Chương 5 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Vũ Phỉ đẩy cửa bước vào phòng, Hà Tử Mẫn ngây ngốc nhìn cửa phòng một chút rồi mới vào theo. Vào trong phòng nhìn thấy Lâm Hạo Niên đang dọn quần áo. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Hạo Niên quay lại thấy Tạ Vũ Phỉ thì sáng ngời, đáy mắt xẹt qua một tia mừng rỡ.

Hà Tử Mẫn thở ra một hơi dài, sao cô lại thấy ánh mắt Lâm Hạo Niên vui mừng nhỉ?

Sự tình như này sao Tạ Vũ Phỉ lại không thể hiểu chứ. Cũng không thể trách cô ta được vì kiếp trước cô cũng không quá để ý.

"A... Tạ Vũ Phỉ, sao em lại ở đây."

Có lẽ người sống hai kiếp cũng như biết rõ được tất cả chuyện kiếp trước nên Hà Tử Mẫn có thể hiểu rõ được vẻ vui mừng ẩn chứa trong giọng nói đấy.

Lại thở dài, cô thật sự rất thông cảm cho tình cảm của Lâm Hạo Niên với Tạ Vũ Phỉ. Nếu có thể thì cô sẽ lên vỗ vai Lâm Hạo Niên vài cái: Anh em, thông cảm cho cậu a. Nhưng cô với Lâm Hạo Niên thân lắm sao? Đương nhiên là không rồi!

"Lâm Hạo Niên a, anh sao còn chưa dọn dẹp xong chứ?"

"Ha.. ha, em biết đấy, con trai mà, mấy cái việc dọn dẹp này thì phiền toái lắm, nên chưa dọn xong cũng đúng thôi." Lâm Hạo Niên nói xong còn đưa tay gãi đầu.

"Vậy, có cần em giúp một tay không?" Tạ Vũ Phỉ vừa nói vừa hướng Lâm Hạo Niên nở một nụ cười ngọt ngào.

"Vậy thì tốt quá rồi" Lâm Hạo Niên còn khoa trương đến nỗi cúi người đưa tay ra làm động tác mời.

Đang nói chuyện thì đột nhiên cửa phòng mở ra lần nữa, Hà Tử Mẫn đứng gần ngay đó thì giật mình vội vàng dịch sang một bên, quay đầu lại thì thấy Thẩm Dật Thần tay cầm cái túi màu đen, nhìn thấy Hà Tử Mẫn đứng đấy thì đờ người ra, mắt trợn to ra, ngây ngốc nhìn cô.

Hà Tử Mẫn bị hành động này của Thẩm Dật Thần chọc cười, tâm tình vui vẻ hẳn lên.

Thấy Hà Tử Mẫn cười thì Thẩm Dật Thần cảm thấy tim mình run lên từng hồi, cảm giác như sắp sửa nhảy ra khỏi lòng ngực. Đang định nói gì đó thì giọng nói của Lâm Hạo Niên cắt ngang.

"Hạ Minh a, đến đây, tớ giới thiệu cho cậu một người?"

Mọi người chậm rãi quay đầu lại. Đi vào là một người cao ráo, ánh chiều tà chiếu vào khuôn mặt, ngũ quan nhìn mờ mờ tạo nên một cảnh lãng mạng. Nếu con gái nhìn vài sẽ mặt đỏ tai hồng.

Tạ Vũ Phỉ nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy tim mình đập thình thịch, đưa tay đặt lên lồng ngực ngăn cản tim đập quá mạnh.

Thấy Tạ Vũ Phỉ ngây ngốc nhìn Hạ Minh như thế thì Hà Tử Mẫn cảm giác trán mình chảy xuống vài đường hắc tuyến: Có cần phải phản ứng thái quá vậy không a?... Haizzz~~~ Người ta đang tư xuân a.

Hà Tử Mẫn cũng thông cảm cho Tạ Vũ Phỉ, kiếp trước, nhìn thấy cảnh này thì ngây ngốc nhìn a. Nhưng tính tình cô rụt rè, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, nên ngây thơ cho đến khi rơi vào tay giặc.

Bây giờ Hà Tử Mẫn nhìn thấy cảnh này không giống như kiếp trước mà ngược lại lại cảm thấy bực mình. Thật sự là bây giờ cô rất muốn tiến lên đấm mấy phát vào khuôn mặt kia cho hả giận, nhưng nghĩ lại thời điểm không thích hợp nên hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm trạng, đè nén lại sự phẫn nộ trong lòng nếu không như vậy sẽ có án mạng xảy ra, cô không muốn chưa làm được gì đã lộ rồi.

Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi! Không thể để kết thúc nhanh gọn như vậy được a!

Chỉ có Thẩm Dật Thần bây giờ biết rõ tâm trạng của mình như thế nào, đáy lòng cảm thấy rất chua chát.

Lúc mở cửa đi vào, thấy Hà Tử Mẫn bên trong thì tâm trạng vui sướng, nhưng sau đó lại thấy Hà Tử Mẫn ngây ngốc nhìn Hạ Minh, bị hoàn toàn cô rời đi lực chú ý. Anh lại hoàn toàn quên mất chuyện sáng nay rồi.

Nếu Hà Tử Mẫn biết được Thẩm Dật Thần đang nghĩ cái gì thì có mắng ra tiếng không: Là cô đang phẫn nộ đấy, tức giận đấy được không!

"Hạ Minh, đây là Tạ Vũ Phỉ, em gái kết nghĩa với mình." Thấy bầu không khí ngại ngùng, Lâm Hạo Niên lên tiếng phá vỡ. "A... còn đây là...." Lâm Hạo Niên lại không biết Hà Tử Mẫn nên chần chừ không biết giới thiệu như thế nào, quay sang vẻ mặt khó hiểu nhìn Tạ Vũ Phỉ.

Nhưng Tạ Vũ Phỉ lại không hề rời lực chú ý của mình trên người Hạ Minh.

"Mình là bạn học của Tạ Vũ Phỉ. Mình tên là Hà Tử Mẫn." Thấy Tạ Vũ Phỉ không chú ý nên Hà Tử Mẫn phải tự giới thiệu.

"A... đây không phải là học muội sáng nay hay sao?" Hạ Minh tự nhiên a lên một tiếng, vội vàng nhận ra thân phận của Hà Tử Mẫn.

"Hóa ra tên em là Hà Tử Mẫn. Hà Tử Mẫn tên rất hay. À đúng rồi, tên anh là Hạ Minh, là đàn anh hơn các em một năm."

Hạ Minh nói xong còn nở một nụ cười tươi nhìn Hà Tử Mẫn. Hà Tử Mẫn mặt không đổi sắc nhìn liếc qua Hạ Minh rồi quay sang nhìn Thẩm Dật Thần.

"Chào anh, em tên là Tạ Vũ Phỉ." Tạ Vũ Phỉ định thần lại, hướng Hạ Minh giới thiệu bản thân.

"Tạ Vũ Phỉ, tên rất hay." Hạ Minh không phải là người keo kiệt nên cũng tặng cho Tạ Vũ Phỉ một nụ cười.

Tạ Vũ Phỉ đỏ mặt cúi đầu, nở một nụ cường gượng, song khi ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Hạ Minh đặt trên người Hà Tử Mân thì cắn môi, ảm đạm cúi đầu, tay vò dây túi sách.

Ở đây, không phải chỉ nguyên Thẩm Dật Thần có tâm trạng như vậy mà còn một người nữa là Lâm Hạo Niên. Lâm Hạo Niên thích Tạ Vũ Phỉ nhưng thấy Tạ Vũ Phỉ không chú ý đến mình thì cũng có cảm giác thất bại.

"Tạ Vũ Phỉ, chẳng phải em muốn giúp bọn anh dọn phòng hay sao?"

Tạ Vũ Phỉ giật mình, nhìn Hạ Minh một cái rồi mới quay đầu nhìn Lâm Hạo Niên hỏi:

"Các anh vẫn chưa dọn xong sao?"

"Các em cũng muốn giúp sao? Đầu năm mới đến là phải dọn phòng. Mệt chết." Hạ Minh vừa nói vừa lắc đầu thở dài ra vẻ mệt mỏi.

Tạ Vũ Phỉ nghe thấy Hạ Minh nói thế thì mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu, cười nói:" Mấy chuyện này nên để con gái chúng em làm thành thạo hơn. Nếu không, chúng em dọn dẹp phòng, các anh phụ trách mời chúng em đi ăn cơm được không, dù sao thì em sang đây cũng có ý định mời mọi người đi ăn."

"Được, chuyện ăn cơm thì không phải lo."

"Giường của anh là cái nào?"

"Giường số 4." Hạ Minh nói chỉ chỉ cái giường ngay bên cạnh mình:"Còn có khăn lau ở kia."

Tạ Vũ Phỉ xoay người cầm lấy khăn lau trên bàn.

"Em sẽ lau ngăn tủ trước, rồi sắp xếp quần áo sau. Giờ em đi lấy nước."

"Hắc.. hắc, làm phiền rồi, nhưng váy của em thì làm sao giờ, nhỡ bẩn thì sao?"Hạ Minh tay chỉ vào chiếc váy trên người Tạ Vũ Phỉ.

Hôm nay Tạ Vũ Phỉ mặc một cái váy ren chữ A màu trắng, đôi giày búp bê màu hồng nhạt. Đeo cái túi sách màu đen, nhìn giống một thiên thần.

Tạ Vũ Phỉ chần chừ cúi xuống nhìn cái váy, nhưng nghĩ cái gì đó lại ngẩng đầu lên cười nói:"Không sao, chỉ là một cái váy thôi, nếu bẩn thì giặt là được rồi."

"Ukm. Không thì cùng lắm anh mua giả em một cái váy khác." Hạ Minh cười đáp lại.

Tạ Vũ Phỉ mặt đỏ như có thể cắt ra máu, ngẩng đầu cười với Hạ Minh.

Mà Hạ Minh không nhìn Tạ Vũ Phỉ mà ánh mắt lướt qua cô ta nhìn chằm chằm vào Hà Tử Mẫn. Đúng lúc này thì Hà Tử Mẫn lơ đãng đảo mắt về phía Hạ Minh, bốn mắt nhìn nhau. Hà Tử Mẫn rùng mình một cái vội vã tránh khỏi ánh mắt của Hạ Minh. Vì sao ư? Vì ánh mắt của Hạ Minh làm cho cô cảm thấy ghê tởm.

"Học Trưởng, sáng nay cảm ơn anh." Hà Tử Mẫn quay lại cười nói với Thẩm Dật Thần.

"Không có gì, gọi anh là Dật Thần là được rồi." Thẩm Dật Thần xua tay cười.

"Để em giúp anh một tay."

"Không cần đâu. Dù sao cũng không có nhiều đồ lắm."

"Không sao, coi như em trả nợ anh sáng nay."

Thấy Thẩm Dật Thần chần chừ, Hà Tử Mẫn trực tiếp vơ lấy cái khăn bên cạnh.

"Em lau ngăn tủ trước, anh sắp xếp quần áo đi rồi bỏ vào sau."

Tâm trạng của Thẩm Dật Thần có chút sủng nhược kinh. Hà Tử Mẫn không những nói chuyện với anh mà còn giúp anh nữa. Nụ cười trên mặt của Thẩm Dật Thần tươi hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net