Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết phản ứng thích hợp nhất của Trịnh Duẫn Hạo là gì không?

Hắn hẳn là phải tỉnh lại như vừa bị ăn một gậy, sau đó giận dữ nói bản thân không nên tiếp tục hẹn hò với Mall, đúng không?!

"Phải không? Vậy cũng tốt." Không thể tưởng tượng được tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt này lại trả lời cậu như vậy: "Điều này chứng minh tôi có mắt nhìn."

Đây là cái gì... Tự đại, cuồng vọng, kiêu ngạo?!

"Anh có bệnh hả!" Chỉ vào mũi hắn, Kim Tại Trung đạp vào người còn nằm trên giường một cước, sau đó đẩy cửa ra khỏi phòng.

"Alo?" Vươn tay mò điện thoại ở bên cạnh, Trịnh Duẫn Hạo gọi đến một dãy số, chờ người bên kia bấm nghe, hắn cau mày: "Cô nếu muốn giúp thì phải chuyên nghiệp một chút cho tôi. Cô đi ra ngoài với Tuấn Hạo không phải việc của tôi, nhưng đừng có lượn lờ gần nhà tôi, lại còn để Tại Trung nhìn thấy."

"Tuấn Hạo muốn đưa tôi đi ăn, ai biết lại trùng hợp như vậy." Không để ý đến giọng điệu của người bên kia, tiếng cười của Mall lúc này có đủ ngại ngùng, rõ ràng còn đang ở bên cạnh Kim Tuấn Hạo: "Cứ như vậy nha."

Nếu không phải hắn giật dây, nữ nhân này sao có thể có chút phát triển với Kim Tuấn Hạo như vậy chứ?

Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, nhìn điện thoại cứ như vậy bị cúp, nhịn không được híp mắt muốn ngủ.

Chờ hắn thành công đem Kim Tại Trung ăn luôn, hắn sẽ tính sổ cô nàng về cái tội vô trách nhiệm...

Có biết loại người nào khiến người ta tuyệt đối vừa hận vừa hận không?

Đúng, không phải vừa yêu vừa hận, là vừa hận vừa hận.

Ngoại trừ Trịnh Duẫn Hạo hắn, là những kẻ không làm những điều hắn muốn.

Mấy ngày nay, Trịnh Duẫn Hạo thường xuyên vừa tỉnh ngủ liền ra ngoài, lúc nào cũng tươi cười, tuyệt đối con mẹ nó vừa mê người vừa tràn đầy năng lượng, sáng sớm hôm sau trở về lại luôn trong tình trạng mệt mỏi...

Điều này có nghĩa gì?

Nếu không phải bọn họ đêm qua "quá mức kịch liệt", còn có thể giải thích thế nào nữa?!

Kim Tại Trung hiện tại đã muốn đến cảnh giới không thể nhịn được nữa, phải biết rằng, từ sau khi cậu bị Trịnh Duẫn Hạo lừa gạt ký hiệp ước, cậu không có công việc khác. Huống chi đôi khi tivi còn đưa tin về sự việc ngoài ý muốn hôm trước, cậu căn bản không thể ra đường!

Lúc trước cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu còn có thể mắng Trịnh Duẫn Hạo, trừng hắn vài lần linh tinh, tuy rất nhàm chán, nhưng ít ra còn có người cùng nhàm chán với cậu...

Nhưng hiện tại, cậu giống như người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, không có việc gì để làm, ra ngoài cũng không biết đi đâu, mà cậu lại chả có trò tiêu khiển nào, Phác Hữu Thiên thì không biết đã bị Kim Tuấn Tú kéo đến nơi nào nghỉ phép rồi...

Quan trọng nhất là cậu còn phải mở to mắt nhìn tên hỗn trướng vương bát đản Trịnh Duẫn Hạo đi hẹn hò với nữ nhân?!

Rốt cuộc vì sao cậu lại suy sụp, khó chịu, ủy khuất như vậy?

Tất cả đều do con chó dữ chết tiệt kia!

Trong lúc Kim Tại Trung mắng đến nghiến răng nghiến lợi, điện thoại đột nhiên vang lên.

Phẫn hận trừng mắt nó, cứ như nó là Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung dùng ngữ khí hung ác trả lời điện thoại: "Tìm ai?!"

"Tìm em." Nhưng mà giọng nói từ bên kia truyền đến lại khiến cậu sửng sốt một hồi lâu.

"Anh cái con chó này còn biết gọi điện thoại về nhà báo bình an?" Dùng giọng điệu mỉa mai trả lời, Kim Tại Trung cảm thấy may mắn vì Trịnh Duẫn Hạo không nhìn thấy hành động của cậu.

Đơn giản là hiện tại cậu đang cầm điện thoại bằng cả hai tay, rất cẩn thận, rất sợ không chú ý một chút điện thoại sẽ bị ngắt...

Không phải cậu cố ý muốn như vậy, là vì gần đây lúc nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, hắn chỉ nói một câu: "Tôi ra ngoài đây", nếu không nữa thì chính là vừa leo lên giường liền ngủ, hai người căn bản không hề nói chuyện với nhau...

"Tối hôm nay tôi sẽ về sớm một chút." Giọng nói Trịnh Duẫn Hạo tràn đầy mệt mỏi.

"Anh..." Kim Tại Trung muốn mở miệng đặt câu hỏi, Trịnh Duẫn Hạo đã cúp máy: "Alo...alo?!"

Kim Tại Trung đảo mắt xem thường, tức giận đặt điện thoại xuống: "Về thì về, có liên quan gì đến tôi... Lão gia anh thích đi đâu, đi thế nào..."

Nhưng mà Kim Tại Trung vừa liên tục mắng như vậy lại vừa không tự giác nở nụ cười chờ mong, sau đó đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Cậu, tuyệt đối không phải nấu vì Trịnh Duẫn Hạo, cậu chính là, cũng hơi đói bụng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net