Một tuần yên bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~•Góc Tác Giả•~
Vâng, là êm đây, cảm ơn mọi người đã đọc chiện của êm (°v°) /. Êm vui Vl ra í :3. Ra được 4 chap rồi cũng hạnh fúch lém >v< hí hí. Nếu có ý kiến gì thì mọi người cứ cầm cái ý kiến đó táng thẳng vào mặt em cho em tỉnh ra nha. Em nhận hết đó!
Cám ơn vì đã đọc nhoa~ [共ありがとございました] {chữ em viết ở bên là "cảm ơn" đó :3, sẵn tiện khoe ít vốn tiếng Nhật. Ai biết Tiếng Nhật ra chém với em với :v} 
À vâng vâng, quằn quằn nãy giờ mất mấy dòng, em về lại chiện chính đây.
---------------------------------------------------------
Mỗi ngày đi học của Rin đây cũng vui lắm đấy! 
Sáng dậy sớm, đánh răng rửa mặt, ăn sáng bằng ngũ cốc rồi bắt nạt ông anh. Giờ mới nhận ra là ông anh mình cũng kha khá giống ông thầy ở cái chỗ nữ tính. Híhí.
Bữa trưa thì xuống căn tin ăn cho lành. 
Giờ học không hiểu thì nhờ Haku chỉ.
Buồn thì nói chuyện với Gumi. 
Lâu lâu ra chỗ cây hoa anh đào cổ chơi.
...
...
Ủa, nhàm chán nhỉ...
...
Không được!!! KHÔNG ĐƯỢC!!!
Phải có cái gì mới mới hay biến động gì lớn xảy ra thì tác giả mới có cái để viết chứ!!
-Giờ nghỉ trưa-
Sau tiết học biến thái của Anh Thầy Kaito là giờ ăn trưa. Trong lúc tôi loay hoay tìm tiền để xuống căn tin ăn thì Haku ngồi cạnh lấy ra trong cặp hộp Bento có vẻ như là do cậu ấy làm. Nhìn mà phát thèm... 
Tôi đành ngậm ngùi bước ra khỏi căn lớp ngập mùi đồ ăn. Ai cũng được mẹ làm cho bữa trưa cả. Bố mẹ của anh em tôi lúc nào cũng bận công tác nên hiếm khi nào mà ở nhà.
Tô cắm đầu chạy vụt đi... vô tình, đập đầu phải cái gì đó. Chẳng có cảm giác gì là đau cả. Cái gì mà mềm mềm ấy nhỉ...
Trong lúc suy nghĩ, tôi ngước đầu lên nhìn.  Á!!! Là Luka-oneesama!!! 
-A! Rin...
-Em xin lỗi, thành thật xin lỗi, rất rất xin lỗi chị!!!
Hai tay tôi chắp lại, cuối đầu xin lỗi chị ấy liên tục. Nhưng vẻ mặt Luka-neesama chẳng có gì là giận tôi cả.
-Được rồi được rồi, không sao đâu!
-Hội trưởng!!!
Tôi nhìn ra phía sau, thấy vẻ hớt hải của chị Miku. Chắc chị ấy có việc gì cần với hội trưởng Luka.
-A, có cả Kagamine-chan ở đây nữa à?Chào em!
-Dạ chào chị.
-Có chuyện gì hả Miku?
-À không không,chỉ là... -chị Miku có vẻ ngập ngừng, đỏ mặt. Trên tay chị là cái hộp gì đó-Luka cùng đi ăn trưa với tớ không? À cả Kagamine-chan nữa! Hôm nay tớ lỡ làm nhiều quá.
-Cả...cả em nữa hả?
-Ừ! Nếu chỉ có chị và Luka thôi thì chán lắm! 
-Ui may quá, tớ đang đói ghê luôn! Rin-chan sẽ đi chung chứ nhỉ? 
-Em xin làm phiền ạ.
-Hihi, phiền gì chứ!
Thế là ba chị em chúng tôi đi xuống gốc cây anh đào và ngồi đó. Hôm nay trời thật tuyệt. Nếu ăn cùng hai Senpai thì sẽ đỡ phải tốn tiền và số tiền đó tôi có thể để dành vào một việc gì đó.
Miku-oneesama mở hộp cơm ra và làm chúng tôi ngạc nhiên. 
Mùi hành nồng nặc... 
Tôi và chị Luka xanh xao cả mặt mày. Vừa nãy còn mừng lắm...ối giời ơi...
Mùi hành xộc lên mũi làm tôi muốn rớt cả nước mắt. 
Thật là sai lầm...
-Nào nào, hai người mau ăn đi, hôm nay tớ đã dậy từ 6h sáng để nấu đó!  Ăn thử đi!
-I... itadakimasu...
Tôi nhận lấy đôi đũa từ bàn tay xinh đẹp kia mà run lẩy bẩy cả lên. Không lẽ hôm nay là ngày cuối của cuộc đời tôi?!  Nếu thế thì làm ơn ai đó gửi lời cảm ơn của tôi đến anh trai của tôi với, lên thiên đàng rồi tôi sẽ nhớ ổng lắm...
-Rin, em ốm hả?!  Sao mặt mày xanh xao quá vậy? Cần vào y tế không? 
Câu hỏi cho có lệ đó như một nguồn sáng cứu sống tôi.
-Em...
-Rin khỏe mà nhỉ?
Chị Luka cười khẩy, có lẽ chỉ muốn kéo tôi chết chung đây, senpai yêu quý lộ mặt thật rồi!?
-Nhỉ Rin?
-Vâng... (TvT)
-May quá!
Vâng, may quá...
Tôi ngậm ngùi mà ăn cho hết chỗ đó...
-•-•-•-•-•-•-•-•-•-
Sau bữa trưa của chị, tôi nằm gục trên bàn.
-Kagamine-san ốm à
Gumi với vẻ lo lắng hỏi tôi. Chẳng biết nói gì, tôi trả lời cho có lệ:
-Không có gì đâu...
-Thế à, tớ tự hỏi đã xảy ra trong giờ trưa đấy nhỉ?
-Đồ ăn... ngon quá nên vậy ấy mà...
-Vậy sao?
Tôi nghĩ chẳng cần trả lời chi nữa nên gật đầu rồi thôi.
Mà lúc đó, cái lúc mà khen ngon ấy, vẻ mặt chị ấy vui lắm. Sao vậy nhỉ? Còn cười rất tươi nữa, dễ thương lắm.
Khoan, tôi đang nghĩ cái GÌ vậy trời!?

Reng reng reng

Tiếng chuông vang lên cũng là khi giờ nghỉ trưa quý giá kết thúc. Trở lại với tiết học của Anh Thầy thật chán nản.

-To be continue... -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net