Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Buổi tối hôm đó, Thi Hạ và Lệ Cảnh Diên ở lại Lệ gia...

 Thi Hạ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng phấn. Thực ra, cô thấykhông quen với những loại áo ngủ thế này, hơi quá gợi cảm. Chẳng qua, trong phòng chỉ có loại này, cô mới miễn cưỡng dùng tạm. Chắc hẳn là có người cố ý sắp đặt.

 Chẳng buồn để tâm đến nữa, cô cầm máy sấy, lẳng lặng sấy tóc. Đúng lúc đó, Lệ Cảnh Diên cũng vừa bước vào phòng, đập ngay vào mắt anh là thân hình gợi cảm của Thi Hạ. Trông cô rất cuốn hút, những đường cong tuyệt đẹp thấp thoáng sau tà áo ngủ màu hồng, mái tóc suôn dài rủ xuống bờ vai gầy hoàn mĩ, bay phấp phới theo từng làn gió. Quả thực những tên đàn ông tham lam khác nếu thấy cảnh này, chắc họ sẽ mang cô giấu vào một căn phòng bí mật, nâng niu như một báu vật vô giá.

 Lệ Cảnh Diên ngây người nhìn Thi Hạ, đôi mắt sáng rực, trong lòng như có một ngọn lửa đang len lỏi, đốt cháy từng ngóc ngách. Nhưng ngược lại, cô chẳng thèm ngó anh lấy một lần, tiếp tục sấy tóc, không mảy may có một đôi mắt đang dán chặt vào mình. Phải mất một lúc, hồn vía Lệ Cảnh Diên mới trở về với thể xác, nhân khi chưa bị Thi Hạ phát hiện là mình đang nhìn trộm, anh liền khẩn trương đi tắm. 

 Khi Thi Hạ dừng sấy tóc cũng là lúc Lệ Cảnh Diên từ phòng tắm bước ra. Thấy trong phòng chỉ có một cái giường lớn, Thi Hạ bèn lên tiếng trước: "Hôm nay tôi ngủ sofa, anh ngủ trên giường đi".

 Mỗi khi về nhà bố mẹ, Thi Hạ và Lệ Cảnh Diên đều làm theo cách này, người ngủ trên giường, người ngủ ở sofa. Nhưng hôm nay cô nhường giường cho anh, chịu nằm ở sofa. Cô ôm chăn, lẳng lặng đến bên sofa nằm ngủ.

 Nhưng khi Thi Hạ vừa đặt lưng xuống, Lệ Cảnh Diên bỗng đến nằm bên cạnh, ôm lấy cô.

 Thi Hạ luống cuống nói không thành lời: "Anh...anh muốn làm gì?"

 Cô mở trừng hai mắt, nhìn Lệ Cảnh Diên với vẻ hết sức đề phòng.

 "Cùng nhau ngủ." Giọng anh bình thản như không, vòng tay kéo Thi Hạ sát vào ngực mình.

 Thi Hạ lắc đầu quầy quậy: "Không cần, anh đi ra đi."

 Cô ra sức giãy giụa, toan đứng dậy rời đi, liền bị Cảnh Diên tóm lấy, đè lên người.

 "Khẽ thôi, mẹ đang ở..." Anh ghé sát vào mặt Thi Hạ, thấp giọng nhắc nhở. Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, khiến cô có chút choáng váng, lại càng có vẻ khẩn trương. Nhưng khi biết được mẹ chồng đang ở ngoài cửa, cô không dám hé răng, chỉ có thể gật gật cái đầu. Với tính cách của Tô Giai Kì, khả năng bà đứng trực ở cửa là rất cao.

 Đã mấy phút đồng hồ trôi qua, Thi Hạ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, phải chấp nhận để Lệ Cảnh Diên đè lên người mình, sợ tới mức hô hấp cũng khó khăn. Thế nhưng, Lệ Cảnh Diên lại không hề nói, khi anh bước vào phòng đã thuận tay khóa trái cửa lại rồi.

 Hai người bọn họ cứ vậy áp sát vào nhau, hơi ấm như hòa làm một, bầu không khí trong phòng dần trở nên vô cùng ám muội.

 Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên.

 Cái tên khốn kiếp! Sớm biết như vậy, cô đã không phải cùng hắn làm cái trò khỉ này rồi.

 Lệ Cảnh Diên cười, bò xuống khỏi người Thi Hạ, đi ra mở cửa.

 "Các con vẫn chưa ngủ à, cũng không có việc gì to tát lắm đâu, mẹ chỉ đến xem xem chăn đệm có đủ ấm không thôi." Tô Giai Kì xấu hổ phân bua.

 Thi Hạ lắc đầu, đỏ mặt nói: "Không sao không sao, chăn không có lạnh, như vậy là được rồi mẹ à."

 Tô Giai Kì nhìn Thi Hạ, ngạc nhiên: "Con bị sốt à?"

 Thi Hạ đơ người, bị sốt?

 "A..." Sao cô không cảm thấy gì nhỉ, rõ ràng cơ thể vẫn bình thường, sao mà sốt được?

 "Để mẹ xem xem nào? Sao tự dưng mặt lại đỏ như vậy chứ?"

 Lệ Cảnh Diên thấy Thi Hạ đỏ mặt, liền nở một nụ cười ma quái. Thi Hạ vỗ vỗ hai bên má đã đỏ bừng, xấu hổ nói:

 "Không có không có, con không có bị sốt. Con vừa sấy tóc, có khi là do gió nóng đấy..."Cô lắp bắp giải thích, gương mặt trở nên khó coi vô cùng.

 Cũng may Tô Giai Kì không để bụng, chỉ nói: "Vậy à."

 Thi Hạ gật đầu lia lịa. Vừa hay, bà mẹ chồng đã để ý đến cái chăn ở sofa, ánh mắt khó hiểu.

 Trời đất! Nãy giờ cô cuống quá nên quên béng mất cái chăn đang để ở sofa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net