Chương 9: Nhà dột gặp trời mưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có câu, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, huống chi là người mặt tươi cười mang theo lễ vật. Bàn thẩm nheo mắt nhìn con gà rừng vẫn đang đập cánh, lẩm bẩm hai tiếng rồi để Mạnh Đoá ngồi xuống nói chuyện.

"Hôm qua để thẩm bị chấn kinh." Mạnh Đóa nhịn xuống chán ghét trong lòng nói, "Đại bá bắt được gà rừng, để ta đưa tới cho thẩm bồi bổ thân thể. Có câu nói rất hay, bà con xa không bằng láng giềng gần, ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngày sau phải nhờ thẩm chiếu cố."

"Thẩm lớn tuổi hơn cháu, là nên chiếu cố cháu. Nếu hôm qua cháu hiểu chuyện như thế này, thẩm đã không bị thương vô ích rồi?" Bàn thẩm bày ra vẻ từ ái.

Mạnh Đóa tiếp lời bà ta, nói lại chuyện Mạnh lão nhị báo mộng một lần.

"Thẩm chấn kinh, thôn trưởng bị thương, chỉ sợ đều là do tương khắc với con rắn kia. Hôm qua còn có người không biết lợi hại muốn trộm rắn, không biết sẽ có báo ứng gì. Trần Phu Tử bọn họ đều nói con rắn này đáng tiền, nhưng không người nào dám mua. Ta thấy không khác gì cầm con nhím trên tay, vứt đi thì tiếc, nhưng cầm thì hoảng sợ! Chao ôi, Đại bá sầu một đêm ngủ không ngon."

Bàn thẩm thích nghe nhất loại chuyện không liên quan này, lập tức từ trên giường ngồi dậy, hai mắt sáng ngời.

"A, còn có chuyện như thế, thẩm lại không biết." Trong thôn nhà ai phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ gì, bà đều nghĩ trăm phương ngàn kế biết, sau đó truyền đi khắp thôn. Mọi người đặt cho bà một biệt danh là "Loa lớn".

Nhưng bây giờ Mạnh gia phát sinh chuyện lớn như vậy, bà th̀ế nhưng hoàn toàn không biết gì, khiến trong nội tâm bà ảo não đến cực điểm.

"Ai u, Đại bá không cho phép ta nói bậy. . . Còn trông cậy vào con rắn có thể bán được giá, nếu người trong thôn đều biết. . . Ai u, ta muốn trở về." Mạnh Đóa vừa đi vừa tỏ ra hối hận, để lại gà rừng vội vã đi.

Bàn thẩm cũng không giữ nàng lại, lập tức đứng dậy đi hướng nhà Lý quả phụ. Không đầy một nén hương, chuyện Mạnh Đại bắt được con rắn có linh tính, người vô duyên đụng vào sẽ gặp tai hoạ truyền cả thôn đều biết. Cái mũi của nàng còn đặc biệt linh, rất nhanh liền đoán đúng Hắc Lục là người vọng tưởng trộm rắn. Chuyện nàng kể còn đặc sắc hơn thuyết thư.

Hắc Lục nửa đêm lẻn vào Mạnh gia, không những không trộm được rắn mà còn chọc giận linh xà sai rắn con rắn cháu của nó chui vào chăn của hắn, Hắc Lục sợ quá trần truồng chạy ra ngoài. Con rắn Mạnh gia bắt được không phải là tục vật, ai đụng vào nó sẽ gặp xui xẻo, nhẹ thì bị thương, nặng thì toi mạng!

Mạnh lão đại dám giết rắn chắc sẽ không có kết cục tốt đẹp, tốt nhất nên tránh xa nhà bọn họ ra một chút, miễn cho gặp xui xẻo.

Mười hai dặm không biết sự thật, chuyện của Mạnh gia bị Bàn thẩm thêm mắm thêm muối nói khắp nơi, một truyền mười mười truyền trăm, đến cuối cùng trở nên hấp dẫn. Mọi người đều nhìn hai gian nhà đổ nát của Mạnh gia, thật giống như trông thấy yêu tinh sẽ ăn người. Từ đó không có người đánh chủ ý lên con rắn kia nữa, đến một bóng người đi qua cổng Mạnh gia đều không có.

Mạnh Đại vừa mừng vừa thất vọng, mừng vì biện pháp của mình rất có tác dụng, rốt cuộc ban đêm không có ai lẻn vào rồi; thất vọng vì con rắn hoàn toàn không có người hỏi thăm, dù có ném ra ngoài cũng không ai thèm nhặt. Mười lượng bạc tới tay đã bay đi, mái nhà không có tiền sửa, mắt nhìn hũ gạo sắp thấy đáy, mùa đông năm nay gian nan a!

"Đại bá không cần phải lo lắng, dù thế nào thì chúng ta vẫn sẽ sống qua." Mạnh Đóa nhẹ giọng khuyên nhủ, "Ông trời không tuyệt đường người, rồi sẽ có biện pháp".

Dù sao con rắn kia là thu hoạch ngoài ý muốn, tạm thời coi là chưa từng bắt được nó đi. Mạnh Đại lột da rắn, treo thịt rắn và mật rắn ở nơi thoáng gió cho khô, may là thời tiết càng ngày càng lạnh, vì vậy tâm buông xuống không ít.

Hắn lại đi bờ sông cắt mấy bó lau sậy, Mạnh Đóa đan tấm rồi trải lên mái nhà, dùng tảng đá lớn chặn bốn góc, như vậy là có thể che được chút gió lạnh. Chỉ sợ trời mưa chịu không nổi, nhưng cứ tạm thời như thế đã.

Thế nào biết sau nửa đêm liền hạ một cơn mưa thu, mưa đến bất chợt rồi đi cũng nhanh, bên ngoài tạnh nhưng trong phòng lại tích táp không yên tĩnh.

Trên kháng bày biện chậu vại, Mạnh Đóa ôm Tứ Nha tựa vào góc Tây Bắc, Tam Xuân ngồi ở một bên, Mạnh Đại ngồi trên ghế dưới đất.

"Đại bá, nếu không huynh lên trên giường ngủ một lát đi. Ngày mai huynh còn phải lên núi đi săn, thiếu ngủ không thể được." Mạnh Đóa nói rồi định xuống đất.

Mạnh Đại lắc đầu, "Huynh thân hình to lớn, ngồi trong góc không thoải mái. Dù sao trời cũng sắp sáng, huynh đi phơi củi." Dứt lời xoay người ra khỏi phòng.

Hắn đến kho củi, ôm đống củi bị mưa làm ướt ra sân, sau đó mở ra tung toé. Hắn nhìn kho củi lộ thiên, lại nhìn đông phòng rách nát, trong lòng một trận tự trách, áy náy cùng chua xót.

Thân là trụ cột trong nhà, hắn không những không cho người nhà một cuộc sống tốt đẹp, mà còn không cho họ một nơi che mưa che gió. Hắn đã nghĩ rõ ràng một vài đạo lý, nhưng người sống trên đời chỉ có ý nghĩ thôi thì cái gì cũng không giải quyết được. Trước mắt, hắn cần cấp bách kiếm chút bạc trở về.

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định lại lên trấn một chuyến, chưởng quỹ Ích Thọ Đường nếu một lần nữa trả mười lượng bạc, không, chỉ cần năm lượng hắn liền đem rắn bán đi.

Mạnh Đóa ôm Tứ Nha, Tam Xuân tựa đầu vào vai nàng, nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ, nàng có chút lo lắng, nàng dựa vào ký ức kiếp trước ngăn cản Mạnh Đại bán rắn. Tuy nhiên, nàng sống lại là một dị số, mọi thứ có thể xảy ra giống như kiếp trước nữa sao?

Nàng thức đến tận gần sáng, mắt thấy nóc nhà không còn nhỏ giọt nữa, nàng thu dọn bình vại trên kháng.

"Tiểu thúc, tiểu cô." Nàng lay lay hai đứa nhỏ, "Tẩu trải chăn mền, hai đứa lại ngủ một giấc."

Tứ Nha lẩm bẩm một tiếng, bò vào trong chăn ngủ tiếp. Tam Xuân dụi dụi mắt, ngáp một cái, hỏi: "Đại ca đâu?"

"Đệ ngủ đi, tẩu đi tìm Đại bá vào nhà nghỉ ngơi." Mạnh Đóa quay đầu lại.

Tam Xuân vâng lời nằm xuống giường, duỗi thẳng tay chân, thoải mái khẽ khịt mũi một tiếng. Ngày hôm qua hắn nằm ở một góc, toàn thân đau nhức, hiện tại cả người có thể nằm ngửa ngủ một giấc, thật thoải mái!

Mạnh Đại đang ngồi chồm hổm dưới bếp nhóm lửa, trông thấy Mạnh Đóa bước ra nói: "Bánh ngô trong nồi đã hấp chín rồi. Huynh đi trên trấn một chuyến, đoán chừng trước khi mặt trời lặn có thể trở về." Nói rồi mở nắp nồi, cầm bốn cái bánh gói kỹ nhét vào trong ngực rồi rời đi.

Mạnh Đóa đuổi theo tới cổng, dặn hắn một đường cẩn thận, nhìn theo đến khi hắn rẽ ngoặt không thấy nữa. Nàng đang muốn quay trở về, lại thấy một bóng người cách đó không xa, đoán chừng là đi tới chỗ nàng.

Mấy ngày nay, người trong thôn đối với người nhà họ Mạnh chỉ sợ tránh không kịp, đi đường đều tình nguyện đi đường vòng, không muốn đi qua cổng Mạnh gia. Giờ mới sáng sớm, là ai đây?

"Đậu Hoa, sao ngươi tới đây?" Người đến là một tiểu cô nương, tuổi khoảng mười năm mười sáu. Y phục mặc trên người không đẹp, nhưng lại gọn gàng không có chỗ chắp vá. Nàng có một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt thật to, trên sống mũi lấm chấm tàn nhang, nhìn nhiều hơn mấy phần đáng yêu.

"Đi vào trước lại nói." Đậu Hoa nhìn nhìn xung quanh, kéo Mạnh Đóa đi vào trong phòng.

Đợi đến vào phòng, Đậu Hoa mới từ trong ngực lấy ra một cái hà bao, kéo dây thắt rồi đổ ra một đống tiền đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC