Chương 46: Kim Thái Hanh, cậu muốn hôn tớ sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh chiều tà kéo dài, Lệ Ngang từ trong phòng thay đồ ở sân bóng rổ cầm cục sạc ra ngoài, vườn trường vẫn còn tốp năm tốp ba học sinh ngồi đàn hát.

Lệ Ngang thật không có chút tâm tư nào qua đó, hắn dứng lại bước chân nhìn người đang tiến tới trước mặt mình giơ tay chào hỏi.

Diệp Bắc Sơ hơi nhíu mày, nghĩ tới Lệ Ngang cũng là một thành viên của đội bóng rổ liền hiểu rõ: "Vừa mới huấn luyện xong hả?"

Lệ Ngang theo bản năng gật gật đầu, nhìn ánh mắt đối phương đang nhìn vào thứ đang được ôm trong lồng ngực mình thì không hiểu sao có chút hoảng loạn.

"Hoa Anh Túc?" Diệp Bắc Sơ đem tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của người thiếu niên tuấn tú: "Ngươi cũng thích hoa này à?"

"Cũng?" Lệ Ngang lặp lại, cô ấy cũng thích sao?

Nhìn ra nghi hoặc của Lệ Ngang, Diệp Bắc Sơ nhẹ giọng nói: "Ta không thích thứ này, nhưng ca ca của ta lại rất thích."

"Ngươi còn có ca ca ư?" hai người sóng vai hướng cổng trường đi tới, đây là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện với nhau, Lệ Ngang không tự giác mà phóng nhẹ thanh âm.

Khi biết được Diệp Bắc Sơ là đang chuẩn bị đi tới tiệm hoa mua hoa giúp ca ca của cô thì liền đem bó hoa của mình qua cho cô nói: "Hoa này, là bạn của tớ tặng cho tớ, nếu cậu không chê thì cầm lấy đi, vừa lúc ca ca của cậu cũng thích."

Nghe xong, Diệp Bắc Sơ liền nhíu chặt mày hỏi lại: "Bạn hả? Là bạn như thế nào?"

Lệ Ngang lại cười, đề cập đến người đưa hoa, trong đầu liền hiện lên thân ảnh thon dài cùng trương cấm dục khuôn mặt kia nói: "Là một tên hai mặt tớ từng gặp qua, không tính là bạn bè."

Đến cổng trường, hai người liền tách ra, bó hoa nguyên bản trong lồng ngực của Lệ Ngang hiện tại đã nằm ngoan ngoãn trong tay Diệp Bắc Sơ.

Lệ Ngang rũ mắt, đối với cậu, việc ép hỏi của nữ sinh kia trong tai cậu giống như là đang ghen, nhưng từ khi khai giảng đến nay, Diệp Bắc Sơ trừ bỏ mỗi ngày đưa cơm cho cậu thì cũng không có giao lưu gì hết.

Bất luận là đồ ngọt, trái cây hay là đồ ăn, Lệ Ngang đều có thể nhìn thấy được sự dụng tâm trong đó, nhưng tại sao cậu lại không nhận thấy được một tia tình cảm yêu thích nào từ trong đôi mắt của nữ sinh đó nhỉ.

------------------------------------------

"Ca." Diệp Bắc Sơ nhẹ giọng gọi một tiếng, đem hoa từ trong tay mình nhét vào trong ngực nam nhân.

Bắc Diên mày kiếm hơi nhướn lên, nhìn Diệp Bắc Sơ đang dựa vào bên cửa sổ mà hỏi: "Em mua hả?"

Diệp Bắc Sơ liếc Bắc Diên một cái, cầm lấy bình rượu trên bàn nhấp một ngụm, đáy máy mang ý cười nói: "Ngươi cảm thấy sao?"

Bắc Diên đáy mắt trầm xuống, dưới cằm khẽ nhúc nhích làm sườn mặt hình dáng càng thêm sắc nhọn, tay nắm lấy bó hoa hơi dùng sức , xoay người đem bó hoa ném vào thùng rác.

Diệp Bắc Sơ hai chân gác lên trên bàn, tay cầm bình rượu nhìn với vẻ mặt thích thú, hài hước nói: "Sao lại ném đi, không phải là anh muốn đưa cho Lệ Ngang sao."

Bắc Diên thần sắc đạm mạc, môi mỏng khẽ mở:" là anh đưa."

Diệp Bắc Sơ một ngụm rượu nằm nghẹn ở cổ họng, ho sặc sụa, hai người này từ khi nào lén tiếp xúc với nhau! Đã tới mức độ tặng hoa cho nhau rồi sao!

Bắc Diên không thèm nhìn đứa em gái còn đang ho sặc sụa, quay người bước lên trên lầu.

Diệp Bắc Sơ theo sát sau đó, "Không phải a, nếu là hoa anh đưa cho người ta sao lại còn ném đi."

Bắc Diên dừng bước chân, quay đầu lại nói: "Hắn lại đem đồ vật ta đưa mà tùy tiện cho người khac."

Diệp Bắc Sơ: "..." Ta là người khác?

Ở thời điểm cửa phòng ngủ đóng lại, Diệp Bắc Sơ rồng to: "Còn chưa đi ăn cơm mà."

"Không đi nữa."

Cửa bị mạnh mẽ đóng lại, Diệp Bắc Sơ nghĩ tới Lệ Ngang nói câu không tính là bạn hữu liền tấm tắc hai tiếng, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, liền nghĩ người ta đắc tội gì với ngươi sao, không đem hoa đi ném đã là tốt lắm rồi. 

Cuối cùng lại uống một ngụm rượu nữa rồi thay giày đi ra ngoài, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, không bao lâu cánh cửa đang đóng liền mở ra, Bắc Diên với khuôn mặt lạnh như băng bước ra, đi qua nhìn thẳng vào thùng rác có chưa bó hoa.

Từ trong phòng bếp cầm ra một bình hoa pha lê hình tròn, Bắc Diên mặt lạnh đem hoa từ trong thùng rác lấy ra, một cành lại một cành cắm vào trong, sau khi cắm xong hết thì mang bình hoa vào phòng.

---------------------------------------------

Kim Thái Hanh bồi hồi ở cửa ký túc xá một hồi lâu, thẳng đến lúc khối băng đã đang tan ra thành nước hết ròi mới từ từ mở cửa ra, trên gương mặt lạnh tanh che giấu đi cảm xúc của chính mình.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Điền Chính Quốc, hắn đưa bó hoa hướng dương trong tay cho cậu, Kim Thái Hanh trong lòng có chút khẩn trương, lần đầu tiên tặng hoa làm hắn cũng không biết đem tay để ở chỗ nào , chỉ biết cứng đờ nâng đôi tay cầm bó hoa hướng dương đưa lên trước mặt cậu.

"Cho tớ sao?" Điền Chính Quốc có chút ngạc nhiên, nhìn thiếu niên bất luận làm gì thì trên mặt cũng cứng ngắc biểu tình, giờ phút này lỗ tai lại đang hồng hồng, biểu thình thậm chí có chút hốt hoảng, giống như một tên ngốc tử mới biết yêu lần đầu vậy.

Một bụng lời nói đã chuẩn bị sẵn lúc đứng ở cửa giờ phút này cũng không thốt ra được: "Ừm, tặng cho cậu."

Tâm khẽ động, Điền Chính Quốc tiếp nhận đóa hoa hướng dương kia, lại trước khi thiếu niên buông tay ra thì nắm chặt lấy, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh.

"Kim Thái Hanh, cậu có muốn hôn tớ không?"

Màn chiều buông xuống, thời điểm ánh đèn trong các ký túc xá được bật hết lên thì ở trong một căn phòng khác đèn còn chưa được bật lên, trong đó lại còn truyền đến tiếng quần áo sột sột soạt soạt cọ xát thanh âm.

"Đủ rồi! Chỉ hôn một chút thôi mà."Điền Chính Quốc đem mặt chôn trong lồng ngực người đối diện.

Không biết từ khi nào, nụ hôn thuần khiết đã biến thành như vật cọ xát. Dưới động tác lớn mật của hai người, quần đùi đã sớm bị lột xuống, áo cũng bị kéo lên tới cằm.

Trong bóng đêm, thiếu niên một bộ dáng còn chưa đã thèm ngẩng đầu, chạm vào môi Điền Chính Quốc, đem chăn đắp lên người cậu rồi xoay người bật đèn đi vào nhà tắm. Một lúc sau liền nghe thấy tiếng nước tí tách bên trong.

Điền Chính Quốc đem áo trên người cởi ra, trước ngực bị cắn có chút sưng đau, khuôn mặt cậu đỏ bừng nhìn có chút giống con tôm luộc, quá mệt mỏi.

Một cái ngực của nam sinh, không hiểu là Kim Thái Hanh hứng thú ở điểm nào, tuy rằng cậu cũng thật sự rất thoải mái.

Buổi tối, Kim Thái Hanh liền gọi điện thoại cho Thư Nhã nói Điền Chính Quốc bị bong gân, sau một phen giải thích Điền Chính Quốc liền ngủ lại ký túc xá, bởi vì chân của cậu còn bị thương nên Kim Thái Hanh liền gọi điện thoại cho thầy Cốc xin nghỉ.

Ngày hôm sau, sau khi Kim Thái Hanh tập luyện xong trở về thì phát hiện khuôn mặt Điền Chính Quốc có chút quái dị, nhìn về phía mình thì ánh mắt càng là.... một lời khó nói hết.

"Ngươi có tin nhắn tới." Điền Chính Quốc sờ sờ đầu liếc Kim Thái Hanh một cái.

Vừa định nói là không sao, tuy nhiên nghĩ tới ánh mắt đứa nhóc này nhìn mình thì trong lòng lộp bộp một cái, liền bước tới mở Wechat ra.

"Tớ không phải cố ý click mở ra đâu, là trượt tay thôi." Điền Chính Quốc giải thích nói.

Thấy cậu nói vậy thì trong lòng Kim Thái Hanh không khỏi càng có chút lo lắng, nghe cậu giải thích giống như một cục đá làm mặt hồ dậy sóng.

Click mở tin tức chung.

Quả nhiên......

【 video 】

【 video 】

【 video 】

"Tài nguyên mới đây, trước tiên đưa tới hiếu kính Kim đại ca, tuyệt mỹ người mẫu nha... tớ đã xem xong rồi, rất là quyến rũ."

Kim Thái Hanh: "...."

Trượt tay không cẩn thận click mở có nghĩa là, cậu ấy đã thấy...

"Tớ không nhìn thấy gì cả." Điền Chính Quốc giải thích.

"Ngươi click mở nhìn?" Kim Thái Hanh nhíu mày.

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Thấy thế Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra, đây là một bạn nam hắn quen được trên Weibo, lúc ấy mới vừa tuổi lớn còn đang tò mò với loại chuyện này, qua mấy năm rồi hễ người này có một chút phim mới gì đều chia sẻ cho hắn.

Máy tính vang lên hai tiếng, hai người đồng thời nhìn về phía màn hình, tràn đầy một màn hình ô ngôn uế ngữ khiến hai người xem thấy có chút vi diệu.

" Cậu......" Điền Chính Quốc  dời đi ánh mắt, dừng ở cái bịch cách đó không xa hỏi: "mua cái gì vậy?"

"A.... đúng rồi" Kim Thái Hanh không cẩn thận đụng tới con chuột, máy tính nháy mắt tắt đi: "Mua túi chườm nước đá, tớ đi chuẩn bị một chút."

Điền Chính Quốc  gật đầu.

 Buổi tối hai người ngủ lại ở ký túc xá, sáng hôm sau, Kim Thái hanh liền đem Điền Chính Quốc đang ngủ ngon lành kéo dậy, mặc quần áo vào sau đó trực tiếp bế cậu đi vào phòng tắm.

Điền Chính Quốc vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ trong miệng đã bị nhét vào bàn chải đánh răng, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, hai mắt nhập nhèm mơ hồ hỏi: "Làm gì vậy?"

Hôm nay hình như cậu không có làm gì thì phải.

"Đi xem tớ thi đấu a, đánh răng nhanh đi." Kim Thái Hanh thúc giục, đem chân cậu đặt lên chân mình.

"Tớ không...." Nhìn thiếu niên phía sau với cặp mặt lạnh lùng, Điền Chính Quốc  liền biết điều nuốt lại lời từ chối sắp thốt ra.

Điền Chính Quốc như cũ là bị ôm ra ngoài, hai chân cậu một chân đi giày một chân đi dép lê trông hết sức buồn cười, tỉ lệ người qua đường ngoảnh đầu lại là 100%.

Kim Thái Hanh làm lơ Điền Chính Quốc  kháng nghị.

Điền Chính Quốc  cảm giác mình giống như một con khỉ vậy, bị người qua đường liên tục ngoảnh mặt lại xem, làm cậu xấu hổ và giận dữ đem mặt chôn trong hõm vai Kim Thái Hanh, nghĩ rằng làm vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy cậu.

Lần này là trận đấu với trường Tam Trung, đội bóng trường Tam Trung trước giờ nổi tiếng là đội bóng tập trung toàn soái ca cho nên sân bóng lúc này đã muốn chật kín, nữ sinh bá chiếm sân bóng rổ, các nam sinh tới xem thi đấu chỉ có thể đáng thương mà co rúc với nhau tỏng một góc nhỏ.

Lúc Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc tiến vào, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt của một nữ sinh, nữ sinh này liền trừng lớn đôi mắt mà lấy tay vỗ vỗ nữ sinh bên cạnh, ngay sau đó liền truyền đến một mảnh nhỏ tiếng kinh hô, Điền Chính Quốc càng không chỗ dung thân, cậu bị một đại nam nhân bế thì thôi đi đã vậy còn bị nhiều người vây xem như vậy, quả thực là muốn mạng già của cậu mà.

Điền Chính Quốc bị bế đến ngồi ở hàng ghế vận động viên dự bị.

Trận bóng rổ rất nhanh liền bắt đầu, trên đầu Điền Chính Quốc  liền bị phủ lên một kiện áo đồng phục, ngay sau đó Kim Thái Hanh ở bên cạnh sửa sang lại một chút quần áo rồi bước lên sân đấu.

Điền Chính Quốc ngón tay nắm chặt cái áo, mắt trong hơi lóe sắc mặt phiếm hồng, vừa nãy Kim Thái Hanh lúc sửa sang lại áo liền tranh thủ hôn cậu một cái, đúng là xảo quyệt, còn đang ở trước, mặt nhiều người như vậy mà. 

Điền Chính Quốc ho khan hai tiếng liền nhìn thấy thầy thể dục tiến tới.

"Chào, chào thầy ạ."

Vương Dụ gật đầu rồi mới đưa tầm mắt quay lại sân đấu.

Nhất trung bên này trừ bỏ Kim Thái Hanh cùng Lệ Ngang ra thì tất cả những người khác Điền Chính Quốc  đều không quen biết.

Ben kia thì .....

COn ngươi Điền Chính Quốc  đột nhiên co chặt, Thẩm Lược tại sao lại ở đó???? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net