Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói cái gì...?" Hoài nghi bản thân nghe nhầm, Kim Tại Trung mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nhìn nam nhân đang mặc tây trang trước mặt.

"Tôi muốn cùng Mall đi ra ngoài, chắc hôm nay không về." Trịnh Duẫn Hạo bình tĩnh sửa sang trang phục, như thể không phát hiện biểu tình há hốc mồm của KimTại Trung.

Đã lâu không thấy Trịnh Duẫn Hạo mặc tây trang, Kim Tại Trung không khỏi có chút choáng váng.

Trịnh Duẫn Hạo vốn là nam nhân thích hợp với tây trang, dù tay còn đang bó thạch cao, cũng không thể giảm đi vẻ anh tuấn của hắn.

Giống như lúc hắn còn là con chó ngao, nguy hiểm lại tản ra hơi thở mê người...

Không!

Không đúng... Hiện tại không phải là lúc để cậu nghĩ chuyện này đúng không?

"Anh nói... hôm nay anh không về?!" Trong lòng Kim Tại Trung có chút không thích hợp... Cái gì gọi là không về?!

"Có vấn đề gì sao?" Thản nhiên nhướng mày, hôm nay Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn không có dáng vẻ mặt dày mày dạn mấy ngày qua.

"Tôi không có vấn đề, hai người cô nam quả nữ đi ra ngoài cả một đêm mới có vấn đề!" Kim Tại Trung chống tay lên thắt lưng, cười lạnh.

Trong lòng... có một loại cảm giác rất khó chịu.

Bị hắn hô đến gọi đi mấy ngày, bây giờ tình trạng tốt một chút, đã muốn cùng nữ nhân đi ra ngoài?!

"Em, có ý kiến?" Trịnh Duẫn Hạo híp mắt, đem hứng thú trong đáy mắt giấu đi.

"Có! Tốt nhất hai người nên hẹn hò ở nhiều chỗ một chút, sau đó trở về nói cho tôi biết, để sau này tôi còn dẫn mấy em gái đi!" Dùng biểu tình kiêu ngạo nói xong, Kim Tại Trung liền nhanh chóng sải bước, đá cửa bước vào phòng.

Dẫn mấy em gái đi?

Lời nói như vậy không hề khiến Trịnh Duẫn Hạo tức giận, ngược lại hắn còn nở nụ cười thắng lợi.

Hắn biết mà...

Tiểu tử nóng nảy này, không chịu nổi sự kích thích.

Kế tiếp, hắn cũng rất bận rộn.

Kim Tại Trung không ngừng trừng mắt nhìn đồng hồ trên tường, cậu đã dùng đủ loại câu mắng chửi để mắng Trịnh Duẫn Hạo.

Thật đúng là một đêm hắn không về...

Mười hai giờ đêm qua cậu còn nhận được điện thoại của Mall, hóa ra là hỏi cậu, Trịnh Duẫn Hạo dùng nhãn hiệu kem đánh răng nào...

Kem đánh răng?!

Cái tên chết tiệt kia tính ở bên đó qua đêm? Còn hỏi cả nhãn hiệu kem đánh răng là tính ở đó mấy đêm?!

Kim Tại Trung ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, giống như một người vợ đang chờ chồng trở về, nhưng mà cậu hoàn toàn không phát hiện điều này...

Rốt cục, khi bình minh ló dạng, cánh cửa mà cậu vẫn nhìn chằm chằm vang lên tiếng mở cửa.

Trịnh Duẫn Hạo bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, thay dép lê, vừa mới đi vào phòng khách, cả người liền sửng sốt.

"Dậy sớm vậy?" Vừa nói xong, biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo liền thay đổi thành hiểu rõ: "Không phải là một đêm không ngủ ngồi chờ tôi chứ?"

Nhìn ý cười đáng ghét bên miệng Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung đương nhiên có đánh chết cũng không nhận: "Tôi vừa chạy thể dục buổi sáng."

Chạy... chạy thể dục cái khỉ gì!

Nhưng so với việc thừa nhận Trịnh Duẫn Hạo không về nên không thể ngủ, Kim Tại Trung tình nguyện nói bản thân chạy đến lúc này mới về nhà!

"Phải không? Vậy tốt lắm." Tựa hồ thật sự rất mệt mỏi, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nở nụ cười tươi, cũng không phản bác lời của cậu, chỉ tháo cravat, bỏ lại áo khoác liền vào phòng.

Hắn làm việc cả một đêm... Thật sự cần ngủ bù một chút...

Nhìn người kia cứ như vậy bước vào phòng không để ý đến cậu, Kim Tại Trung quả thật... quả thật...

Cậu muốn tìm cách nguôi giận...

Kết quả là, cậu cứ như vậy đá cửa, thật sự chạy bộ...

Nhưng mà sự thật chứng minh cậu đã lựa chọn sai phương pháp.

Cậu vừa chạy bộ vừa mắng, đến khi thở không nổi, trên người lại không mang tiền, chỉ có thể lết về nhà...

Một bên suy nghĩ về sự không bình thường của bản thân, một bên đảo mắt thường thái độ tự cho là đúng của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung quả thật càng ngày càng bối rối.

"Con chó đực chết tiệt kia muốn dụ dỗ chó cái thì liên quan gì đến mình!" Kim Tại Trung lầm bầm, không để ý ánh mắt kinh ngạc của những người đang chạy bộ khác, lại bắt đầu chạy thật dữ dội.

Nhưng mà chạy không bao lâu, cậu lại kinh ngạc ngừng lại.

Không có lý do nào khác, chỉ vì cậu thấy Mall...

Thấy cô nàng có cần phải kinh ngạc như vậy sao? Tất nhiên là không.

Điều khiến cậu kinh ngạc, là cô nàng vậy mà bày ra vẻ mặt thẹn thùng ngồi lên xe một nam nhân khác.

Nam nhân kia có khuôn mặt ưa nhìn, thân thể cường tráng, cả người tản ra sự nam tính mạnh mẽ.

Mà sao...dáng vẻ giống như có chút quen thuộc?

Không đúng... Cậu hiện tại đang nghĩ, cô gái này vừa cùng Trịnh Duẫn Hạo hẹn hò cả đêm, giờ lại xuất hiện trên xe của người đàn ông khác?!

Một cỗ khó chịu mãnh liệt nổi lên, lúc này sự sùng bái của cậu đối với Mall đã biến mất sạch sẽ, không còn một chút gì.

Cậu muốn nói cho Trịnh Duẫn Hạo, cậu không thể để Trịnh Duẫn Hạo bị cắm sừng mà không hay biết gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net