Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Nếu các con đã không cần gì, vậy mẹ cất cái chăn này đi nhé".

 Thi Hạ chẳng thể phản bác, đành trơ mắt nhìn cái chăn bị đem đi.

 Giờ trong phòng chỉ còn lại duy nhất một cái chăn, mà ngủ ở sofa rất dễ bị cảm.

 "Ngủ đi." Lệ Cảnh Diên nhẹ nhàng nói.

 Thi Hạ gật đầu, xoay người định quay trở lại sofa, bất chợt bị Lệ Cảnh Diên túm lấy, cái cô gái này ngốc sao?

 "Cô còn muốn ngủ ở sofa? Muốn sáng mai bị đông cứng mới vừa lòng hả?" Cảnh Diên hạ thấp giọng chất vấn.

 Thi Hạ chợt xịu mặt xuống. Không ngủ ở sofa, chẳng nhẽ đêm nay cô phải thức trắng?

 "Tôi..."

 Cô ậm ừ, không biết phải đưa ra lý do nào cho phù hợp, lại bị anh ôm lấy.

 "Lại đây." Anh ra lệnh,kéo cô vùi vào ngực mình.

 Thi Hạ không kịp phản ứng, khi nhận ra thì đã nằm gọn trong lòng Lệ Cảnh Diên rồi.

 "Anh làm gì vậy?" Theo phản xạ, cô chống hai tay vào ngực Cảnh Diên, cố gắng đẩy anh ra, cự tuyệt anh lại gần mình.

 Lệ Cảnh Diên thở dài một hơi: "Tôi chẳng muốn làm gì cả, căn bản là tôi đối với cô không hề có hứng thú, cô đừng tự mình đa tình."

 Thi Hạ nghe thấy vậy, cảm giác hụt hẫng khó tả dâng lên trong lòng. Tuy bấy lâu nay cô luôn cố gắng giữ khoảng cách, nhưng khi Lệ Cảnh Diên nói vậy, cô thấy thật trống trải.

  "Nên là như thế." Thi Hạ khẽ lẩm bẩm, cứ như đang tự an ủi chính bản thân.

 Đã đến nước này, cũng chỉ đành xuôi theo chiều gió vậy.

                                          ***

 Sáng hôm sau... 

 Đồng hồ sinh học của Thi Hạ rất chuẩn, mỗi sáng cô luôn thức dậy đúng giờ, rất hiếm khi dậy trễ.

 Lệ Cảnh Diên cũng đã dậy từ sớm, nằm bên cạnh chăm chú nhìn Thi Hạ. Đêm qua được ôm  cô ngủ, quả thực cảm giác không tồi.

 Thấy Thi Hạ nằm bên ngáp dài như một chú mèo nhỏ, trên gương mặt thoáng hiện nét ngọt ngào của buổi sáng. Thấy vậy, trong lòng Lệ Cảnh Diên lại có chút không nỡ rời.

 Con người cô thực ra cũng rất mềm yếu, chứ cũng không hẳn là một người gỗ mà lâu nay anh hằng nghĩ.

 Thi Hạ vừa mở mắt, đụng ngay ánh mắt của Lệ Cảnh Diên, liền lảng sang một bên.

 Đêm qua nghĩ thế nào mà lại sà vào lòng anh, cô cũng không nhớ rõ nữa. Nghĩ lại thấy có chút xấu hổ.

Thi Hạ vội vàng bò dậy đi đánh răng rửa mặt. Lệ Cảnh Diên vẫn không rời giường, lẳng lặng chống cằm, tiếp tục nhìn Thi Hạ tất bật chuẩn bị.

 Cứ nhớ lại chuyện đêm hôm qua, Thi Hạ lại thấy ngượng ngùng, không dám ngoảnh mặt lại nhìn Lệ Cảnh Diên. Lại nghĩ đến việc anh vẫn đang chăm chú nhìn mình, trên người cô như có trăm ngàn con kiến đang bò, bứt rứt khó chịu vô cùng.

 Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau xuống lầu. Tô Giai Kì thấy con dâu và con trai ở nhà, trông có vẻ rất hòa hợp, lòng lại thấy phấn chấn hẳn lên. Vậy mới là người một nhà chứ!

"Hạ Hạ à, đem qua con ngủ có ngon không?" Bà tươi cười nhìn cô con dâu.

"Con ngủ ngon lắm mẹ."

 Nhìn bữa sáng trên bàn, sau đó lại nhìn đến đứa con trai, Lệ chí Nhân không quên nhắc lại chuyện cũ, chính là vì cái tên tiểu tử này không bao giờ thật sự để tâm vào lời ông nói.

 "Đàn ông đã có gia đình, cũng nên tu chí đi." Ông thở dài một hơi.

 Lệ Cảnh Diên thật sự ưu tú, giao công ty cho anh quản lý là một quyết định đúng đắn, anh rất có năng lực, thậm chí đảm đương công việc tốt hơn cả cha mình. Nhưng riêng chuyện gia đình thì luôn bị anh làm cho hỏng bét!

 "Có bao giờ con không tu chí?" Lệ Cảnh Diên trả lời một cách thờ ơ.

 Câu nói đó khiến Lệ lão gia tức giận. Cái tên tiểu tử này, vậy mà vẫn còn bào chữa, không chịu giác ngộ!

 "Nếu như đã vậy, ngày mai lập tức dọn về biệt thự ở Thủy Ngạn đi."

 Sau khi kết hôn, Thi Hạ và Lệ Cảnh Diên liền dọn ra ở riêng chứ không ở lại nhà bố mẹ.

 Lệ Cảnh Diên đột nhiên đứng dậy, liếc nhìn qua người bố khó tính, nở một nụ cười không rõ là có ý gì, sau đó xoay người lập tức rời đi.

 "Tiểu tử thối, con định đi đâu?" Lệ Chí Nhân sốt ruột hỏi.

 Cái tên tiểu tử này lại định chạy đi đâu đây?

 "Chuyển nhà."

 Muốn về thì về ngay, chỉ là Lệ Cảnh Diên không muốn đứng bên ngoài đợi,  liền liếc sang phía Thi Hạ, nở một nụ cười ma quái.

 Thấy Lệ Cảnh Diên đột nhiên cười tà, Thi Hạ cảm thấy có chút rợn người, dường như nửa phần đã hiểu ý.

 "Bố à, vậy con cũng đi phụ anh ấy dọn đồ đây."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net