Chương 8: Đại bá thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Gia Thôn là một thôn nhỏ nửa phong bế, từ đây đi bộ lên thị trấn mất gần nửa ngày, trong thôn không có một đại phu nghiêm chỉnh. Nhà ai có người bệnh, đều dùng phương pháp dân gian điều trị, cầu thần hỏi Phật là chuyện thường, ban đầu Mạnh Đại hơi ngạc nhiên khi nghe Mạnh Đóa nói, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận.

Hắn trầm mặc hồi lâu nói: "Huynh là trưởng gia, sau này gặp phải chuyện như vậy muội lại không cần phải ra mặt. Cho dù phải dùng cái mệnh tiện này của huynh, huynh cũng phải che chở mấy đứa các muội.

"Nếu đại bá thật sự phải chết, làm sao có thể bảo vệ chúng ta?" Mạnh Đóa thở dài, khẽ nói.

Mạnh Đại nghe vậy sững sờ, ánh mắt trở nên u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mạnh Đóa chờ hồi lâu không thấy hắn nói gì, liền nhẹ nhàng lui ra ngoài. Có một số chuyện không thể nói thẳng ra, phải làm cho chính hắn nghĩ thông suốt mới được.

Lúc ăn cơm tối Mạnh Đại vẫn mang bộ dáng nặng nề, ăn cơm xong ngồi tựa vào cửa.

Mạnh Đóa cùng tiểu thúc, tiểu cô đang nằm trong phòng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng hét của Mạnh Đại, Mạnh Đóa bị đánh thức, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào.

"Đại bá, huynh ở bên ngoài sao?" Nàng sờ soạng xuống đất, mang giày nhìn hướng ra cửa, không dám tùy tiện ra ngoài.

"Ở trong nhà, đừng ra ngoài!" Mạnh Đại căn dặn một câu, "Đạp đạp" tiếng bước chân một đường hướng cửa sân bên kia đi.

Mạnh Đóa nghe xong cũng không dám nhúc nhích, chăm chú nhìn cửa phòng, một lát sau, tiếng bước chân quay lại, nàng trở nên căng thẳng, thuận tay cầm lấy cây khời bếp đặt bên cạnh giường.

"Là huynh." Giọng Mạnh Đại vang lên, nàng lập tức thở phào một cái.

Mạnh Đại chưa kịp nói xong đã mở cửa bước vào, thấy Tam Xuân, Tứ Nha không bị đánh thức, liền hạ giọng nói: "Có kẻ trộm, huynh đuổi hắn đi".

Mạnh Đóa nghe mà lòng thắt lại, nhớ đến kiếp trước Mạnh Đại đánh lưu manh xông vào nhà đến tàn phế nên bị vào nhà lao, cuối cùng mất nhà mất đất.

"Đại bá. . ."

"Muội đừng sợ! Huynh hiểu được đạo lý đuổi trộm chứ không truy trộm. Muội chăm sóc Tam Xuân cùng Tứ Nha." Câu nói của Mạnh Đại khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, "Con rắn kia quá khiến người thèm muốn, huynh phải nghĩ cách sớm bán mới được. Các muội ngủ đi, huynh ở trong sân trông coi." Dứt lời, hắn mở cửa đi ra ngoài.

Mạnh Đóa nghe vậy ánh mắt lóe lên, sống lại một lần, không chỉ có mình thay đổi, ngay cả Đại bá cũng không giống ở kiếp trước lỗ mãng nhu nhược. Nàng tuổi còn nhỏ, lại là quả phụ, rất nhiều chuyện không thể ra mặt, có Đại bá ở phía trước làm việc chu toàn. Nàng đột nhiên cảm thấy cuộc sống tương lai tươi sáng, vững vàng trở lại trên giường, ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Đóa trong ngoài đều không nhìn thấy Đại bá, nấu đồ ăn xong, nàng gọi Tam Xuân và Tứ Nha dậy, lúc này thấy Mạnh Đại bước vào, ống quần, trên giày dính đầy bùn.

"Huynh bắt hai con gà rừng, một hồi muội đưa đến Bàn gia sát vách và nhà thôn trưởng đi." Mạnh Đại vừa nói vừa tìm dây thừng trói hai con gà một chỗ, "Kẻ đêm qua tới là Hắc Lục, nhà Bàn Đại thích loan tin, nếu bà ta biết thì cả thôn đều biết ".

Mạnh Đóa nghe vậy khẽ giật mình, lại nghe thấy Mạnh Đại nói: "Nhị đệ không phải báo mộng nói rắn có linh tính sao? Huynh thấy là phi thường có linh tính! Hôm qua vợ Bàn Đại xông tới bị dọa ngất, thôn trưởng vô duyên vô cớ bị ngộ thương, Hắc Lục nhớ thương muốn đến trộm rắn là thảm nhất. Đêm qua có hơn chục con rắn trên giường, kêu to khắp thôn đều nghe thấy. Xem ra con rắn này thật sự không phải ai cũng có thể nghĩ tới, chờ người hữu duyên đi."

"Muội hiểu rồi." Mạnh Đóa trong đầu linh quang lóe lên, nắm bắt được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, không khỏi nhìn Mạnh Đại thêm vài lần.

"Tối hôm qua huynh đã suy nghĩ cả nửa đêm, cuối cùng là nghĩ rõ ràng chút đạo lý." Mạnh Đại đặt hai con gà rừng trong tay xuống đất, nhìn bọn chúng nằm trên đất một cách bất lực, "Có một số việc không thể làm được bằng sức mạnh, cần phải động não. Không phải huynh sợ chết, là sợ hãi nếu huynh đi theo nhị đệ, cuộc sống của các muội càng gian nan.

Huynh xem như thấy rõ, người thực tình đối đãi với chúng ta không nhiều, ngoài miệng nói dễ nghe trong lòng lại đang tính toán. Ông trời đưa tới một con rắn, nhị đệ cố ý báo mộng, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Chỉ là cuộc sống của chúng ta còn có thể xấu đến thế nào? Dứt khoát liều một lần, chân trần còn sợ mang giày? Chẳng qua liều không phải tính mạng, là đầu óc!"

"Đại bá, muội không hiểu rõ lời huynh nói, nên muội chỉ chiếu theo lời huynh mà làm. Bởi vì muội biết, vô luận xảy ra chuyện gì, Đại bá cũng sẽ không hại muội!" Mạnh Đóa thấy hắn không giống ở kiếp trước nhu nhược như vậy, vậy mà dùng đầu óc nghĩ ra thủ đoạn đối phó, trong lòng không khỏi kinh hỉ.

Đều nói chó cùng rứt giậu, con thỏ gấp cắn người. Phụ mẫu mất sớm, mắt nhìn nhị đệ sắp có thể giúp đỡ nuôi gia đình đột nhiên bệnh nặng buông tay ra đi, Mạnh Đại vẫn luôn bị gánh nặng cuộc sống ép tới duỗi không ra eo, lúc này lại càng ngạt thở. Khi hắn còn chìm trong bi thương chưa tỉnh táo lại, có người đánh chủ ý lên Mạnh Đóa. Thôn trưởng công khai đến giúp đỡ, kì thực là đến chiếm tiện nghi, nếu như trước đó không phải hắn đi lên trấn tìm hiểu qua, có lẽ sẽ còn coi thôn trưởng là đại thiện nhân.

Hắn nhìn thấy Bàn Đại cầm đao xông vào nhà mình, ra tay nặng như vậy đối với tiểu hài tử chín tuổi, cơn tức giận đang kìm nén bỗng bùng phát. Hắn lúc đó đúng là có ý nghĩ muốn cùng Bàn Đại đánh nhau bất chấp tất cả, nhưng nghe Mạnh Đóa nói, hắn suy nghĩ nếu mình chết các nàng ba người ở lại sẽ chịu khổ, lại cảm thấy chết như vậy quá vô ích, không xứng làm nam nhân!

Hắn nghĩ cả nửa đêm, trong đầu nảy sinh thêm nhiều ý tưởng. Hắc Lục, một tên lưu manh trong thôn, nghe nói Mạnh gia có con rắn đáng tiền nên muốn đến trộm đi. Mạnh Đại ban ngày bị chọc giận, bắt được Hắc Lục không giết hắn cũng phải đánh hắn tàn phế.

Nhưng đuổi tới cổng sân Mạnh Đại lại đổi ý, mọi thứ phải dùng đầu óc không nên vọng động. Tin tức nhà hắn có con rắn đáng tiền rất nhanh sẽ lan truyền ra, đả thương một Hắc Lục còn có Bạch Lục, Hoàng Lục, phải nghĩ cách giải quyết một lần mới tốt. Hơn nữa đánh Hắc Lục người khác không cần biết tốt xấu mà vu oan hắn, hắn có miệng nhưng không giải thích được sẽ gặp hoạ.

Hắn thả Hắc Lục đi, tới gần sáng mới nghĩ ra ý tưởng. Mạnh Đại chưa từng đọc sách, chữ lớn không biết một cái, Hắn nhớ được chút ít nội dung khi nghe gánh hát hát hí khúc thôn mời đến ngày Tết. Người khác xem náo nhiệt và nghe hát, hắn ngược lại là thích suy nghĩ tình tiết cố sự bên trong, không nghĩ tới lúc này lại từ đó có được sự dẫn dắt, cố gắng nghĩ ra biện pháp hay.

Mạnh Đóa mang theo gà rừng đi nhà Bàn Đại, Bàn thẩm đang trong phòng nằm, lòng buồn bực lão chồng không xả được giận cho mình, còn bị thôn trưởng đánh.

"Bàn thẩm có nhà không? Ta đi vào đây." Mạnh Đóa thấy cổng không đóng, đứng ở sân kêu hai tiếng, sau đó mới vào nhà.

Bàn thẩm nghe giọng là Mạnh Đoá nhất thời lại tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạnh Đóa và con gà rừng trên tay, hoả khí lập tức biến mất.

Bà không chỉ có thích khắp nơi Bát Quái, còn vô cùng thích chiếm món lời nhỏ, trông thấy gà rừng cảm thấy mình bị đánh bao nhiêu cũng đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC