2 - Tiêu Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRƯỜNG ĐẠI HỌC THANH XUÂN

THANH THIẾU BẠCH

Chap 2 – Tiêu Chiến

Buổi học thứ 2 của môn Vi sinh.

Đầu giờ trước khi bắt đầu giảng dạy, cô Lý là giảng viên chính đứng trước lớp yêu cầu cả lớp trật tự 5 phút, sau đó cô mời Tiêu Chiến đang ngồi ở bàn cuối lên phía trên này, đứng đối diện với tất cả học sinh.

"Đây là thầy Tiêu Chiến, trợ giảng của các em. Cả lớp nếu có thắc mắc gì về môn học, hãy chủ động liên hệ với thầy, thầy Tiêu vừa đi học về, chắc chắn sẽ giải đáp được vấn đề của các em."

Ngay lập tức, toàn bộ nữ sinh ồ lên kinh ngạc vì người thầy trước mặt, đây chính là thầy giáo đẹp trai mà Trắc Bách Diệp đã kể với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến rất cao, lại rất gầy, trang phục thường thấy là áo sơ mi trắng và quần tây đen, bề ngoài là một giảng viên chuẩn mực không sai một ly. Nhưng nổi bật hơn cả, là khuôn mặt đẹp trai đầy nghiêm nghị của anh, khiến các nữ sinh nhìn mãi không thôi.

Đợi cả lớp yên lặng, cô Lý nói tiếp – "Ở đây thầy Tiêu là trợ giảng, nhưng ở phòng thực hành, thầy Tiêu là người trực tiếp hướng dẫn các em, cô chỉ truyền đạt cho các em về mặt lý thuyết mà thôi."

Cả lớp lại ồ lên một lần nữa, nói như vậy, nghĩa là vào phòng thực hành chắc chắn sẽ được tiếp xúc với thầy Tiêu ở khoảng cách gần, đúng không?

"Thôi được rồi, mời thầy Tiêu về chỗ, chúng ta bắt đầu buổi học."

Vương Nhất Bác ngồi ở bàn đầu phía bên tay phải, cậu chống cằm nhìn Tiêu Chiến, quả nhiên...

"Này Trắc Bách Diệp, đẹp chỗ nào vậy hả?" – Vương Nhất Bác quay xuống bàn dưới hỏi cô gái còn đang ngoái đầu nhìn thầy Tiêu, vừa vặn tầm mắt cậu có thể thấy được Tiêu Chiến.

"Đẹp mà? Mắt cậu bị gì vậy? Chị thấy thầy Tiêu chính là nam thần trong dàn giảng viên trường mình rồi đấy. Nhìn thầy đi, mặt vừa nhỏ vừa đẹp, tóc lượn sóng thả trước trán nhìn kiểu nào cũng thấy dễ chịu, lại còn đeo mắt kính..." – Trắc Bách Diệp luôn miệng ca ngợi Tiêu Chiến, phải nói người như cô vốn không thích ngắm mấy người đẹp trai, vì bên cạnh luôn có 4 chàng trai cực kỳ xuất sắc, nhưng khi nhìn Tiêu Chiến, bao nhiêu lời khen cô cũng không khen đủ.

"Bạn học Trắc Bách Diệp, xin hãy tự trọng." – Vương Nhất Bác lắc đầu cười, từ lúc Tiêu Chiến bước vào phòng học thì cậu đã nhận ra, anh chính là vị thầy giáo cậu gặp hôm qua, vẻ mặt của anh hôm nay vẫn cứ nghiêm nghị và lạnh lùng như thế.

Vương Nhất Bác ngừng tám chuyện, quay lên bắt đầu theo dõi bài giảng, không hay biết có một ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía mình.

Cô Lý đang tập trung giảng bài, chốc chốc lại nhìn thấy các bạn nữ sinh len lén quay đầu nhìn thầy Tiêu, hai người, ba người, lại bốn người,... Dần dần nhất cử nhất động của thầy Tiêu cũng khiến các em xì xào bàn tán, có em còn hét lên nho nhỏ phấn khích. Cô Lý không nhìn được nữa, đành phải ra hiệu yêu cầu cả lớp trật tự.

"Nào các em, đang trong giờ học mà." – Câu nói đơn giản nhưng ai cũng hiểu ý của cô.

Vương Nhất Bác thấy thế cũng nhìn xuống xem thử Tiêu Chiến đang làm gì, vẫn là một bộ dáng nghiêm túc nghe cô Lý giảng bài, thỉnh thoảng còn ghi chép rất cần mẫn, trên khuôn mặt vẫn không thay đổi sắc thái, rõ ràng là một thầy giáo nghiêm túc đến mức cứng nhắc.

Việc Vương Nhất Bác cho rằng thầy Tiêu Chiến không đẹp trai là có lý do, nếu cậu có thể gặp anh vào lúc anh rảnh rỗi thảnh thơi thì đã khác, đằng này một người phải thức khuya nhiều đêm liền để làm luận văn, lại còn phải chuẩn bị bài giảng cho sinh viên đến mức không thể ăn uống đúng giờ, tất nhiên sắc đẹp sẽ giảm sút.

Nhưng Vương Nhất Bác khó chịu nhất, chính là cặp kính gọng vuông mà Tiêu Chiến đang dùng, trông rất giống một người đàn ông bảo thủ.

Cuối giờ, cô Lý phổ biến cho lớp về bài báo cáo của môn Vi sinh, vẫn giống các môn học trước, khoa Y trường đại học Y khoa Trùng Khánh ưa thích cho sinh viên hoạt động nhóm, từng nhóm nhỏ sẽ làm một bài thuyết trình về một vấn đề y học mà giảng viên đưa ra, sau đó sẽ chọn ra một sinh viên giỏi ăn nói nhất đứng trước lớp thuyết trình. Cô Lý tỏ vẻ rất tín nhiệm vị trợ giảng họ Tiêu này, giao cho anh toàn quyền quyết định về điểm số của các nhóm, cô chỉ việc đưa ra nhận xét về bài làm của sinh viên mà thôi.

Để một trợ giảng cho điểm có hợp lý không?

Vương Nhất Bác trong lòng không vui, nhìn cô Lý tươi vui như vậy, chắc hẳn sẽ cho cả lớp điểm cao, còn ai kia thì...

Buổi học nhanh chóng kết thúc, đám Vương Nhất Bác cùng nhau rồng rắn đi về phía cầu thang bộ, bọn họ từ lâu đã quen với việc đi thang bộ, chẳng phải muốn rèn luyện sức khỏe gì đâu, chỉ là thầy trưởng khoa lại đứng ở cửa văn phòng nhìn ra mà thôi.

Đan Sâm khoác vai Tô Mộc vừa đi vừa nói – "Vụ này hơi khó đấy, làm sao để lấy được điểm tuyệt đối từ thầy Tiêu đây?"

"Ừ, thầy ấy trông không có vẻ gì là dễ tính cả."

"Nhưng thầy vẫn đẹp trai." – Trắc Bách Diệp vừa nói xong liền bị đám con trai cốc đầu.

"Không gì là không thể." – Vương Nhất Bác đi sau cùng, tự tin khẳng định.

Nhóm của Vương Nhất Bác từ trước đến giờ học lực chưa bao giờ kém ai, chính là một đám người vừa có nhan sắc, vừa có học lực lại vừa có sức chơi, từ trước đến nay cậu không hề sợ ai.

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, cả đám hùa theo đồng ý, 5 người bọn họ chính là tự tin như vậy.

Người đi phía sau Vương Nhất Bác cũng khẽ nở nụ cười, tự tin là tốt, biết đâu được.

Thời gian cấp bách, nhóm của Vương Nhất Bác tập trung tại thư viện để làm báo cáo, nếu có vấn đề gì tra cứu có thể thuận lợi tìm thêm sách ở đây. Vương Nhất Bác là nhóm trưởng, phụ trách phân chia công việc cho các bạn, sau đó bản thân lại tổng hợp lại tất cả các phần và duyệt lại lần nữa.

Bài báo cáo rất nhanh được làm xong, nhìn chung thì đã rất ổn rồi, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, cậu quyết định lên các trang web y khoa nước ngoài, tìm thêm tài liệu chuyên sâu để thêm vào, nếu bài của nhóm cậu xuất sắc hơn một chút, thì có thể lấy thêm điểm từ thầy Tiêu.

3 giờ sáng, cuối cùng cũng xong, Vương Nhất Bác gửi bài lên nhóm cho Tô Mộc xem trước, ngày mai cậu ta sẽ thuyết trình.

Người ta thường bảo trai đẹp mặc gì cũng sẽ đẹp trai, vậy nên Tô Mộc hay bất kỳ ai trong nhóm Vương Nhất Bác đều ăn mặc rất tùy hứng, chỉ cần cảm thấy thoải mái là được, dù sao thì vẫn sẽ đẹp trai. Vậy mà không hẹn mà gặp, buổi thuyết trình hôm nay, ai cũng ăn mặc cầu kì khác hẳn thường ngày, còn lấy lí do rằng không muốn bị xấu mặt khi đứng thuyết trình. Người duy nhất phải thuyết trình là Tô Mộc, không phải sao?

Vương Nhất Bác hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, trên cổ áo ba chữ Vương Nhất Bác được thêu một cách tinh xảo, tay phải đặt lên quyển sổ tay màu be, cậu ngồi nghiêm túc chờ đến bài thuyết trình của nhóm, thật là một hình ảnh hiếm thấy.

7 điểm, chỉ có 7 điểm?

Chuyện không thể nào, bài làm rất tốt, Tô Mộc thuyết trình rất tự tin, kiến thức của bài cũng được truyền đạt hoàn hảo, vậy cớ làm sao chỉ có 7 điểm?

"Bài của các em rất tốt, nhưng đây là bài báo cáo đạt mức độ sau đại học, các em tìm hiểu quá sâu mà quên mất rằng bài chúng ta học chính là bài đại cương, kéo theo đó thời gian báo cáo của các em đã vượt thời gian cho phép. Vậy nên, đây là một bài báo cáo không phù hợp. Tuy nhiên vì tinh thần học tập tốt, thầy xin có lời khen ngợi đối với nhóm các em."

Đây là đáp án mà cậu nhận được.

Bài làm tốt quá cũng không được sao? Tốt, nhưng không phù hợp?

Vương Nhất Bác không hiểu lắm, dù là mức độ sau đại học, thì vẫn là bài của nhóm cậu tốt nhất, tại sao điểm lại thấp đến mức như vậy cơ chứ. Rốt cục thì tập trung thức khuya để làm bài, rồi nhận được gì.

Vương Nhất Bác kể từ đó đã có ấn tượng không tốt đối với thầy Tiêu Chiến. Chỉ cần anh xuất hiện ở đâu, Vương Nhất Bác sẽ cố gắng tránh mặt hết sức có thể, còn không thì mỗi lần nghe thấy tên thầy giáo họ Tiêu, Vương Nhất Bác lại cảm thấy buồn phiền.

Thầy giáo Tiêu vừa về trường từ đầu năm học này, sau khi anh lấy bằng thạc sĩ khoa xét nghiệm vi sinh với điểm số gần như là tuyệt đối. Điều kiện của Tiêu Chiến rất tốt, sau khi có bằng thạc sĩ thì có thể trực tiếp đứng lớp giảng dạy sinh viên, nhưng anh đã nói rằng muốn làm trợ giảng cho cô Lý một thời gian để có thêm kinh nghiệm, trong mắt người khác anh lại càng thêm khiêm tốn.

Đó cũng là lý do cô Lý vô cùng tin tưởng và yêu thích Tiêu Chiến, một người trẻ tuổi vô cùng giỏi giang lại khiêm nhường, chính là mẫu người mà ai cũng yêu.

Trường đại học Y khoa Trùng Khánh có đã ngộ cho giảng viên là một căn phòng ở chung cư trong khuôn viên trường, phòng ốc tiện nghi đầy đủ, mỗi lần có tiết dạy chỉ cần đi vài bước là tới nơi. Nhưng cá tính độc lập từ nhỏ, Tiêu Chiến vẫn muốn sống một mình ở nhà riêng hơn, ở chung cư sẽ không tránh khỏi chạm mặt nhiều người trong trường, anh ngại phiền.

Sau khi ở tạm tại chung cư được 1 tuần, Tiêu Chiến tìm được một căn hộ ở gần trường, căn hộ nằm ở tầng 9 của một tòa nhà gần công viên, tầng 9 không quá cao cũng không quá thấp, rất phù hợp với Tiêu Chiến. Không những thế, anh nghe nói mấy căn ở cùng tầng 9 vẫn chưa có người ở, nghĩ tới việc mỗi ngày đi làm đều không cần phải chạm mặt ai anh liền cảm thấy vui vẻ không ít.

Tiến hành dọn dẹp đồ đạc cũng tốn mất một ngày, cũng không nhiều nhặn gì, chủ yếu toàn là sách mà anh nghiên cứu nhiều năm nay, đến lúc công việc hoàn tất cũng đã 7 giờ tối, Tiêu Chiến mới sực nhớ ra sáng mai anh có giờ dạy học phần thực hành cho lớp Vương Nhất Bác. Vội ăn tạm vài chiếc bánh quy, uống một ly sữa, Tiêu Chiến mở máy tính bắt đầu làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net