Chương 18: Ngọc Vãn Lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nàng khỏi bệnh Cung Viễn Chủy như biến thành người khác vậy. Hắn công khai nuông chiều nàng trước mặt mọi người, nàng muốn gì được đó cứ như nữ hoàng vậy.

- Phu nhân ngoài trời gió lạnh phu nhân mau vào trong đi ạ.

Hạ nhân thấy nàng có vẻ muốn ra ngoài liền ngăn cản, Cung Viễn Chủy đã căn dặn là không được để nàng ra ngoài vào ban đêm.

- Ta chỉ muốn ngắm trăng thôi

- Dạ

Nàng ngồi bên bàn nhỏ ở giữa sân ngắm trăng, nơi này không có hoa cỏ chỉ có thảo dược nên chỉ có thể ngắm trăng. Nàng đang phân vân giữa tình yêu vừa mới chớm nở của nàng và nhiệm vụ nàng gánh trên vai. Nàng muốn chọn cả hai, muốn thấy kẻ thù bị tiêu diệt cũng muốn thấy kết cục của Hàn Tuyết và Khánh Thương qua nàng và Cung Viễn Chủy.

- Trời lạnh sao không khoác áo?

Cung Viễn Chủy không biết đã ở sau lưng nàng từ lúc nào, hắn khoác áo cho nàng mà nàng cũng không cảm nhận được.

- Có tâm sự gì sao?

- Không có chỉ là nhớ chuyện cũ thôi.

- Nếu là ký ức không đẹp thì đừng nhớ nữa.

Nàng gật đầu rồi tiếp tục ngắm trăng.

- Công tử không thích kết hôn, lúc tuyển tân nương theo lý có thể không chọn. Tại sao ngài lại chọn ta?

- Vì nàng có thể điềm tĩnh với độc của ta.

- Từ nhỏ máu của ta đã miễn nhiễm với độc. Không sợ ngài cũng là bình thường.

- Nhưng nàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi độc có tính hàn. Đúng không?

Nàng quay lại nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn nàng. Thấy nàng ánh mắt phản phất ý buồn Cung Viễn Chủy ôm nàng vào lòng, lần đầu tiên hắn ý thức được hắn muốn đối tốt với một người nào đó.

- Sau này ta bảo vệ nàng. Có ta ở đây nàng sẽ không chết.

Nàng tựa vào người hắn ngắm trăng đến ngủ quên hắn mới bế nàng về phòng nghỉ ngơi. Ngoài trời, mặt trăng ngày một sáng hơn hiện rõ một tia sáng chính giữa nó, hình dáng một viên ngọc từ từ hiện rõ sau màn đêm.

Sáng hôm sau các môn phái, gia đình có tiếng khắp nơi lần lượt dâng lên quà mừng chúc mừng sinh thần của Vân Vi Sam. Vân Vi Sam cũng không xài hết đống đồ này liền bảo đám nữ nhân bọn nàng thích gì  thì mang về. Cung Tử Thương không khách sáo mà đem về Thương cung bộ y phục họa tiết thiên nga vô cùng lóa mắt, Thượng Quan Thiển cũng lấy một cặp bộ dao, thấy nàng vẫn chưa lựa được gì Vân Vi Sam liền nói

- Muội muội thích gì cứ lấy đừng ngại.

Nàng chỉ tay về viên ngọc đang tỏa sáng trong hộp pha lê chính giữa những hộp quà.

- Cái đó.

Mọi người nương theo ánh mắt nàng nhìn đến viên ngọc. Nó tuy sáng nhưng là ánh sáng màu đen trông vô cùng đáng sợ. Cung Tử Vũ liền hỏi

- Ai tặng cái này vậy?

- Phái Thiên Hoa. Phái Thiên Hoa trọng màu đen thể hiện quyền lực tặng cái này là hợp lý.

Cung Thượng Giác trả lời, phái Thiên Hoa có hơi không giống những phái khác vì tử tưởng có phần lập dị. Cung Viễn Chủy cũng không tin mà hỏi lại

- Nàng thích nó sao?

Nàng gật đầu chắc nịch, Cung Tử Vũ liền cho người mang qua cho nàng. Giây phút nàng cầm chiếc hộp trên tay, đầu nàng như có tia điện xẹt qua, hình ảnh xẹt qua đầu nàng trông vô cùng bi thương. Nàng khó khăn mở miệng

- Viên ngọc này tên là gì?

- Hình như là...ngọc Vãn Lưu.

- Tên đẹp quá.

Cung Tử Vũ đọc trong thư nói tiếp

- Hình như là thần khí thượng cổ thì phải. Do một ma nữ luyện ra để cất giữ ký ức phu quân của nàng.

Mọi người lập tức có hứng thú với viên ngọc đang nằm trên tay nàng. Cung Tử Thương hình như có thành kiến với chuyện cổ tích thì phải

- Ma nữ cũng biết yêu sao? Đúng là chuyện cổ tích gì cũng có.

Mọi người cũng cảm thấy nàng nói đúng, chỉ có Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển im lặng, nàng vẫn ôm hộp ngọc trên tay rồi nói

- Ma nữ cũng từng là người bình thường. Phải trải qua chuyện gì khó chấp nhận lắm mới thành ma nữ. Các người có thành kiến đến vậy sao?

Mọi người tự nhiên im ra nhìn đến Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác là trụ cột của Cung Môn, đứng sau mang tiếng xấu rèn luyện Cung Tử Vũ thành một Chấp Nhẫn tốt, hắn đáng lẽ cũng có thể như mọi người biết khóc biết cười chứ không phải một nét mặt âm trầm đó. Thượng Quan Thiển cũng là Cô Sơn nhi nữ lại trở thành sát thủ Vô Phong, từ đại tiểu thư hiên ngang kiêu hãnh thành một sát thủ mang danh xấu xa. Mọi người liền cảm thấy xấu hổ.

Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển nhìn đến nàng vẫn còn đang vuốt ve hộp ngọc trên tay, ánh mắt Cung Thượng Giác nhìn nàng phá lệ có phần tôn trọng, Thượng Quan Thiển lại càng yêu quý nàng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net