Chương 45: việc cần làm của cậu là đến mua hoa ở cửa hàng hoa hửm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh đều là mùi hương của thuốc sát trùng, Kim Thái Hanh hiện tại đang xụ mặt, hai tay vòng trước ngực ngồi ở trên ghế, nhìn qua nam sinh đang ngồi ở một bên mép giường.

Trong mắt hắn, Điền Chính Quốc yếu đuối, Điền Chính Quốc nhát gan, Điền Chính Quốc chả có chỗ nào tốt cả.

Nhưng ở trước mặt hiệu trưởng tranh luận, diễn tấu ở quán bar, nhìn thấy cậu trượt tuyết với tốc độ ghê người tại sân trượt, hay là lần này cậu chạy về nhất cự ly 2000 mét, nhiều lần đều đẫ đổi mới nhận thức của hắn đối với Điền Chính Quốc.

Đối với Điền Chính Quốc sinh ra hứng thú, nếu như nói trắng ra là sau nhiều lần thân mật tiếp xúc đã làm cho hắn không tự giác mà chú ý đến cậu, lại thường đối với cậu nảy sinh phản ứng sinh lý.

Không biết là hắn đã thích cậu từ lúc nào, có lẽ là lúc hai người ngủ cùng phòng, có lẽ là khi hắn mua kẹo sữa cho cậu, hoặc cũng có lẽ là khi ở quán Bar đã không tự kiềm chế được mà hôn cậu.

Đối với Kim Thái hanh, cảm xúc dành cho Điền Chính Quốc thật sự rất phức tạp nhưng cũng là độc nhất vô nhị.

Khi nhìn thấy chân cậu bị thương hắn thật sự đã rất tức giận, giận Điền Chính Quốc tại sao lại chạy cự ly 2000 mét, cũng giận chính mình vì cái gì không kiên trì dắt cậu đi qua sân bóng rổ với hắn, vinh dự của cả lớp thì có liên quan gì đến hắn đâu, hắn chỉ muốn người hắn thích hoàn hảo tốt đẹp thôi.

Bất luận như thế nào, Điền Chính Quốc hôm nay thật sự rất đẹp, hắn thừa nhận, khi Điền Chính Quốc lao nhanh về đích trong tiếng ồn ào cổ vũ của toàn trường, tâm Kim Thái Hanh hắn điên cuồng rung động.

"Đây là thuốc chống viêm, chườm lạnh trong vòng 24 giờ, đắp hai mươi phút, cách nhau 4 giờ đắp một lần, sau đó mỗi ngày chườm nóng là được." Thầy trong phòng Y tế cầm thuốc tiến vào, cảm nhận được bầu không khí trong phòng y tế hiện tại cứng đờ liền cười một tiếng trêu ghẹo: "Ôm công chúa có một lần thôi mà đến giờ vẫn còn ngại à..."

Thầy Y tế đem thuốc nhét vào trong tay Điền Chính Quốc rồi nói: "Không thể ngượng quá nha, chân của em hiện tại không thể cử động được, còn phải ôm, giày cũng đừng nên đi, xíu thầy lấy túi ni lông cho em bỏ giày vào mang về."

Kim Thái Hanh liền gọi điện cho Cốc Đức báo là sẽ không trở lại sân thể dục, liền ôm Điền Chính Quốc đi siêu thị mua một ít đá cùng đồ ăn vặt, tiếp theo liền trực tiếp trở về ký túc xá.

Kim Thái Hanh đi tới toilet cầm lấy cái quần đùi lần trước Điền Chính Quốc mặc mang ra đưa cho cậu, sau đó đi cầm khối đá nghiên cứu xem lấy cái gì bọc lại để chườm lên mắt cá chân cho cậu.

Điền Chính Quốc thần sắc ảm đạm, cúi mặt chậm rì rì mà cởi chiếc quần jean ra, lộ ra cặp chân trắng như tuyết. Lúc kéo ống quần xuống do không chú ý, lúc kéo xuống tới dưới chân liền trực tiếp đứng không vững mà té đặt mông xuống giường.

"Á...."

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, thấy Điền Chính Quốc té thì liền quăng khối đá trong tay đi mà lao tới hỏi: "Bị đụng vào chỗ nào sao?"

Sau đó Kim Thái Hanh cúi xuống quan sát chân cậu, lúc hắn đụng tới băng gạc trên chân Điền Chính Quốc thì liền bị cậu né tránh.

Kim Thái Hanh: "..."

Nhìn thấy cậu bị đau mà đôi mắt phiếm hồng, trong cặp mắt còn có ánh nước đang trực trào tuôn ra thì lập tức mềm lòng, một chút xíu tức giận đã không cánh mà bay, hắn đau lòng xem vết thương nhưng lại bị né tránh.

Điền Chính Quốc đưa lưng về phía Kim Thái Hanh rồi dịch tới một bên góc giường, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của cậu.

Kim Thái Hanh thở dài, Điền Chính Quốc thật sự tài giỏi, ngọn lửa giận mới bùng lên một tí của hắn đã bị dập tắt, không những thế còn làm hắn cảm thấy trong lòng có chút áy náy đau lòng.

"Tớ sai rồi." Kim Thái Hanh thấp giọng: "Cậu lại đây cho tớ xem chân chút xíu được không."

Điền Chính Quốc không trả lời, thậm chí cũng không động đậy một cái.

Bất đắc dĩ Kim Thái Hanh chỉ có thể mạnh mẽ mà tiến tới, quỳ một gối xuống giường trực tiếp đem người ôm vào trong lồng ngực, đứng dậy cầm lấy khối băng rồi cởi ra áo thun mình đang mặc mà bọc lấy khối băng, bọc xong thì liền ấn lên chân cho Điền Chính Quốc.

"Người thì nhỏ con mà tính tình lại rất lớn nha, tớ còn chưa tức giận cậu giận cái gì hả? Nói nghe xem nào? Chân đã như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân mình, tớ chỉ mới nói cậu hai câu mà dỗi cái gì?"

Điền Chính Quốc bị ôm trong lồng ngực Kim Thái Hanh một lúc lâu vẫn không trả lời, hắn liền trở nên cáu gắt một chút: "Trả lời tớ."

Điền Chính Quốc dựa đầu ở nửa người trên đang cởi trần của Kim Thái Hanh, trầm mặc mà nhìn hắn đang chườm đá lên chân cho cậu, một bộ dầu muối không ăn.

Kim Thái Hanh giơ tay quàng qua cổ người trong lòng mình, xoay người cậu nhìn thẳng về phía hắn, nói: "Giận tớ cái gì? Là tại tớ nặng lời với cậu sao?"

Điền Chính Quốc im lặng nhìn hắn không nói lời nào.

"Cái tính tình quỷ gì vậy chứ." Kim Thái Hanh trầm giọng, mới vừa buông tay ra thì người trong lòng liền lập tức phản kháng. Không đợi cậu kịp làm động tác gì, Kim Thái Hanh liền trực tiếp ấn người xuống hôn lên.

Người ở trong lồng ngực Kim Thái Hanh bị hôn liền có chút kinh ngạc mà kháng cự, bàn tay hắn liền xoa xoa lên eo Điền Chính Quốc, cậu liền mềm nhũn người không phản kháng được nữa, yên lặng cho hắn hôn.

Trong lúc hôn môi, eo của Điền Chính Quốc chính là nơi mẫn cảm nhất trên người cậu, Kim Thái Hanh đã phát hiện ra điều này khi còn ở làng du lịch.

Điền Chính Quốc bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ, cánh môi đỏ thẫm dựa vào lồng ngực của Kim Thái Hanh mà không ngừng thở dốc, không đợi cậu nói chuyện liền cảm nhận được lồng ngực phía trước phập phồng.

"Đừng tức giận được không?"

Được Kim Thái Hanh ôn nhu đối đãi lâu như vậy, hôm nay bỗng dưng bị lớn tiếng nên cậu có chút ủy khuất.

Điền Chính Quốc biết chính mình thực sự giống như đang ra vẻ, nhưng lại không thể khống chế được tính tình từ sâu trong nội tâm của mình được Kim Thái Hanh nuôi ra.

"Tớ không có." Điền Chính Quốc có chút biệt nữu mà lắc lắc đầu, ậm ừ một lát rồi mới nói tiếp: " không có giận."

"Vậy hôn thêm một cái nữa nha!" Kim Thái Hanh một tay nhéo nhéo cặp má mềm mại tròn ủm của người trong lồng ngực, khóe môi không nhịn được nhếch lên nói.

"Không cần" Điền Chính Quốc cự tuyệt.

Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, khối băng trong áo đã bắt đầu tan ra thấm ướt lấy một chút băng gạc trên chân Điền Chính Quốc, hắn liền đem túi chườm bỏ ra chỗ khác, giọt nước chảy xuống dưới đôi chân trắng nõn kia của cậu nhìn có vẻ cực kì yếu ớt.

Kim Thái Hanh đem khối băng quăng vào thùng rác, sau đó lấy khăn giấy lau khô chân cho cậu. Khi kiểm tra băng gạc không có chỗ nào không ổn thì mới bế cậu thả lại lên giường.

"Cậu..."

Lời còn chưa dứt đã bị một loạt tiếng chuông điện thoại đánh gãy, Kim Thái Hanh liền móc điện thoại ra xem, là thầy Dụ ở sân thể dục gọi hắn trở về tập luyện.

"Cậu đi đi." Điền Chính Quốc gẩy gẩy quần đùi trên chân mình nói với hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không để ý đến mình của Điền Chính Quốc làm Kim Thái Hanh cực kì không thoải mái, tiến lên đem quần đùi của cậu kéo xuống. Đem cậu ôm đến trong lồng ngực tiếp tục hôn cho đến khi cậu không thở được nữa thì mới chịu buông ra rồi giúp cậu mặc lại quần đùi.

Trong khi Điền Chính Quốc đang u oán mà nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, hắn liền mở mật mã wechat rồi đưa đến cho cậu: "Chán thì mở phim lên coi, có chuyện gì thì liên hệ nick này, đây là tài khoản của tớ."

"Này...." Kim Thái Hanh hít vào một hơi, giơ tay nắm lấy mặt Điền Chính Quốc nói: "Cậu cái ánh mắt đó là sao vậy hả, cũng đâu phải tớ cưỡng bức cậu ..."

Điền Chính Quốc lầu bầu: "Tớ cái gì cũng chưa nói..."

Kim Thái Hanh: ".... " Tiểu tử này 💢

Buổi chiều, sau khi huấn luyện xong KIm Thái Hanh không trở về ký túc xá ngay, lúc Kim Thái Hanh mới vừa rời sân bóng rổ liền có tin nhắn tới.

"Được "

Là Điền Chính Quốc nhắn tới.

Trước đó hắn đã nhắn cho cậu là sẽ đi ra ngoài mua ít thứ rồi mới trở về.

Tiểu tử này, Kim Thái Hanh nhíu mày, cũng không quan tâm hắn mua cái gì, khi nào trở về.

"Làm gì mà nhìn mặt đần thối ra vậy hả?" Lệ Ngang từ trong sân bóng rổ đi ra chọc chọc Kim Thái Hanh.

"Đừng ó động vào tớ." Kim Thái Hanh cất di động vào túi rồi rời đi.

Lệ Ngang cũng không tức giận mà chạy tới sóng vai cùng với hắn nói: "Đi đâu vậy?"

Kim Thái Hanh liếc hắn một cái rồi trả lời: "Đi tìm tảng đá đâm đầu tự tử."

Lệ Ngang: "..."

"Không phải cậu uống nhầm thuốc đấy chứ?" Lệ Ngang cạn lời, ai chọc tên điên này vậy chứ.

"Không phải là cậu nói như vậy sao?" Kim Thái Hanh vào thay quần áo chỗ tủ của mình  rồi nói tiếp: "Thầy ơi, Kim Thái Hanh đi đâm đầu vào cục đá tự tử, đừng có tìm hắn."

Nghe thấy lời nói quen thuộc Lệ Ngang trong lòng lộp bộp một tiếng, này không phải là câu hắn nói với thầy thể dục hôm chiều thứ sáu sao?

Gaia, tuyệt đối là tên tiểu tử này đi mật báo.

Tắm xong, thay quần áo xong Lệ Ngang vẫn quấn chặt lấy Kim Thái Hanh, nghe hắn nói muốn đi mua đồ cũng mặt dày đòi đi theo.

"Liền... mua xong rồi?" Nhìn thấy Kim Thái Hanh trong tay chỉ có một túi chườm nước đá liền muốn đi tính tiền làm Lệ Ngang hết hồn, cái túi này thì có gì để mà chơi?

"Chứ còn muốn gì nữa?" Sau khi thanh toán cho nhân viên cửa hàng, đầu cũng không thèm quay lại mà trả lời cho hắn.

Lệ Ngang liền bước nhanh đuổi theo, lại không ngờ mới vừa tới cửa đã đâm sầm vào một người khác.

"Má ơi... Ngực ậu sao cứng thế.... Hả? Sao lại là anh?" Lệ Ngang nhíu mày, vốn tưởng rằng là Kim Thái Hanh ai ngờ khi ngẩng mặt lên lại là một khuôn mặt cấm dục đeo mắt kính.

Là tên bác sĩ lần trước ở bệnh viện.

lần trước càng nghĩ càng giận, khi quay lại tìm người ta nói chuyện thì phát hiện anh ta đã thay ca, làm hắn bị một tên bác sĩ không biết tên danh chính ngôn thuận mà ... thị gian.

"Lệ Ngang"

Cách đó không xa, Kim Thái Hanh khua khua cái tay, ý kêu hắn nhanh chân lên.

Lệ Ngang trừng mắt liếc nhìn tên bác sĩ một cái, vừa định xoay người đi thì đã bị một bàn tay to nắm lại.

Lệ Ngang trong lòng lộp bộp một tiếng.

"ANh đang làm gì?"

Này là muốn đánh nhau hả?

Cặp mắt dưới mắt kính của Bắc Diên liền hơi lóe sáng, đem đồ vật trong tay đưa cho Lệ Ngang, giọng nói hơi khàn lại có chút câu nhân: "Cái này cho em."

Một bó... thoạt nhìn có chút giống một bó hoa.

Lệ Ngang không hiểu được đây là muốn làm cái gì, hơi giật mình mà đưa tay tiếp nhận cái đồ đóng gói có chút giống hoa kia.

"Coi như là quà xin lỗi vì đụng trúng em." Nam nhân giơ tay đẩy đẩy mắt kính , dứt lời liền nhìn Lệ Ngang một cái thật sâu rồi quay người đi vào tiệm thuốc.

Bên kia Kim Thái Hanh thúc dục, Lệ Ngang quay đầu liếc người đàn ông một cái, hôm nay anh ta mặc đồ bình thường, hẳn là tan tầm rồi đi.

"Người vừa nãy là ai a?" Kim Thái Hanh liếc nhìn đồ trong lồng ngực Lệ Ngang rồi hỏi : "Còn tặng hoa cho cậu hả?"

"hai ngày trước đôi mắt mẹ tớ có chút khó chịu, đây là bác sĩ." Lệ Ngang nhíu mày nhìn bó hoa xấu hoắc trong lồng ngực, nghĩ thầm cái người này thẩm mỹ thấy gớm a.

Đi một hồi cậu liền cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó, Lệ Ngang đứng yên nghi hoặc xoay đầu, chỉ thấy huynh đệ của hắn kia đang suy tư gì đó đứng im tại chỗ.

"Làm gì vậy?"

"Cậu đi trước đi, tớ có chút việc." Dứt lời Kim Thái Hanh xoay người đi qua hướng khác.

Lệ Ngang nhíu nhíu mày nhún vai, đi ngang qua thùng rác thì liền dừng lại, suy nghĩ chút xíu lại ôm bó hoa vào trong lòng rồi rời đi.

Lại không hề biết rằng chân trước vừa rời đi, sau lưng liền có người đứng im tại vị trí hắn đã đứng trước đó mà nhìn chăm chú vào thân ảnh đang rời đi của cậu.

Đi về được nửa đường Lệ Ngang mới chợt nhận ra cục sạc điện thoại của mình đã để quên ở trường học, bên này di động cũng đã hết pin, Lệ Ngang liền mắng một tiếc rồi quay đầu quay trở lại trường học, lúc tới cổng trường thì bắt gặp Kim Thái Hanh.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

"Này này này đừng có mà chạy a." Lệ Ngang sốt ruột đưa tay, quăng xe đạp xuống rồi nhanh chóng chạy qua, một tay đem đồ mà Kim Thái Hanh đang giấu sau lưng lấy ra.

Một bó hoa hướng dương được gói rất tinh xảo.

Hoa hướng dương dưới ánh chiều tà nhìn có vẻ rất kinh diễm.

"Này này này, việc cần làm của cậu là đến mua hoa ở cửa hàng hoa hửm?" Lệ Ngang nhìn khuôn mặt đang không được tự nhiên của huynh đệ mình mà chế nhạo.

Kim Thái Hanh: "..."

💢

Thật đúng là thứ âm hồn bất tán ~~.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net