Chương 19: Yên bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó hai phu thê nàng được mời đến Giác cung dùng bữa. Lần này đương nhiên không giống lần trước vì nàng và Thượng Quan Thiển đã đích thân xuống bếp nấu. Nàng chỉ biết nấu canh nên đa số những món được bày trên bàn là do Thượng Quan Thiển nấu. Món canh củ sen của nàng được đặt chính giữa bàn. Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy vừa về đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức liền mỉm cười, Thượng Quan Thiển ra đón rồi cùng hai người họ vào trong. Nàng ở trong cũng đã hoàn thành bước trang trí cho nồi canh của nàng.

- Tô canh này của muội là hấp dẫn nhất đó.

Thượng Quan Thiển thấy nàng chăm chú như vậy liền lên tiếng chọc ghẹo. Sau đó bốn người bắt đầu dùng bữa. Nàng rất thích món tôm của Thượng Quan Thiển mà có ăn hơi nhiều. Cung Viễn Chủy ở đối diện thấy nàng ăn được 5 miếng liền chặn lại không cho nàng ăn nữa.

- Đủ rồi không được ăn nữa.

- Một miếng nữa thôi.

- Không.

Nàng được các vị phu nhân của Cung Môn yêu thích là vì nàng không biết chuyện gì trên giang hồ cũng chẳng tham gia vào sự vụ của Cung Môn. Nhìn nàng bị ăn hiếp Thượng Quan Thiển liền nói

- Hay là cho cô ấy ăn đi lát về đệ cho cô ấy uống thuốc là được mà.

- Không cho.

- Sao tới ta chàng cũng quản vậy

- Không phải đang lo cho nàng sao?

- Rõ ràng là ăn hiếp người ta mà, vừa mới hôm trước kêu sẽ yêu thương người ta giờ lại

- Ta mà ăn hiếp nàng thì đã không cho nàng đến đây đâu

Ai trong Cung Môn này cũng biết Cung Viễn Chủy bị bệnh nghề nghiệp rất nặng, ai đã từng do hắn đích thân chữa trị thì đừng mong thoát khỏi con mắt của hắn. Ngay cả Cung Thượng Giác là ca ca mà vẫn phải nghe lời đệ đệ thì nàng đương nhiên là cũng phải nghe rồi. Thượng Quan Thiển thấy nàng xụ mặt liền sai người dọn món tôm xuống, muội muội tốt của nàng không được ăn thì không cho ai ăn nữa. Nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì mà mở miệng

- Ta có thể xin ra ngoài vài ngày được không?

Lời nàng thốt ra ngay lập tức không khí bữa cơm im lặng, Cung Thượng Giác nhìn nàng làm nàng có chút sợ hãi

- Ngài đừng nhìn ta như vậy, ta đâu có gây chuyện gì đâu?

- Muội muốn đi đâu?

- Ta...ta muốn đi phái Thiên Hoa.

- Nàng đi đến đó làm gì?

- Ngắm bảo vật đó. Cung nhị tiên sinh hồi sáng có nói là ở đó có nhiều đồ cổ lắm mà.

Mục đích thật sự nàng đến đó là để tìm ra tung tích của ma khí, nàng muốn xem thử ở đó có vũ khí gì mà nàng từng nghe nói đến hay không? Cung Viễn Chủy thấy ánh mắt sáng như sao của nàng liền nhìn sang ca ca. Cung Thượng Giác cũng không ngờ mục đích của vị đệ muội này lại đơn giản như vậy

- Hay là đệ đi cùng nàng ấy. Huynh thấy được không?

- Vậy cũng được.

Cung Thượng Giác thấy đệ đệ mình bây giờ yêu thương phu nhân cũng vui hơn liền đồng ý. Dù gì cô nương này cái gì cũng không biết có thể tin tưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net