Chương 33-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Parson và Angelo canh đúng thời cơ, dẫn La Kiều và hai con trai nhẹ nhàng rời xa lùm cây, tránh bị con tê giác mẹ phát hiện, loài mèo lớn có đệm thịt dưới lòng bàn chân giúp che giấu âm thanh khi di chuyển. May mà bà mẹ nôn nóng bảo vệ con chỉ chăm chú đề phòng con tê giác kia, nó cho rằng đối phương có tính uy hiếp nhiều hơn liệp báo, vì thế anh em Parson và cha con La Kiều mới có thể thoát thân.

Về phần hai con tê giác có đánh nhau hay không thì nhóm liệp báo hoàn toàn không có hứng thú.

La Kiều luôn nhớ kỹ câu nói: tò mò giết chết con mèo, hơn nữa còn nghiêm túc giáo dục cho hai thằng lớn gan nhà hắn rằng, tê giác rất nguy hiểm, có hóng chuyện thì nên cẩn thận! Về sau có gặp lại thì ngàn vạn lần đừng hăng hái nhào tới.

Hai nhóc con La Sâm và La Thụy vẫn nhớ mãi không thôi ngọn núi thịt nào đó, nhìn đôi mắt tròn xoe đầy khát vọng, La Kiều vô lực ngẩng đầu 45 độ nhìn trời xanh, con trai, ba ba không có năng lực thỏa mãn nguyện vọng của hai đứa đâu.

Muốn ăn tê giác, chờ kiếp sau ba ba xuyên thành sư tử rồi tính...

Dáng vẻ La Kiều xoắn quẩy rơi vào trong mắt Parson, liệp báo đực bị tê giác cắt ngang chuyện tốt đi đến bên người La Kiều, liếm lên khóe miệng hắn, La Kiều theo bản năng giơ móng phết hắn một cái, rồi quay đầu đi về phía trước, Angelo thấy rõ mười mươi mấy cảnh vừa rồi, hắn nháy mắt với anh giai, lại nhìn La Kiều đầy thâm ý, thành công làm La Kiều bước chậm nửa nhịp.

Đột nhiên nhớ tới thời điểm trước khi tê giác xuất hiện, Parson đang làm gì mình, La ba ba như bị trời trồng...

"Sao vậy?" Parson quay đầu nhìn đằng sau, thấy La Kiều không đi theo cũng ngừng lại: "Phải tìm được chỗ nghỉ ngơi trước khi trời tối. Ba con linh cẩu lần trước nhìn rất lạ, chắc là kẻ từ bên ngoài đến, chỉ sợ còn những loài khác ngoài linh cẩu. Đây là lãnh địa của ta, ngươi lại chưa rành đường, một mình mang theo hai ấu tể rất dễ gặp nguy hiểm. Tối nay ngủ cùng với ta đi."

Tối nay ngủ cùng với ta đi...

Ngủ cùng với ta đi...

Ngủ cùng...

Biểu tình trên mặt La Kiều quá rõ ràng, làm Parson tính giả bộ hồ đồ cũng không được.

"Nếu ngươi lo lắng, " Parson quét ánh mắt ý vị thâm trường trên người La Kiều một lần, "Yên tâm, ta tôn trọng ý kiến của ngươi, nếu không muốn, ta sẽ không xằng bậy."

Không xằng bậy, đem hắn đè trên mặt đất mà còn không nói xằng bậy?

Ý kiến?

Bữa ăn dâng tới miệng, còn chú ý được mới là lạ?

Bất quá báo phẩm của Parson tương đối không tối, ít nhất La Kiều tin tưởng bản thân vẫn "An toàn" vào tối nay.

Về phần ngày mai, ngày mốt, ngày kia...

Qua được hôm nay rồi tính.

La Kiều vừa tự an ủi vừa đi theo Parson. Còn 2 nhóc con nhà họ La, ba ba đi đâu tụi nó đi đó, căn bản không có ý kiến khác.

Angelo tiến đến bên cạnh Parson, cái đuôi vẫy vẫy, trừng mắt nhìn, "Anh giai, bội phục!"

"Cái này gọi là trí tuệ!"

Angelo xuy một tiếng, trí tuệ cái rắm, là gian xảo mới đúng. Nếu Angelo tiếp xúc nhiều với La Kiều, sẽ phát hiện có từ càng thích hợp với anh trai của hắn hơn, đó là phúc hắc.

Parson, Angelo dẫn cha con La Kiều tới một tổ mối bỏ hoang, chỗ này không có cây cối và nham thạch, tầm nhìn trống trải, đồng thời không có dấu vết của các loại động vật ăn thịt, là một chỗ ngủ không tồi.

La Kiều nằm nghiên trên tổ mối, hai con trai hắn theo thói quen tựa vào trên người ba ba mình, nhiệt độ trên thảo nguyên vào ban đêm rất thấp, ba cha con thường xuyên dựa vòa nhau để sưởi ấm.

La Kiều lẳng lặng nhìn thái dương chậm rãi chìm vào đường chân trời, tà dương đỏ như máu, ngẫu nhiên có vài con chim bay ngang trong ánh chiều ta, tựa hồ bên tai vang lên khúc ca du mục Maasai, rõ ràng chỉ mới qua mấy tháng trong một kiếp người. Trí nhớ từ từ mơ hồ, như đã trải qua một thế kỷ.

La Kiều nhìn chăm chú, hai thằng nhóc con không hiểu vì sao ba ba nhìn mặt trời ngẩn người ra như thế, bộ mặt trời hôm nay rất đặc biệt sao?

Hai cái đầu nhỏ châu vào nhau, khe khẽ thì thầm.

"Anh, sao ba ba nhìn chằm chằm mặt trời vậy?"

"Anh không biết nữa, còn em?"

"Có phải bởi vì mặt trời hôm nay rất giống lòng đỏ trứng đà điểu không?"

La Sâm nghiêng đầu, "Trứng đà điểu?"

Móng vuốt nhỏ của La Thụy vung lên, "Nhất định là do ba ba muốn ăn trứng đà điểu, cho nên mới nhìn mặt trời chăm chú như vậy!"

La Kiều chậm rãi quay đầu, nhìn hai con mèo nhỏ thảo luận đến cao hứng, phấn chấn, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.

Được rồi, thương thu bi xuân cái gì, biểu đạt ôm ấp tình cảm cái gì, ở trước mặt hai đứa này liền bị móng nhỏ khều khều nát vụn, so với phù vân còn phù vân hơn!

La Kiều ngẩng đầu, bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp gẩy hai cục bông vào ngực, hảo hảo xoa nắn, về phần ký ức a, bị thương a và vân vân a, đều đi gặp quỷ đi.

Nhất định là do hắn ăn nỏ rửng mỡ mới có thể nghĩ đến mấy thứ tào lao đó, chính là thế rồi!

Còn trứng đà điểu, vào lúc này có trứng để ăn không ta?

Ừ, lần sau thử tìm cho bọn nhỏ ăn.

Chỗ nghỉ ngơi của anh em Parson và Angelo gần đó. Tuy để cho La Kiều vào ở trong lãnh địa của mình và Parson đang theo đuổi La Kiều, nhưng liệp báo trời sinh có tập tính cảnh giác, nên trong lúc nghỉ ngơi vẫn theo bản năng cách một khoảng nhất định.

Parson nằm trên cỏ, đột nhiên Angelo cười nắc nẻ, hiển nhiên là do nghe được cuộc nói chuyện của hai nhóc con nhà họ La. Parson mở mắt ra, nhìn về phía La Kiều cách đó không xa, đúng thế, nghe tụi nhỏ nói chuyện, hắn cũng rất muốn cười, có thể nuôi hai con non đến 6 tháng tuổi, La Kiều quả thật rất xuất sắc.

Hay là nên nói, do hắn nuôi nên hai ấu tể đó mới có thể trưởng thành như vậy?

Chẳng phải hắn và Hedo cùng một mẹ sao, hay là do khác cha nên cá tính mới độc đáo như vậy?

Đang nghỉ ngơi dưới bóng cây hòe gai, bỗng nhiên Hedo ngẩng đầu, cách đây 100 thước, một con liệp báo cái đang lẳng lặng nhìn nàng. Hedo lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm đối phương, bày ra tư thái cho thấy đây là địa bàn nàng chiếm lĩnh. Con liệp báo kia không thèm để ý đến cảnh cáo của Hedo, tiếp tực đi về phía trước, khi khoảng cách giữa song phương còn chưa tới 20 thước, cuối cùng Hedo đã nhận ra đó là ai khi thấy những vằn đen trên mặt của nàng ta.

"Mẹ?"

"Hedo, đã lâu không gặp."

Trong khoảng thời gian này, báo hoa Monti cảm thấy thực nhàm chán.

Cho dù đang là mùa khô, Monti vẫn không cần lo lắng vấn đề thức ăn, khác với liệp báo, báo hoa là giống mèo lớn có tính thích ứng mạnh, thứ có thể ăn được đều bị liệp sát, nhỏ thì có bọ cánh cứng, thằn lằn, lớn có linh dương các loại, thậm chí cả linh dương đầu bò, nếu có cơ hội, một con chim cũng là bữa điểm tâm không tồi. Sau khi đem con mồi giấu lên trên cây, báo hoa có thể thảnh thơi chợp mắt.

Tuy luôn độc lai độc vãng, báo hoa lại nằm trong top động vật ăn thịt đứng đầu chuỗi thức ăn giống như sư tử và linh cẩu, liệp báo khó lòng đuổi kịp về điểm này.

Monti giống các báo hoa khác, thích đi săn ban đêm, hắn là sát thủ giỏi nhất chuyên ẩn núp trong bóng tối.

Tối nay, đàn sư tử bắt được một con heo rừng, đàn linh cẩu đã chia năm xẻ bảy nên không hề có tính uy hiếp đối với sư tử, huống chi còn có một hùng sư bên người, nhóm mẫu sư và sư tử con có thể yên tâm ăn cơm, không lo lắng bị quấy nhiễu.

Monti sẽ không cướp con mồi từ miệng sư tử, có điên hắn mới làm vậy. Con mồi hắn nhắm tới là một con quyến linh trong đàn quyến linh. Cả đàn bị kinh hách bởi âm thanh đi săn và tiếng cắn xé của đàn sư tử, trùng hợp chạy tới bên dưới cái cây Monti nằm. Cả bọn không hề nhận ra có báo hoa phía trên, bóng đêm và cành lá rậm rạp hoàn toàn che giấu thân ảnh Monti.

Đàn quyến linh từ từ thả lỏng cảnh giác, Monti di chuyển không một tiếng động, từ từ đi xuống, trước khi đối phương phát hiện, hắn liền vồ tới một con quyến linh cái. Gắt gao cắn cổ nó trong tiến kêu rên của nạn nhân.

Đàn quyến linh kinh hồn táng đởm chạy trốn, tất cả đều hiểu, đồng bạn khó vượt qua trận này.

Đây là một con quyến linh trưởng thành, cho dù là Monti cũng không có khả năng kéo xác lên trên cây giấu. Chỉ có thể ăn một phần thịt để giảm bớt trọng lượng.

Giống như chó rừng thích theo đuôi liệp báo, linh cẩu thích không làm mà hưởng, nên càng thích theo đuôi báo hoa. Vào mùa khô, báo hoa luôn có thể săn được nhiều con mồi, chỉ cần thừa dịp con mồi chưa bị tha lên cây cướp đi, linh cẩu có thể nhét đầy bụng. Beatrice và các con báo hoa cái khác đều bị bọn chúng đánh cướp, các nàng không lớn như báo hoa đực, cũng không mạnh bằng, cho nên khả năng đối kháng với bọn linh cẩu chuyên kéo bè kéo lũ gần như bằng không, chỉ đành từ bỏ con mồi đã tới tay.

Nhưng tối nay bọn linh cẩu thất sách nặng, nếu Monti tâm tình tốt sẽ không để ý, nhưng gần đây hắn khá gắt gỏng, bởi vì một con liệp báo đực loại tiến hóa nào đó đã lâu chưa xuất hiện, cho dù Monti tìm kiếm vài vòng trên lãnh địa của đàn sư tử Oroz, vẫn không thấy tung tích La Kiều đâu.

Điều này làm cho hắn có chút mất mác và tức giận. Hiếm lắm mới có một con báo khiến hắn hứng thú tới chấp nhất như vậy, mà đối phương có khả năng đã ly khai phiến lãnh địa này, tâm tình Monti có thể tốt mới là lạ!

Hai con linh cẩu lưu lạc vừa vặn đụng trúng họng súng, Monti đứng lên, cúi đầu, răng nanh sắc bén như ẩn như hiệp trong bóng đêm. Hiển nhiên báo hoa đực cường tráng khiến hai con linh cẩu bị uy hiếp, chúng đứng sát cạnh nhau, dựng thẳng đuôi, kêu lên vài tiếng bén nhọn, Monti nhìn thấu hai tên kia đang phô trương thanh thế, liền nhào tới một con, móng vuốt sắc bén ở chân trước lưu lại những vết cào sâu vào da thịt, khi nó tính liều mạng xoay người bỏ chạy, liền nhận được đối xử giống Burbank trước đây, xương sống bị cắn đứt, nằm trong bụi cỏ không thể nhúc nhích gào thét sợ hãi cho đến khi âm thanh càng lúc càng nhỏ, cam chịu tử vong tới gần.

Con linh cẩu còn lại đã sớm bỏ trốn mất dạng, tâm tình Monti mới tốt hơn được một chút, hắn trở về bên con mồi, há to mồm cắn xé.

Rốt cuộc tên kia đi đâu nhỉ?

Mà La ba ba khiến cho Monti tâm phiền ý loạn lúc này đang cuộn thành một đoàn ôm hai đứa con thân yêu ngủ say.

*********

Chương 34

Đàn sư tử Hawes chưa gặp phiền toái được bao lâu đã có tân sư vương tiếp quản.

Tân vương lần này là 3 con hùng sư loại tiến hóa, Nas sáu tuổi, Filet và Herault ba tuổi.

Kết quả nằm ngoài dự tính của mọi người. Nas và cặp anh em kia không chung huyết thống, nếu bọn họ không liên kết với nhau, căn bản không thể đánh lui tất cả những đối thủ tới cạnh tranh, lên ngôi sư vương. Huống hồ, Filet và Herault còn quá trẻ, cả hai chưa phát dục hoàn thiện, không thể làm mẫu sư mang thai, nên Nas tự nhận chiếm được phần lợi lớn khi kết minh với hai hùng sư trẻ tuổi, không ngờ được rằng bản thân đang bị hai anh em kia tính kế.

Nas đang độ tuổi tráng niên, bộ lông màu rất sậm, uy vũ, cường tráng, toàn thân tràn ngập sức mạnh. Vì thế Filet cùng Herault không thể đối đầu với hắn, hai anh em luôn bày ra tư thái khiêm tốn từ ngày đầu, khiến Nas thật vừa lòng.

Tiếp quản đàn sư tử không lâu, 3 hùng sư liền tìm được tung tích của 3 sư tử con trốn trong lùm cây.

Cho dù hai chị em Tổ Oa và Toa Oa cố gắng hết sức, quyết liệt phản kháng vẫn chẳng thể mảy may lay động được hùng sư, ba sư tử con đều bị giết chết, thậm chí Nas ăn luôn một con. Bà mẹ mất đi con nhỏ phẫn nộ, bi thương, mà chỉ có thể từ nơi kẻ thủ ác ngửi được mùi đứa nhỏ. Hành động nhìn như tàn nhẫn của hùng sư sẽ thúc đẩy mẫu sư lần thứ hai động dục, sinh con cho mình.

Tất cả hùng sư khi cướp đàn đều phải làm như vậy, Nas không ngoại lệ.

Anh em Filet, Herault sẽ không cam tâm bị Nas áp chế mãi, ít nhất là cho tới khi khi bọn họ trưởng thành hoàn thiện, đủ cường tráng. Trong thời gian này, các mẫu sư bị Nas xem như thiên lôi sai đâu đánh đó, nên cả hai luôn no bụng, chỉ là sư tử con được sinh ra không kéo dài gene của bọn họ, cho dù là thế, nếu muốn chấm dứt liên minh với Nas, nếu muốn có được một sư đàn thuộc về chính mình, thì còn phải đợi ít nhất 2 năm nữa!

Đổi lại là hùng sư loại nguyên thủy, sẽ không dễ dàng kết đồng minh trong một thời gian ngắn như vậy, đồng nghĩa với chuyện không chiếm được cả đàn trong lúc nguy hiểm trùng trùng. Nhưng cả ba là loại tiến hóa, có trí tuệ, có thể tạm thời nhân nhượng, suy tính thiệt hơn. Đồng dạng, mối quan hệ của song phương không còn đơn thuần như sự liên minh của loại nguyên thủy.

Tuyệt đối tín nhiệm và bộc trực thành khẩn ngay từ đầu đã không tồn tại. Bọn họ phòng bị đối phương, chỉ là, Filet cùng Herault che giấu rất hoàn hảo.

So với cánh mày râu hăng hái phấn khởi, thay vì nói nhóm mẫu sư hữu hảo ở chung với Nas, Filet cùng Herault thì càng giống người qua đường bàng quang đứng nhìn hơn.

Nas có vẻ si mê Toa Oa, biểu hiện của cô nàng có chút mâu thuẫn, mới vừa đó còn bày ra bộ dáng phong tình vạn chủng khiêu khích Nas, nhưng khi hắn nghĩ mình sắp đắc thủ, lại hung hăng tát cho một cái! Tâm trạng tân vương hiện tại rất tốt, hắn hưng trí bừng bừng đi theo phía sau Toa Oa.

"Khi có thể đắc ý, thì cứ cố mà đắc ý đi." Filet nhìn Nas và Toa Oa đi xa, những mẫu sư khác bắt đầu kế hoạch đi săn, nói với Herault: "Đi theo bọn họ."

"Vâng, anh trai."

Nghe Herault trả lời cái kiểu nghìn bài một điệu làm Filet ức chế lắm, hắn nhíu mày, "Chừng nào ngươi mới có thể đổi cái câu cửa miệng đó thế hả?"

"Rất khó, anh trai."

"... Ít nhất ngươi còn biết hai chữ rất khó nói như thế nào."

Tin tức đàn sư tử Hawes có tân vương rất nhanh liền truyền khắp thảo nguyên.

Sức mạnh của ba hùng sư loại tiến hóa cho dù ở đâu cũng là một thế lực không thể khinh thường. Mấy đàn sư tử nhỏ yếu càng thêm chú ý xem đàn Hawes có nhã hứng mở rộng lãnh địa hay không, ngược lại, láng giềng sát vách như đàn Oroz thì thập phần lãnh đạm.

Ngẫu nhiên các bà vợ lượn qua trước mặt đấng trượng phu của mình nói mát vài câu đại loại như là, "Thật đáng tiếc a, Tổ Oa có chồng rồi."

Oroz bị kích thích nặng nề, trực tiếp hất bờm phong độ vô ngần, đàn ông con trai ai lại đi chấp nhặt hơn thua với phụ nữ, không nói lại thì ta đi tuần tra lãnh thổ thôi!

Do lãnh địa sư đàn Hawes có số lượng linh cẩu quá nhiều, vì lấy lòng các bà vợ, các tân sư vương sau khi nhậm chức, công việc được đặt lên hàng đầu không phải là tuần tra lãnh thổ mà là tống cổ linh cẩu đi.

Nhóm linh cẩu bị đuổi khỏi lãnh địa lưu lạc khắp nơi, những nơi vô chủ lập tức trở thành mục tiêu tranh cướp. Thậm chí một số ít lãnh địa của mấy đàn sư tử nhỏ cũng không tránh thoát. Xung đột giữa các đàn linh cẩu càng lúc càng leo thang, có vài lần đánh nhau kinh động đến cả sư tử.

Lãnh địa anh em Parson cùng Angelo tự nhiên cũng bị liên can, ngay đến lãnh địa của sư tử còn bị nhúng chàm huống chi liệp báo.

Ở tinh cầu Lothar, liệp báo vẫn bị xem là loài yếu nhất trong số các loài mèo lớn, cho dù là loại tiến hóa, tuy anh em Parson và La Kiều được xem là ngoại lệ nhưng bọn hắn không thể mạnh đến mức có thể một cước đá bay sư tử, hai một cú cắn chết linh cẩu, cho dù là móng vuốt vàng* thì cũng cần hậu thuẫn vững chắc duy trì.[*Bàn tay vàng á.]

La Kiều biết mình có bao nhiêu cân lượng, mục tiêu trong giai đoạn này chính là lấp đầy bụng, nuôi con trai cho tốt, những thứ khác tạm thời hoãn lại.

Từ khi lãnh địa của Parson và Angelo bắt đầu nổi sóng, vì an toàn nên suốt ngày La Kiều mang theo hai con trai không rời hai anh em kia quá 50 thước.

Đông người thì mạnh hơn, ít nhất trong lúc chạy trốn, có thể phân tán mục tiêu.

Hai nhóc con nhận ra ba ba đang khẩn trương, nên rất nghe lời đi sát bên người La Kiều, cho dù lúc đùa giỡn đuổi bắt nhau vẫn không rời khỏi tầm mắt La Kiều.

Parson cùng Angelo bắt đầu tuần tra lãnh địa liên tục, ở nơi quan trọng và bắt mắt lưu lại mùi và dấu hiệu, cảnh cáo kẻ xâm nhập rằng chủ nhân nơi này không dễ bắt nạt như trong tưởng tượng, kẻ nào định chiếm lợi từ tay bọn họ thì tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ lại đi!

La Kiều và hai con trai theo sát hai anh em liệp báo, cho đến khi tuần tra xong mới nhận ra, diện tích lãnh địa quá lớn a!

"Các ngươi luôn phải tuần tra thường xuyên sao?"

"Chuyện này ngươi cũng không biết?"

La Kiều lắc đầu, "Trên thực tế, ta không có lãnh địa."

"Không có lãnh địa?"

Không chỉ Parson, đến Angelo cũng giật mình nhìn lại, "Ngươi đang đùa đó hả?!"

"Làm gì có." La Kiều quỳ rạp trên mặt đất, vừa liếm sạch lông cho La Thụy vừa hỏi, "Bộ chuyện này lạ lắm sao?"

Tên này làm cách nào lớn lên được thế?!

Được Parson giải thích, La Kiều mới biết, mỗi con liệp báo đều chọn một lãnh địa cho riêng mình, nếu liệp báo đi vào lãnh địa xa lạ chỉ có thể chiến đấu để đặt được quyền đi săn. Ngẫu nhiên lãnh địa của liệp báo với lãnh địa của sư tử hay báo hoa có một phần giao nhau. Vài lần Parson và Angelo đều gặp La Kiều trên biên giới lãnh địa của đàn sư tử Oroz, nên nghĩ lãnh địa của La Kiều ở phụ cận, không ngờ La Kiều lại cho bọn hắn biết hắn không có lãnh địa?!

"Chẳng lẽ đoạn thời gian trước ngươi đều đi săn trong lãnh địa của sư tử?"

"Hình như là vậy." Còn có một lần săn ở đại bàn của báo hoa, nên bị khấu trừ một con gà sao.

Parson hít mạnh một hơi thật sau, "Ngươi có thể nuôi hai ấu tể sống đến giờ thật là kỳ tích."

La Sâm, La Thụy nhìn lẫn nhau, bọn nhóc vừa phát hiện mình đã quên một chuyện rất quan trọng.

"Anh không nói với ba ba sao?"

"Anh nghĩ em nói."

Trên thực tế, La Kiều có lãnh địa, hắn thu dưỡng hai tiểu liệp báo, nên nghiễm nhiên có thể kế thừa lãnh địa từ mẹ bọn nhỏ. Diện tích khoảng 15 ki lô mét vuông, đó là một mảnh thảo nguyên có một vách đá trơ trọi.

Thời điểm được La Kiều nhặt, hai nhóc con mới được 3 tháng, vừa đói vừa sợ, chưa hoàn hồn nên quên không nói với La Kiều chuyện lãnh địa.

"Ba ba... " La Sâm liếm liếm cằm La Kiều: "Kỳ thật, ba có thể kế thừa lãnh địa của mẹ con."

"Đúng vậy." La Thụy nói tiếp: "Mẹ bị linh cẩu giết, tụi con không có anh chị em khác, ba ba có thể đến sống trên đó."

Nghe hai nhóc con miêu tả, Parson đột nhiên mở miệng: "Nếu ta đoán không lầm, trên phiến thảo nguyên này, chỉ có trên lãnh địa của mẫu liệp báo Aisha mới có mỏm đá lớn như vậy, tụi nó là con của Aisha."

La Kiều nhìn Parson, rồi nhìn nhóc con nhà mình, cảm thán đề tài chuyển quá nhanh, không phải đang nói về lãnh địa sao, tự dưng bắt qua thân thế của La Sâm và La Thụy vậy?

Parson nói tiếp: "Mấy tháng trước Aisha bị linh cẩu giết, mảnh đất đó có thể đã bị linh cẩu chiếm, ta đề nghị ngươi nên từ bỏ là tốt nhất."

La Kiều động động cái lổ tai, từ chối cho ý kiến. Trên thực tế, đúng là hắn có chút động tâm.

Phút trước mình là kẻ tam không: không nhà, không nghề nghiệp, không vợ, ngờ đâu vừa xoay người liền biến thành giai cấp địa chủ.

Tuy rất muốn dẫn hai con lập tức tới nhìn xem, nhưng lời Parson nói cũng có đạo lý.

Liếm liếm La Thụy tựa trong lòng ngực mình, La Kiều lâm vào trầm tư.

Parson đi đến bên cạnh Angelo nằm xuống, Angelo tiến đến bên tai Parson thấp giọng hỏi: "Nói để hắn từ bỏ lãnh địa của Aisha, chỉ vì sự an toàn của hắn thôi sao?"

"Đương nhiên không phải."

Angelo nghe Parson thừa nhận không chút do dự nên hơi choáng, ít nhất cũng hơi che giấu một chút chứ, anh giai.

Màn đêm buông xuống, Beatrice mang hai báo hoa con ra khỏi hang. Hai đứa đã có thể trèo cây thành thạo, da lông lấm tấm xù xù, trông đáng yêu không kể xiết.

Hai tiểu báo hoa ăn thịt được một tháng nay, sức ăn càng ngày càng lớn, dẫn đến áp lực trên người Beatrice càng lúc càng tăng theo.

Ngay lúc hai cục lông làm nũng muốn Beatrice đi săn, đột nhiên Monti từ trong bụi cỏ cao đi ra, miệng kéo theo con mồi đêm nay.

Trong nháy mắt Beatrice phản ứng không kịp khi thấy con mồi trong miệng Monti, đó là cái gì? Một con cá sấu?! Tuy chỉ là một con cá sấu "Nhỏ" khoảng 3 thước đổ lại...

Sao tự dưng Monti đi trảo loại này làm gì?!

Cá sấu đã bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net