Chương 108+109+110: Lấy được USB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Tô Gia Hân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực ngồi đối diện nhau.

Bùi Dực gọi điện thoại cho Hứa Phàm, một tiếng sau, anh ta liền vội vàng chạy đến, cầm một cái USB đưa cho Bùi Dực.

"Bùi tổng, đây là video mà anh cần. Trong máy tính hay điện thoại của Hàn Ly đều có mục riêng, tìm rất đơn giản, tôi đã copy ra một bản rồi." Hứa Phàm nói, "Không thu hút bất kỳ sự chú ý của ai cả."

Bùi Dực cầm lấy USB gật gật đầu với Hứa Phàm, "Làm tốt lắm."

Rất chỉ là một câu khích lệ rất tùy ý, vậy mà Tô Tử Bảo lại nhạy cảm phát hiện ra Hứa Phàm vô cùng cảm động nói, "Cảm ơn Bùi tổng đã khích lệ, tôi đi trước đây."

Bùi Dực đem USB cắm vào máy chiếu phim ở trong phòng khách, hai người yên lặng xem cảnh "Vật lộn" một lát, sau đó Bùi Dực tắt màn hình đi.

"Tốt lắm, rất rõ ràng, sắc nét, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra Liễu Thiên Thiên." Bùi Dực đem USB ném cho Tô Tử Bảo, bên môi nhếch lên một nụ cười không đứng đắn, "Lần này anh thật sự rất mong chờ, lễ đính hôn của Tô Chấn Triết cùng Liễu Thiên Thiên."

Tô Tử Bảo đem USB cất kỹ đi, sự lạnh lẽo trong ánh mắt lúc này mới dần dần tan ra.

Ai dám khi dễ cô, cô đều sẽ không bỏ qua. Trước kia là Hạ Thừa Diệp, anh em Tô gia, hiện tại chỉ là có nhiều thêm một Liễu Thiên Thiên, cô không sợ.

Ngược lại là Bùi Dực, nếu như hôm nay không phải là anh, hậu quả đúng là khó lường. 

"Bùi Dực, sao hôm nay anh lại đến đây? Thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều." Tô Tử Bảo nhìn về phía Bùi Dực, trong mắt cảm động, tha thiết.

Bùi Dực vẫn giữ bộ dạng tản mạn như trước, lười biếng nói, "Đây là phòng của anh, vừa lúc có vệ sĩ nói với anh là nhìn thấy em đi đến cao ốc Thế Kỷ, có một vệ sĩ lén lút theo em, anh liền đi xuống xem tình hình một chút, không nghĩ tới lại vừa đúng lúc như vậy."

Tô Tử Bảo đánh giá chung quanh một chút, vừa rồi không có chú ý nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ra ở đây đặc biệt xa hoa.

Hơn nữa có thể lấy phòng trên tầng thượng cao ốc Thế Kỷ làm phòng của mình, Bùi gia có tiền, nhưng mà lại có nhiều tiền đến mức này sao?

"Ồ, đúng là chỗ để tiếp đón phụ nữ, quả nhiên là xa hoa." Tô Tử Bảo đành phải cười khan một tiếng.

Bùi Dực khẽ nhướn mày, cơ thể nghiêng về phía trước, Tô Tử Bảo vốn đang ngồi kề vai với anh, anh dựa qua, cô liền ngửa ra sau, mãi cho đến khi lưng dựa vào trên ghế sa lon, không còn đường lùi nữa.

Ánh mắt long lanh của Tô Tử Bảo trừng lớn, "Sao... Sao thế? Em nói gì sai sao?"

Mặt của anh dường như dán sát vào mặt của cô, giọng nói mị hoặc, "Nói sai rồi, nơi này, em là người phụ nữ đầu tiên được đặt chân tới."

"Vậy Lạc Băng Uyển thì sao?" Tô Tử Bảo hỏi lại.

Bùi Dực nhếch môi cười mờ ám, "Bộ dạng lúc vợ ghen, thật đáng yêu."

Tô Tử Bảo thoáng cái mặt liền đỏ bừng lên, cô cũng không biết tại sao mình lại vô thức hỏi đến tên Lạc Băng Uyển, nhưng mà cô sẽ không thừa nhận là cô đang ghen đâu.

"Không có, em chỉ hỏi vậy thôi, tình cảm nhiều năm như vậy giữa anh và Lạc Băng Uyển, chẳng lẽ cô ấy còn chưa được tới đây lần nào?" Tô Tử Bảo nỗ lực che giấu.

Bùi Dực càng trở nên vui vẻ hơn, "Ngay đến cả tình cảm nhiều năm giữa anh và Lạc Băng Uyển mà em cũng biết, xem ra vợ đúng thật là đã vất vả điều tra rồi."

Cái này đúng là càng tô càng đen mà.

Tô Tử Bảo dứt khoát khép mắt lại, cứng rắn nói, "Tùy anh nói thế nào cũng được!"

Bùi Dực nhìn cô, cô vợ nhỏ của anh có một khuôn mặt khiến người ta chỉ cần nhìn qua liền khó có thể quên được, xinh đẹp kinh diễm, trước đây chỉ cần nhắc đến cái tên Tô Tử Bảo này, thì ấn tượng đầu tiên chính là bình hoa.

Một cái bình hoa xinh đẹp nhất Hải Thành.

Nhất là bây giờ, nhắm mắt lại, hai má đỏ bừng, đôi môi đỏ tươi đang gần ngay trước mắt.

Khiến cho người ta có cảm giác kích động muốn đè cô xuống phía dưới người sau đó nuốt cô vào trong bụng. 

"A...!"

Tô Tử Bảo trừng lớn mắt, nhìn Bùi Dực gần trong gang tấc, anh lại hôn cô rồi!

"Những thứ khác không nói, công có được USB là của bản thiếu. Vợ không phải cũng nên ban thưởng một chút sao?" Bùi Dực chỉ là hôn nhẹ cô một cái sau đó liền rời đi, lúc này thấy Tô Tử Bảo trợn mắt, liền cười giống như một cáo vừa đạt được mục đích vậy.

Tô Tử Bảo ngay lập tức liền hiểu ra phần thưởng mà anh nói là có ý gì.

Tô Tử Bảo trừng anh, "Không phải vừa nãy anh hôn rồi sao?"

"Mới vừa rồi là vợ nhắm mắt, thái độ vẫn chưa thỏa mãn, bản thiếu gia sao có thể nhẫn tâm để cho vợ thất vọng, bây giờ mới là hôn thật đây." Bùi Dực cười cực kỳ vô sỉ, "Bây giờ mới là lúc ban thưởng."

Tô Tử Bảo ngược lại lại bị hành động lưu manh này của anh chọc cười. Chẳng biết tại sao, giống như một làn nước ấm vậy, cô giống như dần dần đang quen với tất cả mọi thứ của anh.

Quen với cái dắt tay của anh, quen với lồng ngực của anh, quen với sự ôn nhu của anh, quen với sự bạc tình của anh, bây giờ lại cũng quen luôn cả cái hôn của anh.

Cô không thể chịu đựng được khi hôn với người đàn ông khác, nhưng mà cùng anh, ngược lại cô lại chẳng kháng cự lại nhiều.

Cô đã sớm không muốn và cũng không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, bây giờ ở cùng Bùi Dực như vậy là đã tốt lắm rồi.

"Ồ, vợ, sao anh lại cảm thấy trong ánh mắt của em, có một sự thấy chết không sờn thế này?"

Bùi Dực vừa dứt lời, Tô Tử Bảo liền xoay người lên trên, đổi thành cô áp lên người anh, đôi môi xinh đẹp đè lên môi của Bùi Dực. Khuôn mặt đỏ bừng, còn nỗ lực giả vờ như không thèm để ý.

Bùi Dực đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười ôm cổ cô, từ từ thưởng thức hương vị của cô, thích, còn muốn thêm nữa.

Thời gian dần qua, trong phòng chỉ còn lại thanh âm hai người đang hôn nhau triền miên.

Qua một hồi lâu, Tô Tử Bảo mặt đỏ tới mang tai từ trên người của Bùi Dực đứng lên, mà Bùi Dực bên môi câu dẫn ra một vòng cười khổ.

Cô vợ nhỏ của anh, chỉ phụ trách châm lửa, mà không chịu trách nhiệm giải quyết.

Nhưng mà hương vị của cô, còn khiến anh mê muội hơn nhiều so với vô số những người phụ nữ mà anh đã gặp qua.

Cao ốc Thế Kỷ, tầng mười bảy.

Liễu Thiên Thiên kinh hồn bạt vía nhìn cái cửa bị đạp hỏng, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ, "Tại sao Bùi Thiếu lại vừa vặn ở đây như vậy? Tô Tử Bảo thì có thể khi dễ được, nhưng mà Bùi Thiếu, đắc tội anh thì sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Cho dù có là những công tử nhà giàu khác, thì anh cũng có thể đánh cho đến thổ huyết. Nếu như anh ta biết chúng ta ra tay với Tô Tử Bảo, có khi nào sẽ tìm người đánh tôi không?"

Bùi Dực là đệ nhất công tử của Hải Thành, thủ đoạn để giáo huấn người khác khiến người ta nghe mà đã sợ mất mật. 

"Sợ cái gì, cho dù tên bảo vệ kia có khai ra chúng ta, thì cũng không có bằng chứng, Tô Tử Bảo nếu báo cảnh sát, thì chúng ta sẽ nói là cô ta vu oan! Hơn nữa nếu vụ này bị làm lớn ra, thì thanh danh của Tô gia đại tiểu thư cũng xong rồi. Em yên tâm, chị chắc chắn cô ta sẽ không báo cảnh sát đâu. Về phần Bùi Thiếu..." Tô Lệ Nhã nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt tà mị, nói, "Tốt nhất là dạo này chúng ta đừng ra ngoài, đừng chọc giận anh ta, thì anh ta cũng sẽ không thật sự tới Liễu gia tìm em gây chuyện đâu! Hơn nữa Bùi Thiếu không đánh phụ nữ."

Liễu Thiên Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẫn bất mãn, "Thật sự không biết là Bùi Thiếu vậy mà cũng ở đây, còn bị anh ta phát hiện, uổng công bao nhiêu công sức của em đều bị lãng phí rồi, khiến cho tiện nhân Tô Tử Bảo kia tránh được một kiếp rồi."

"Cho dù Tô Tử Bảo có biết cũng không làm gì được chúng ta, sợ cái gì, lần này không được, chúng ta còn có lần sau." Tô Lệ Nhã trong mắt tràn đầy ác độc, "Thiên Thiên, mấy ngày này em cứ chuyên tâm lo việc đính hôn đi, về sau chúng ta lại tìm cơ hội giết chết cô ta."

Liễu Thiên Thiên gật đầu, "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net