, tiếp theo là trọng sinh về quá khứ để báo thù... Như thế nào? Đề tài như thế được chứ?"

"Được, cậu kể rõ hơn đi" Lần này là đến lượt Dương Đình Đình hưng phấn, hiếm khi có đề tài mới mẻ để cô viết đâu.

"Ukm... có rất nhiều người trong cuộc sống đã làm sai bao nhiêu chuyện, rất hối hận, nhưng đều không thể làm lại, nếu có thể trọng sinh, đó không phải là cơ hội để sửa đổi hay sao? Vậy sẽ không dựa theo vận mệnh như trước nữa mà có thể thay đổi rất nhiều chuyện." Đáy mắt Hà Tử Mẫn thoáng qua một nét bi thương, nói tiếp:

"Nếu như có một người, thật vất vả mới có thể cùng người mình yêu thương nhiều năm kết hôn, mà người chồng đó lại cùng người bạn thân nhất của nữ chính cấu kết với nhau, sau đó kết hợp với nhau để tạo âm mưu mưu hại nữ chính, hãm hại nữ chính thân bại danh liệt, cướp công ty, hại ba mẹ nữ chính không nơi nương tựa. Nữ chính sau khi chết được trọng sinh, không phải trọng sinh để báo thù hay sao? Cậu cảm thấy nội dung truyện này như thế nào?"

"Được a, nội dung chuyện rất hay, rất đáng để viết."

"Được rồi, lúc đó tớ sẽ ủng hộ cậu hết mình. Ha ha.."

Sau khi nói chuyện với Dương Đình Đình xong, Hà Tử Mẫn quay sang tiếp tục việc dọn dẹp của mình. Thấy Tạ Vũ Phỉ đang tươi cười nhìn về phía mình:

"Cậu cũng ở thành phố S à? Mình cũng thế" Tạ Vũ Phỉ mở to mắt nhìn rất đơn thuần, trong sáng nhưng có ai biết đằng sau vẻ mặt đấy là con người như thế nào?

"Ukm" Hà Tử Mẫn khẽ cười, nhàn nhạt trả lời.

Dọn dẹp xong, Đình Đình và Hiểu Hiểu không còn ở trong phòng. Bây giờ chỉ còn lại cô và Tạ Vũ Phỉ trong phòng.

"Cậu rảnh chứ? Cậu có thể đi gặp một vài người bạn của mình được không? Tiện thể đi ăn luôn." Tạ Vũ Phỉ giọng điệu tươi cười nói.

"Được thôi, dù gì thì mình vẫn còn nhiều thời gian". Đúng, cô vẫn còn nhiều thời gian mà, các người cứ đợi đi giờ đến lượt tôi tặng quà nha.

Kiếp trước, Tạ Vũ Phỉ dẫn cô đi gặp bạn, tình cờ gặp Hạ Minh, vì Hạ Minh ở chung phòng với bạn của cô ta. Tạ Vũ Phỉ lần đầu tiên gặp Hạ Minh đã thầm thương trộm nhớ hắn ta rồi. Cô chắc phải lập kế hoạch để hai người này ở một chỗ nhỉ? Nhưng Hạ Minh lại thích cô thì Tạ Vũ Phỉ cô ta phải làm thế nào đây?

Nhớ lúc trước, Tạ Vũ Phỉ luôn theo đuổi Hạ Minh, nhưng từ khi công ty nhà Hạ Minh bị phá sản thì từ lúc đó không còn thấy cô ta xuất hiện nữa, như bốc hơi khỏi thế gian này ý.(P: Hơi quá nhỉ? Nguyên văn đó.).

Lúc đó, Hà Tử Mẫn kết hôn với hắn ta. Cô xin ba cho Hạ Minh vào làm trong công ty, cũng nhờ một phần là Hạ Minh thông minh biết cách làm việc nên được ba cô tín nhiệm nên không lâu sau hắn ta được làm tổng giám đốc. Không biết lúc đó Tạ Vũ Phỉ chui từ đâu ra (nguyên văn, khôngý xúc phạm đâu) đến gặp cô và Hạ Minh bảo là nối lại tình bạn, Hà Tử Mẫn vẫn còn ngây thơ tin tưởng vào tình bạn này nên không hề để ý đến ánh mắt của hai người bên cạnh trao cho nhau, không phải tình bạn mà là người yêu.

Cô còn nhớ lúc cô nằm trên vũng máu nhìn hai người ôm nhau trước mặt. Hạ Minh ôm eo Tạ Vũ Phỉ nói: "Vũ Phỉ, đừng gọi cấp cứu vội, nếu cô ta tỉnh dậy không biết cô ta sẽ làm cái gì đâu, đrẻ cho cô ta chết luôn càng tốt."

Hà Tử Mẫn cảm thấy ghê tởm! Đời này cô thề sẽ không để Hạ Minh chạm đến mình dù chỉ là ngón tay!

Cô dần dần nhớ lại, vì sao Hạ Minh lại không ly hôn với cô là vì trong tay cô có 55% cổ phần của công ty.

Bố cô là chủ tịch, Hạ Minh là tổng giám đốc, có khả năng sẽ có thể ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, nhưng cô lại nắm giữ hơn nửa cổ phần, và hơn hết phần lớn cổ đông đều đứng về phía cô, nên chắc chắn Hạ Minh sẽ không ly hôn với cô để có thể thuận lợi cho việc hắn ta kế thừa chiếc ghế chủ tịch.

Nếu muốn chuyển nhượng cổ phần cho người khác, người đó sẽ phải là người thân trong gia đình, nên Hạ Minh cũng đâu có ngu ngốc đến nỗi mà đi ly hôn với cô để vuột mất cơ hội này.

Hóa ra, từ đầu đến cuối có mỗi cô là người ngu ngốc, ngốc đến nỗi mà cuộc sống của mình chỉ là con cờ để người khác định đoạt. Hừ...

Đợi Tạ Vũ Phỉ nói chuyện điện thoại cùng bạn học xong, Hà Tử Mẫn đi theo cô ta xuống lầu.

Bạn của Tạ Vũ Phỉ là Lâm Hạo Niên, đàn anh của trường, phòng kí túc xá đối diện với phòng của bọn cô. Phòng của Lâm Hạo Niên ở tầng 2, phòng 247.

Sở dĩ cô nhớ được số phòng của Lâm Hạo Niên vì cậu ta ở chung phòng với Hạ Minh.

Ở trường đại học, nam sinh hay nữ sinh đều không được tự ý vào phòng kí túc xá của nhau. Nếu muốn vào thì phải qua quản lý, có giấy phép và gọi điện cho chủ nhân của phòng xác nhận.

Bởi vì mấy ngày hôm nay vẫn chưa đến thời gian nhập học nên kí túc xá cũng buông lỏng cảnh giác, cho nên đi vào rất dễ dàng. Chờ đến thứ hai chính thức lên lớp thì mới bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt.

Hà Tử Mẫn đi theo sau Tạ Vũ Phỉ quan sát, Tạ Vũ Phỉ đi phía trước tìm số phòng, thời điểm này cửa phòng hầu hết đều mở.

"Đây rồi, phòng số 247."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net