Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

Tiêu Chiến mở cửa bước vào phòng thực hành, còn 30 phút nữa mới tới giờ. Hôm qua cô Lý đã gọi điện báo rằng ngày mai cô sẽ đến trễ, Tiêu Chiến cứ việc hướng dẫn cho lớp các kĩ thuật thực hành trước, phần lý thuyết cô sẽ nói sau, hoặc nếu Tiêu Chiến tự tin có thể giảng được, thì cứ giảng.

Với khả năng của Tiêu Chiến, anh hoàn toàn đã có thể đứng trên bục giảng, dù sao bài giảng của cô Lý cũng là do anh soạn. Dù cô Lý và các thầy cô khác đều ủng hộ, nhưng anh nghĩ vẫn nên làm đúng trình tự, khi nào thi đậu giảng viên chính thì anh sẽ giảng.

Một mình ở trong phòng, đối diện với hàng kính hiển vi, Tiêu Chiến trầm mặc suy nghĩ, căn phòng này không lớn không nhỏ, vừa đủ cho hai mươi người học tập, lát nữa anh hướng dẫn cũng không cần phải nói quá to.

Nhân lúc sinh viên còn chưa đến, Tiêu Chiến tranh thủ đi chuẩn bị dụng cụ để lát thực hành, bài học đầu tiên là quan sát vi sinh vật trên kính hiển vi. Xếp sẵn những chiếc đĩa petri đã được anh cấy khuẩn từ trước vào vị trí của từng sinh viên, lát nữa các em tới, anh sẽ hướng dẫn sử dụng kính, sau đó cho các em tự mình xem thử.

Tiêu Chiến không có thói quen ăn uống đúng giờ, chỉ khi nào đói bụng thì anh mới nhớ đến việc phải đi ăn, không những thế, anh chỉ ăn vừa đủ để tránh việc hô hấp khó khăn vì quá no. Vậy nên, bữa sáng của Tiêu Chiến đa phần là bánh bao, bánh mì ngọt kèm chút sữa nóng.

Sáng hôm nay là buổi thực hành đầu tiên của anh, vì để vội vàng đến lớp sớm mà chuẩn bị, hình như Tiêu Chiến quên ăn sáng mất rồi.

Phòng thực hành vẫn đóng cửa, các sinh viên đã đến tập trung đông đủ, nhưng tuyệt nhiên không có ai xung phong bước vào. Hồi lâu sau khi Tiêu Chiến chuẩn bị bài giảng xong xuôi mới để ý có đám sinh viên đang đứng ngoài cửa nhìn mình, anh khẽ cười tiến đến mở cửa.

"Cửa không khóa." – Nói xong nép người qua một bên để các em bước vào.

Cô sinh viên đứng ngay trước cửa lớp vẫn còn đang mở to mắt ngạc nhiên, đôi chân vẫn còn dính chặt trên mặt đất, đợi đến lúc Bán Hạ giơ tay đẩy đẩy vào vai, cô gái mới miễn cưỡng bước đi.

Cả lớp rồng rắn kéo nhau vào phòng thực hành, phản ứng của đa số nữ sinh khi thấy thầy Tiêu đều giống với cô sinh viên lúc nãy. Vương Nhất Bác thấy mọi người khác lạ nên cũng học theo họ mà nhìn Tiêu Chiến, trong lòng cảm thấy có gì đó lạ lẫm lắm, nhưng mãi vẫn không biết điều đó là gì.

"Đẹp trai đúng không?" – Trắc Bách Diệp đứng sau lưng Vương Nhất Bác thình lình lên tiếng – "Hôm nay thầy Tiêu cắt tóc rồi, trông còn đẹp trai hơn trước gấp nhiều lần."

Làm như Trắc Bách Diệp biết cậu nghĩ gì ấy?

Nhưng mà đúng là thầy Tiêu hôm nay khá hơn hôm trước thật, không còn mái tóc dài che đi đôi mắt đẹp đẽ kia nữa.

Mà khoan, đẹp ư?

Vương Nhất Bác mày đang nghĩ gì vậy?

"Nhóm trưởng đâu?"

"Dạ, em đây." – Nhất Bác trước giờ vẫn luôn là sinh viên gương mẫu, trong mắt các thầy cô cậu chính là một người học trò vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn, mặt nào cũng vô cùng tốt đẹp.

"Em giúp thầy điểm danh nhé." – Nhóm trưởng chỉ có tác dụng trong những việc như thế này thôi.

Sau khi Nhất Bác hoàn thành nhiệm vụ của mình và trả lại tờ danh sách cho thầy Tiêu, cố gắng liếc nhìn xem thử thầy có để ý đến mình không, nhưng trái với suy nghĩ của cậu, dường như thầy không hề để tâm và cũng có vẻ như thầy chẳng hề nhận ra Nhất Bác chính là cậu sinh viên mà mình đã gặp trong phòng học vài ngày trước. Đi về chỗ với tâm trạng có chút thất vọng, Nhất Bác chống cằm nhìn thầy, không ngờ một giáo viên trẻ tuổi tài năng, mà trí nhớ lại kém đến như vậy, thật đáng tiếc.

Tiêu Chiến giảng bài cũng được lắm, giọng nói trầm ấm có độ vang, chuyên tâm nói vào vấn đề chính mà sinh viên cần phải nắm được chứ không luyên thuyên dông dài, những yếu tố đó khiến cho các cô cậu đang ngồi dưới thầm tán thưởng không ít, chỉ ước được nghe thầy Tiêu giảng bài càng nhiều càng tốt.

Một lát sau cô Lý đã đến tiếp nhận lớp, Tiêu Chiến liền đi thẳng đến căn tin để mua bữa sáng, giải thoát bản thân khỏi cơn đau dạ dày hành hạ bản thân anh từ sáng đến giờ. Cái tật ăn uống không đúng giờ anh không bỏ được, trí nhớ của anh đã dành hết cho nào là luận văn, nào là bài giảng khiến cho Tiêu Chiến quên mất việc phải đối xử tốt với bản thân.

Đến tận cuối giờ Tiêu Chiến mới quay trở lại lớp, anh nhận việc dọn rác và sắp xếp lại dụng cụ trong phòng học, nhóm Vương Nhất Bác vẫn còn ở lại để giúp thầy dọn dẹp một tay. Trong lúc Nhất Bác đang ở gần thầy Tiêu để cùng nhau cho tất cả các đĩa petri vào bao đựng rác, bỗng dưng Trắc Bách Diệp cùng đám Bán Hạ kêu lên í ới.

"Thầy ơi, lúc nãy bạn Vương Nhất Bác có khen thầy đẹp đấy ạ."

Một câu nói đủ khiến cho Tiêu Chiến phải ngừng động tác, anh ngẩng mặt lên nhìn Vương Nhất Bác đang ở ngay trước mặt.

"Em... Em không có đâu nhé." – Vương Nhất Bác lắp bắp.

"Bằng tất cả danh dự của em, em đảm bảo là có." – Danh dự của Bán Hạ đôi khi chỉ đáng giá 10 xu.

"Tao bảo là tay đẹp, mày đừng có nói linh tinh."

"Thì chả phải khen đẹp là gì? Khen rồi thì cứ nhận đi chứ làm gì phải giấu? Thầy Tiêu nhỉ." – Trắc Bách Diệp vẫn cứ nói, cô không để ý đến đôi gò má của Tiêu Chiến ngày càng đỏ hơn, anh cúi gằm mặt rồi tiếp tục nhanh tay thu dọn, đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt vội vàng dọn dẹp lại phòng thí nghiệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net