Lẩu uyên ương (Phần III)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhihu aks:

Buổi sáng ở Trùng Khánh quả thực rất vắng vẻ. Thành phố với nhịp điệu sống chậm kiểu này mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái...Nhưng lúc này, tôi lại chẳng còn tâm trạng đâu mà hưởng thụ nữa, vừa xuống xe, tôi đã chạy ngay đến chỗ quán lẩu hầm , đúng lúc đó thì chủ quán đang đứng ở cửa.
Ông ta vừa thay xong quần áo, khóa cửa hàng và vái lạy pho tượng thờ, chắc là vừa đóng cửa lúc nãy. Tôi rảo bước đi tới, đưa tay định vỗ vào vai ông ấy.
Câu chuyện về vị tướng quân Ba Manzi này tôi cũng đã tìm hiểu qua. Chuyện kể rằng đó là tướng quân của nước Ba (hiện nay là khu Giang Bắc của Trùng Khánh) thời Chu, vị tướng quân này tài giỏi và có đức độ nên rất được người dân yêu mến, sau khi qua đời ông luôn được người dân nơi đây thờ phụng, và cũng được coi như một một loại tín ngưỡng của người dân địa phương.
Lúc này mặt trời đã dần dần lên cao, ánh nắng chiếu vào chiếc đao trên pho tượng và phản chiếu một tia sáng chói lòa đúng vào mắt tôi. Tôi lấy tay che mặt theo phản xạ, đột nhiên cảm thấy bị chiếu nóng hết cả lòng bàn tay, nhưng toàn thân lại nhẹ nhõm đến lạ thường, dường như có một cái gì đó đã bị át đi, một âm thanh như tiếng thảm kêu đột nhiên xuất hiện bên tai tôi và nhanh chóng biến mất.
Ông chủ quán dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, ông ta quay đầu lại nhìn tôi và cười :”Gặp chuyện gì rồi à?”
Trong lúc nước sôi nửa bỏng này,tôi cảm thấy dường như đã nắm được một tia hi vọng sống sót cuối cùng, tôi cầu xin ông ấy:”Ông chủ quán , xin ông hãy cứu tôi!”
Ông ta không trả lời, mà chỉ dùng một tấm vải đỏ đậy lên pho tượng, sau đó đặt vào túi một cách cẩn thận, xong xuôi ông ấy mới nói rằng :”Đi theo tôi”
Tôi đi theo ông ấy một đoạn đường cũng khá dài, đến một quán trà. Quán này hình như cũng vừa mở cửa, bên trong là một ông cụ tóc bạc trắng nhưng trông rất có tinh thần đang lau bộ ấm trà.
Ông chủ quán dường như đã rất quen thuộc nơi đây nên vừa bước vào đã chọn ngay một chỗ cạnh cửa sổ và ngồi xuống:”Một ấm trà ”
Sáng sớm quán trà chưa có khách, ông cụ mang ấm trà đến nhưng không đi mà ngồi xuống nhìn chằm chằm vào tôi :”Anh bạn nhỏ, cô gái hôm trước....có chuyện gì rồi đúng không?”
Tôi lặng người, nhìn kỹ lại một lúc lâu thì mới đột nhiên nhớ lại rằng tối hôm đó hình như ông cụ cũng ngồi ở bàn bên cạnh ăn lẩu cùng một nhóm các ông già khác.
Có mặt ông chủ quán và ông cụ, tôi liền kể lại câu chuyện với Kiều Tiên.
Ông chủ quán lẩu nghe xong cau mày và nói :”Anh bạn nhỏ ....việc này nếu để tôi nói thì cậu cũng không trách ai được”. Ông ấy uống một ngụm trà “Cậu đã vái lạy ngài tướng quân Ba, thì ma quỷ cũng không dám làm loạn đâu. Nhưng nồi lẩu uyên ương này....là do cậu tự gọi, lại còn không nghe lời khuyên ngăn...như thế nào là tự ăn quả khổ? Cậu biết rồi chứ?”
Tôi cười trong đau khổ :”Ông chủ quán, ông đừng nói tôi nữa....ông dám mở một quán ăn như thế này thì chắc hẳn cũng có quen biết với những bậc tài giỏi, xin hãy chỉ cho tôi một con đường sống đi”
Ông chủ quán lẩu lắc đầu:”Tôi thì có tài cán gì chứ, quán lẩu hầm này hàng ngày đều mở vào buổi tối, sáng sớm đóng cửa, người đến không phải là thần linh quỷ quái thì cũng là thầy bói phù thủy, nhưng tất cả đều được tướng quan Ba trấn áp. Hôm đó tôi thấy cậu gọi lẩu uyên ương mà mặt không đổi sắc, lại có vẻ rất quen với nữ quỷ kia, tôi lại cứ tưởng cậu là mãnh long vùng khác đến đây làm phép...không ngờ, cậu lại thế này”
Tôi lại nhìn qua ông cụ với ánh mắt cầu cứu:”Ông ơi, ông có thể đến ăn ở quán lẩu hầm đó, nhất định ông cũng không phải người thường đúng không ạ?”
Ông cụ chưa trả lời thì chủ quán lẩu đã cười khểnh một tiếng :”Ông ấy à? Chỉ biết pha trà an hồn thôi, sơn thành bất luận là dương hay âm đều phải nể mặt ông ấy thôi mà, ông ấy không sống được mấy năm nữa rồi”
Ông cụ cũng không nổi giận, mà chỉ cười kiểu như người bị nói không phải là ông ấy ý.
Chủ quán lẩu lại thở dài:”Lúc nãy tướng quân Ba đã giúp cậu tạm thời xua đuổi thứ trên người cậu đi rồi, nhưng tối nay chắc chắn cô ta sẽ còn quay lại...hai người ăn lẩu uyên ương, chuyện này tướng quân Ba không giúp được....để tôi nói, thì cậu nên chuẩn bị sớm việc hậu sự đi. Sau này, rất hoan nghênh hai người đến ăn lẩu ủng hộ quán tôi.”
Chẳng nhẽ lại hết cách thật rồi sao? Tôi lặng người...Lúc này ông cụ đột nhiên đưa đến trước mặt tôi một cốc trà:”yên tâm đi, thuyền đến đầu tự nhiên thẳng. Anh bạn nhỏ, uống cốc trà an hồn này đi, bổ sung tinh thần trước đã rồi tính sau. Nếu không, chẳng phải chờ đến khi oan hồn đến lấy mạng, cậu đã chết vì mệt rồi. ”
Vừa đưa trà lên miệng, một mùi thơm nhè nhẹ bay vào mũi tôi, đi vào tận tim gan tôi, những mệt mỏi do không ngủ được của ngày hôm qua đột nhiên tan biến.
“Tối nay, cậu đến giúp chủ quán lẩu một tay, hãy ở đó....tam giáo cửu lưu của sơn thành đều thích lẩu của anh ta, cậu ở đó còn sợ không gặp được người giúp sao?”
Nghe ông cụ nói vậy, tôi đã lấy lại hi vọng. Không sai, muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây, tôi gặp phải chuyện này ở quán lẩu đó thì cũng có thể sẽ giải quyết được ở đó.
Buổi tối....
Tôi cứ tưởng nói gì mình cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, việc giúp chủ quán lẩu thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì...không ngờ chủ quán lại luôn phải giúp ngược lại tôi, làm giảm cả hiệu suất công việc của ông ấy, nên tôi đã bị đuổi qua một bên.
Tôi ngồi ở cửa quán nghịch điện thoại. “Anh đang làm gì thế?” Một mùi thơm ập tới, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
“Xem wei...” tiếng vừa phát ra, tôi đột nhiên cứng hết cả người, mồ hôi lạnh rơi lả tả từ chán xuống, tôi quay đầu lại nhìn với vẻ cẩn trọng, liếc mắt nhìn thấy một bóng người sau lưng...Tôi nhảy dựng lên và chạy vào trốn sau lưng ông chủ quán lẩu, run rẩy chỉ vào hướng đó:”Kiều...kiều Tiên...”
Mặt của Kiều Tiên từ trong bóng tối dần dần hiện rõ, còn rưng rưng nước mắt và nói :“A Xuyên.....Chưa bao giờ em ép buộc anh làm gì cả....chuyện về lẩu uyên ương anh cũng không thể trách em...”
Tôi không chịu được nữa nên đã quát lên :”Vậy em hãy đi đi! Vì anh em đi nhanh đi”
Ông chủ quán lẩu dường như không chịu được nữa nên đã kéo tôi ra :”Đạo lí luân hồi, việc này cô ấy cũng không quyết định được....cậu là đàn ông, cậu có thể có chút trách nhiệm được không”
Ông ấy bê lên một nồi lẩu uyên ương,”bịch” đặt xuống bàn :”Hai người nói chuyện đi, tôi còn bận lắm...nhưng tý nữa thì đừng quên trả tiền đấy”
Tôi đành phải ngồi xuống,Kiều Tiên từ từ hiện ra từ bóng tối rồi ngồi xuống đối diện tôi.
“A Xuyên, đừng sợ....em không làm hại anh đâu” Kiều Tiên khẽ nói, sau đó cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bên canh đỏ, gắp lên nhúng vào nước trà cho bớt cay rồi mới bỏ vào bát cho tôi.
Cảnh tượng trước mắt này làm tôi nhớ lại chuyện xưa, khi chúng tôi còn yêu nhau thì cô ấy vẫn thường làm vậy. Điều này cũng làm nỗi sợ trong tôi giảm đi được phần nào. Tôi gắp miếng thịt đó lên bỏ vào mồm, do dự mấy giây, tôi gắp một miếng thịt dê cho vào bên canh trắng rồi bỏ vào bát cho cô ấy.
“Trước đấy đều là anh ăn canh trắng em ăn canh đỏ....không ngờ rằng bây giờ lại ngược lại”, tôi cố gượng cười.
Kiều Tiên không ăn mà chỉ cúi đầu rồi khóc:”A Xuyên,....mấy năm trở lại đây anh vẫn tốt chứ”
“Không tốt”, tôi lắc đầu. “Nhớ lại năm đó em nhất quyết bỏ đi, làm anh buồn bã một thời gian nên đã bỏ lỡ dịp tuyển dụng, anh phải rất khó khăn mới tìm được việc làm, phải mất 3 năm thì anh mới ổn định được...nhưng nay em lại làm hại anh rồi”
“Em xin lỗi” Kiều Tiên nghẹn ngào, “Năm đó mẹ bắt em về, thậm chí nói rằng bà sẽ tự tử nếu em không về...em không còn cách nào khác...”
“Được rồi”, tôi ngắt lời, nhìn vào mắt cô ấy một cách chân thành “Việc đã qua rồi, chúng ta hãy buông tay được không? Em có thể tha cho anh được không?”
Kiều Tiên lắc đầu :”Em không có cách nào khác...bây giờ em bị bắt buộc phải đi theo anh và không được rời xa....rồi dần dần anh sẽ bị em hút hết dương khí....việc này không thể thay đổi được”
“Tôi lại cứ nghĩ việc gì to tát cơ, hóa ra là khóa âm dương à”, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên xuất hiện.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một bà lão trang điểm rất đậm ngồi gác chân ở một góc hút thuốc và đang liếc mắt nhìn chúng tôi. Đứng cạnh bà ta có mấy ông già, trong đó có một người là ông cụ ở quán trà.
Ông cụ nhìn tôi và cười, chỉ vào bà lão rồi nói :”Đây là Bà Nghiêm, việc trắng việc đỏ bà ấy đều rất rành, nếu nói rằng muốn tìm một người có cách giải khóa âm dương, thì ngoài bà ấy ra chẳng còn ai nữa rồi ”
Bà Nghiêm hắng giọng :”Bây giờ mới cung kính tôi à? 50 năm trước ông đang làm cái gì vậy?”
Ông cụ cười trừ :”bà à, có người ngoài ở đây, chuyện hồi trẻ đừng nhắc đến nữa...chúng ta đều lớn tuổi rồi, còn nói cái này làm gì...”
Bà Nghiêm lườm ông cụ rồi nói :”Được rồi, việc này giao cho tôi”
Tôi cúi người hỏi bà lão :”Bà Nghiêm, bà có thể giúp cháu không?”
“Ông ấy tâng bốc tôi lên như vậy, tôi không giúp cũng phải giúp rồi”, Bà Nghiêm nhìn về phía mấy ông lão với vẻ bực dọc rồi nói :”thật đúng là...tối nào cũng tụ tập cùng đám quỷ sắp chết kia mà không đến chỗ tôi ngồi...”
Bà Nghiêm nhìn Kiều Tiên, hút một hơi thuốc và nói :”Chuyện của hai cô cậu...nói khó thì cũng khó, mà nói dễ thì cũng dễ thật....”
(còn nữa)
_________
Cre:Thuy_Thanh
Dịch bởi: Hanna Hanna

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net