Chương 5: Lần đầu gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục An Nguyên chột dạ, Không Ăn Rau Thơm tùy tiện liếc mắt nhìn cô một cái, vuốt mèo liền thu lại.

Anh ta cười mỉm, những ngón tay nhịp trên bàn có tiết tấu chậm rãi như đang chờ đợi điều gì đó. Hùng Cam nhíu mày, hắn chồm tới trước mặt Không Ăn Rau Thơm, hỏi:

"Con nhỏ lùn này có gì khiến anh thích vậy? Nhìn em nè, đại ca!"

Không Thích Nói đẩy gọng kính, thô bạo túm cổ áo của Hùng Cam xách qua một bên như xách một con gà, ho khan vài tiếng để ngầm ám hiệu cho hắn không nên làm phiền đại ca của bọn họ đang tán gái.

"Tôi không có quen anh, tránh ra đi." Lục An Nguyên ổn định tinh thần, cảm thấy rằng mình chưa từng gặp cái tên xuề xòa trước mặt này nên mới cứng rắn hơn một chút trả lời.

"Ồ, thế à? Sao tôi trông em như bạn gái tương lai của tôi vậy?" Không Ăn Rau Thơm cười nhếch môi để lộ một bên hàm răng.

Hùng Cam, Tiểu Tử và Không Thích Nói mở to hai mắt, thậm chí còn rút từ đâu ra một cuốn sổ ghi chép, cẩn thận ghi lại lời nói của đại ca bọn họ một cách nghiêm túc, tô sáng và gạch chân hẳn hoi.

Lục An Nguyên bày ra biểu tình nhăn mặt kỳ thị y hệt cái hình ảnh thằng nhóc tóc vàng mà mọi người hay dùng trên mạng, cô chủ động lùi về sau hai bước, hai tay ôm lấy ngực phòng thủ.

"Anh trai, có cọng hành lá giắt trên răng kìa."

"Ôi đệch!" Hùng Cam cảm thấy không xong rồi, hắn lập tức nhào qua, từ trong túi áo lấy ra một chiếc tăm xỉa răng, tận tình chu đáo lấy miếng hành trong răng của Không Ăn Rau Thơm ra.

"Rõ ràng là lúc nãy dặn cô bán mì không cho rau vào rồi mà nhỉ?"

"Đại ca không ăn rau thơm nhưng vẫn ăn hành lá, có gì lạ đâu, giắt răng là chuyện bình thường." Tiểu Tử thì thầm với Hùng Cam.

"Khụ khụ, thật ra đây là mốt năm nay. Hàm răng tô điểm vài miếng hành lá sẽ tạo được ấn tượng với đối phương. Hơn nữa còn tạo cảm giác gần gũi khi để người ta quan tâm đến vấn đề răng miệng của mình. Tôi cũng có dính một ít hành trên răng nè."

Không Thích Nói đột nhiên bật chế độ đổi sang nhân cách khác, anh nói xong liền nhe hàm răng không biết đã dính hành lá lên từ bao giờ, đứng bên cạnh Không Ăn Rau Thơm như thấy chết không sờn.

Hùng Cam và Tiểu Tử bỗng nhiên thấy lạnh lạnh, hai người nhìn đại ca của mình và tên kính cận đang nhe răng toàn hành ra đứng kề bên, hai người nhìn nhau gật đầu ngầm hiểu, bốn chân lùi về sau mấy bước.

"Mấy người là chủ rạp xiếc trung ương hả?" Lục An Nguyên lúc này mặt như mếu rồi, cô đi ra hẳn khỏi khu vực bàn máy tính, trên tay đã xuất hiện chiếc dép lê dưới chân, tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng hai kẻ điên trước mặt lao vào cắn người.

Hùng Cam gãi gãi đầu, chẳng phải lúc nãy bảo tìm cái tên người chơi Cơm Gà Quay để báo thù sao? Sao lại thành rạp xiếc rồi?

"Này, đại ca có phải bị đánh nhiều quá nên chập mạch không?" Hùng Cam quay sang hỏi Tiểu Tử.

"Tao thấy không phải riêng đại ca đâu, mày nhìn thằng bốn mắt kia xem, cũng bị lây theo. Nói không chừng, một ngày đẹp trời nào đó, tao với mày cũng trở thành như vậy đó." Tiểu Tử chống cằm khoanh tay, nghiêm túc suy xét vấn đề.

Không Ăn Rau Thơm cảm thấy mặt mình sắp biến thành đít nồi, ngượng ngùng không chữa được. Mới ngày nào anh còn là "nam thần" trong mắt bao chị em già trẻ lớn bé, giờ đây anh bỗng nhiên cảm thấy mình nên chui vào tủ trong phòng khóc một trận thật to. Mẹ nó, nhục như con cá nục!

Lục An Nguyên đối mặt với biểu cảm như bị bắt vô phòng tra tấn bằng cách xem Hoa Mộc Lan của Disney một ngàn lần của Không Ăn Rau Thơm, cảm thấy nên tặng cho anh ta hai chữ "thần kinh", sau đó dắt anh ta đi khám sức khỏe tinh thần, tránh để sai sót làm ảnh hưởng đến an ninh xã hội.

Nếu như Không Ăn Rau Thơm biết được suy nghĩ này của cô chắc chắn sẽ bóp chết cái con nhỏ lùn này.

"Hờ hờ, các vị huynh đài, thong thả chơi đi. Tiểu nữ cáo từ, không hẹn gặp lại!" Lục An Nguyên thả dép mang vào chân, xoay đầu bỏ chạy.

Bốn vị "huynh đài" chủ rạp xiếc trung ương thẫn thờ nhìn theo bóng dáng người thiếu nữ, cảm thấy có gì đó sai sai.

"Đại ca, rốt cuộc thì con nhỏ lùn đó có phải là Cơm Gà Quay không?" Hùng Cam nhảy số trở về vấn đề chính.

"Kiểm tra lịch sử thì đúng là nhỏ này có đăng nhập vào Võ lâm chi mộng, nếu vậy thì chắc là nhỏ đó!" Không Thích Nói uống nước súc miệng sạch sẽ, trở lại trạng thái lạnh lùng con thạch sùng của mình.

"Bọn bây không thấy con nhỏ đó giống một người sao?" Không Ăn Rau Thơm nhíu mày sờ cằm, cảm giác của anh ta về Lục An Nguyên rất quen thuộc, hơn nữa là còn có một sự nhớ nhung khó diễn tả thành lời.

"Bạn gái tương lai của đại ca hả?" Tiểu Tử nhanh nhảu.

"Bốp!"

"Sao đại ca đánh em!"

"Thích đánh!"

Cuộc gặp mặt này bỗng nhiên khiến cho thiết lập của mạch truyện biến thành teenfic nhảm cít mà Lục An Nguyên từng đọc hồi cấp hai.

Tự nhủ với bản thân, không thể sa lầy biến thành nhân vật não tàn chung với thằng cha răng giắt hành kia được.

Không Ăn Rau Thơm vẫn còn đang đắm chìm vào cảm xúc "cô ấy rất thú vị" của riêng mình mà không biết mình đã bị liệt vào hàng ngũ cần phải đem đi trừ tà của An Nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net