Chapter 10: Fruits and Fucks

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Peter:

Ngày hôm nay trôi qua thật chậm. Chẳng ai cần tới sự giúp đỡ cả. Tôi ngồi trên đỉnh của một tòa nhà để thưởng thức món bánh sandwich của mình, đung đưa đầu theo điệu nhạc đang phát qua tai nghe.

Tôi tự hỏi ngài Tony đang làm gì lúc này. Tôi tháo tai nghe ra và gửi cho ngài ấy một tin nhắn.

'Chào ngài, mọi thứ ở tháp Stark vẫn tốt nhỉ!"

Tôi ngồi đó nhìn vào cái tin nhắn mà mình vừa gửi đi. Quái thật, tôi đang nghĩ cái gì thế chứ, ngài ấy sẽ chẳng bao giờ trả lời đâu. Tôi chỉ toàn ngồi đó rồi mơ mộng vẩn vơ thôi. Tôi cứ vậy chán nản nhìn khắp một lượt thành phố, ước mong mình có thể làm một điều lớn lao nào đó với những con người vĩ đại kia. Mặc dù tôi rất mong nó thành hiện thực nhưng vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng, nếu điều đó xảy ra thì tôi chẳng phải là người hàng xóm thân thiện mà mọi người hay nói nữa.

Vậy đấy, và dì May cũng sẽ không thể chịu nổi nếu tôi đi nói với dì rằng mình muốn dành toàn bộ thời gian cho vai trò người đột biến, và cùng với một đống những người anh hùng khác làm công việc chiến đấu với những kẻ khủng khiếp.

Thở dài thườn thượt, tôi thả điện thoại vào lại trong ba lô. Chán đến chết mất. Và những lúc chán tôi lại tự hỏi về việc Wade đang làm lúc này. Anh ta trông có vẻ là kiểu người có thể đá mấy cái cảm giác chán nản của tôi đi xa mặc dù cách làm thì luôn kì cục và ghớm chết được.

Và dường như mong ước của tôi đã được hồi đáp khi những lọn tóc nơi gáy tôi dựng đứng lên cùng với tiếng còi báo động đang vang trong không trung, tôi nhìn thấy ba xe cảnh sát và cứu thương chạy trên đường phố với tốc độ kinh ngạc. Tôi rời khỏi chỗ đứng và đi theo sau họ, nhảy qua các tòa nhà bằng tơ nhện của mình.

Tôi kì thực hiếu kì, tôi đã bỏ lỡ gì sao? Mấy chiếc xe dừng lại bên ngoài một cửa hàng nhỏ có tên.. Fruits and Fucks..?

Tôi có hai ý kiến về cái cửa hàng Fruits and Fucks này. Nghe có vẻ là một cửa hàng tạp hóa, nơi mà bạn đi vào để mua bánh quy và rồi khi đi ra với cái thân không còn trong trắng. Hoặc đây là một cửa hàng chỉ dành cho người lớn.

Tôi liếc nhìn qua cửa sổ để quan sát và rồi thấy cảnh sát đang điên cuồng vẫy tay muốn tôi đi vào trong, có vẻ họ đã cố, nhưng rồi lại bí tịt, ngay chỗ họ đứng có một cái xác.. Tôi nhắc nhở bản thân rằng họ không biết tôi thật sự là ai và rằng tôi không có phải người đã gây ra chuyện này đâu.

Tôi cảnh giác đi vào bên trong, trông như tôi đang sợ thứ gì nhảy bổ ra và chụp lấy mình vậy, tôi giúp cảnh sát đặt cái xác vào túi và rồi nhận ra một thứ, thứ mà cảnh sát có lẽ không để ý, có thể là chưa thôi.

Người đàn ông này đã bị giết sau quầy tính tiền, đoán chừng là bởi một thanh kiếm hoặc gì đó đại loại khi tôi nhìn hình dạng của vết máu văng lên trên bức tường. Nhưng đấy là một vùng nhỏ trong một phần của căn phòng này thôi. Có cái giỏ giao hàng, và nó cũng có máu dính lên trên. Tôi chậm rãi di chuyển xung quanh, nhăn nhó khi cảm thấy mấy cái đồ chơi tình dục cứ như đang chằm chằm nhìn mình. Đúng là một giỏ giao hàng này, ai đó đã trây vết máu lên mấy dòng chữ có trên gói hàng. Tôi cầm nó lên để nhìn rõ hơn.

*Mong là ngài cảm thấy hài lòng với những thứ đẹp đẽ này! Mãi yêu, bạn tốt Dildo Delivery, Deadpool*

Tôi đã hoảng hốt. Nhanh chóng kéo hờ mặt nạ và tiếp tục bôi vết máu cho đến khi dòng chữ không còn đọc được nữa, rồi tôi lại đeo găng tay vào lại nhằm giấu đi cái bằng chứng mà tôi đã ngụy tạo, trời ạ.. bằng chứng.

"Này, Spiderman! Có gì ở đó sao?" Một viên cảnh sát hỏi, giơ bàn tay về phía tôi.

"Cái này.. Tôi không hiểu tại sao lại có máu ở đây.." Tôi nói dối khi thảy cái gói bưu kiện sang chỗ viên cảnh sát. Cái cảm giác máu của người đã chết đang khô lại giữa bàn tay và găng tay khiến tôi cảm giác như phát bệnh nhưng vẫn phải cố không thể hiện gì mà hành xử thật bình thường.

Tôi chăm chú nhìn khi cảnh sát cẩn thận gỡ gói bưu kiện, đó là một đơn hàng với mấy món đồ chơi vô cùng bình thường thôi, Chúa trên cao, anh ta đúng là một gã ngốc mà.

Sau khi giúp cảnh sát làm sạch và đóng kĩ hiện trường vụ án, tôi đi tìm Deadpool. Vài giờ đồng hồ tìm kiếm nhưng không thấy anh ta thì tôi quyết định từ bỏ và đi về nhà.

Khi tôi đang bước vào căn hộ của mình thì nghe thấy tiếng nước chảy. Tôi mong là dì May ổn bởi giờ này mà dì về nhà thì quả thật quá sớm.

"Dì May? Dì không sao chứ?" Tôi gọi lớn, cực kì tò mò, dì chưa thể nào về nhà trong vài giờ nữa.

"Cục cưng! Là tôi đây!" Cái giọng lả lơi đáp lại làm tôi hoang mang gấp bội. Deadpool. Tôi xông vào nhà bếp và tìm thấy anh ta đang cố giặt sạch mặt nạ của mình trong bồn rửa, nước hóa thành màu đỏ khi nó tụ lại và chảy xuống lỗ thoát nước khiến tôi phát rồ.

"Con m* gì thế Wade?" Giọng tôi trở nên chát chúa một cách đáng sợ khi đối diện với anh ta "Anh đã giết người kia"

"Thật ra là lấy mạng. Tôi lấy mạng gã đó" Anh ta chỉnh lại.

"Giết, lấy mạng, sát hại! Cùng một thứ cả thôi!" Tôi đã cực kì buồn phiền và điên tiết đến mức cả hai tay đều run lên.

"Pete. Đó là điều tôi phải làm. Đó là công việc của tôi" Tông giọng của Wade lúc này còn cao hơn cả tông giọng tôi.

Tôi đã cực kì chấn động đến mức gần như không đứng nổi. Tôi đã luôn tự giả định rằng Wade cũng là một người mang đến sự giúp đỡ cho người khác, chứ không hề nghĩ anh ta lại là kẻ làm đau họ.

"Tôi giúp người tốt khỏi bị làm đau bởi những gã xấu xa, Pete.." Wade tiếp lời như thể anh ta đã đọc được những gì đang chạy qua tâm trí tôi.

"Luôn có cách khác.." Tôi đã chẳng hiểu nổi tại sao mình ngạc nhiên đến thế. Wade luôn luôn có mùi như vừa mới giết một ai đó, bộ đồ thì thường chi chít vết máu, nó lại khơi gợi tôi nhớ lại cái chỗ máu đã khô lại trên bàn tay mình. Tôi cảm thấy khó chịu ở dạ dày khi đẩy Wade ra xa.

Tôi giựt mạnh bao tay ra và chà xát hai tay vào nhau với một lực làm chính tôi cũng phải sợ hãi rằng thứ gì đó trong cơ thể sẽ gãy nát. Trông như chẳng có hiệu quả gì, tôi không thể dập tan cảm giác máu người đàn ông đó đang ngấm sâu vào mình. Nó cứ như một nỗi ám ảnh, cứ như nó đã trở thành một phần của tay tôi vậy.

Tôi không thể chịu nổi việc đứng gần chỗ Wade, chắc chắn người đàn ông đó phải cảm thấy vô cùng tệ hại suốt khoảng thời gian bị đối xử như vậy. Người đó hẳn đã phải nằm đẫm trong một vũng máu kinh hoàng hơn tất cả những gì anh ta có thể tưởng tượng. Người đó hẳn cũng đã không thể giữ nổi tâm trí khỏi chấn động.

Tôi lúc này lại phải xông vào phòng ngủ, Wade im lặng theo sau tôi. Tôi đứng đối diện với bức tường trong khi Wade thì lặng lẽ đứng yên ngay sau lưng tôi. Anh ta vươn tay ra và đặt chúng lên vai tôi. Nó càng làm tôi điên lên và không thể nào kiểm soát bản thân được nữa, tôi nhấc bổng và đẩy anh ta vào bức tường.

"Woah! Từ từ đ-" Wade vẫn đùa được, nhưng lại tự tát vào mặt mình để ngưng nói nữa.

Tôi ném một cú đấm vào anh ta, thật mạnh vào lồng ngực. Một lần, lại một lần, rồi thêm lần nữa, lần nữa cho đến khi tôi run rẩy và những giọt nước mắt rơi xuống bắt đầu thấm đẫm gò má, đôi chân bây giờ không còn chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa. Tôi ngừng lại, ngồi sụp xuống,

Thứ khiến tôi phát điên là thứ tôi không thể hiểu được, tôi đã không biết rõ chuyện của anh ta nhưng tôi biết kẻ xấu nào đó đã làm anh ta đau khổ rất nhiều, như cách mà tôi và gia đình tôi đã phải trải qua trước đây. Wade cứ thế ngồi xuống kế bên tôi, đặt tôi trong một vòng ôm thật chặt.

Thật chặt.

"Wade.. T-Tôi không có thở được.." Tôi lẩm bẩm khi anh ta nới lỏng tay, và rồi xin lỗi một cách đầy lúng túng. Tôi không có tâm hơi để ý, tôi yên tâm về chuyện anh ta mạnh hơn cái vẻ bề ngoài của mình và như thế thì hoàn toàn chịu đựng được lần phát rồ vừa rồi của tôi, tôi thật ra không muốn làm đau anh ta, thật sự không muốn. Sẽ rất là đau đớn khi phải thật sự làm đau anh ta.

Tôi dựa vào anh ta, người vẫn đang siết chặt tôi lắm, chỉ là không đến mức bóp nghẹt tôi, nhưng rồi có âm thanh cửa chính đóng lại. Dì May. Tôi rời khỏi vòng tay anh ta, nhét Wade vào tủ quần áo và chạy như bay ra ngoài nhà bếp để lấy cái mặt nạ dính máu của Wade. Dì May bước vào và tôi thì khá chắc không chỗ nào còn dấu vết của máu nữa. Tôi hoảng hốt nhồi mặt nạ của Wade vào trong quần dài rồi bước đến ôm lấy dì.

Dì nhìn tôi khắp một lượt, dừng lại chỗ quần của tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Dì.. không biết là giặt giũ kiểu gì mà làm cho cháu.. er.." Dì ngập ngừng và lúng túng chỉ chỉ vào chỗ thân dưới của tôi, chỗ mà tôi nhét mặt nạ của Wade vào "Cháu cần phải.. có lẽ là nên thay mấy cái liên quan đến.. Spiderman ra một khi đã về nhà nhỉ"

Dì nói đúng. Tôi không thể để cho ai đó nhìn thấy mình trong bộ dạng này qua mấy cái cửa sổ cùng với bộ đồ nhện, những thứ tốt nhất dành cho Spiderman thì không dành cho Peter Parker.. một bộ đồ bó sát ư.

"Vâng.. vâng được mà" Tôi cố vực bản thân khi tôi rời đi một cách lúng túng và nhanh chóng đi vào phòng mình, đóng cánh cửa phía sau lại.

"Đoán xem là ai đang bước ra khỏi tủ quần áo nhỉ?" Wade đểu cán nói khi ló đầu ra khỏi cảnh cửa tủ. Tôi ném mặt nạ của anh ta sang phía anh ta và cố giữ khuôn mặt nghiêm túc. "Oooh! Nhện nhỏ, nó có mùi của em này!"

"Tại sao anh vẫn còn ở đây hả Wade?" Tôi đột nhiên nhớ ra việc anh ta đã ở đây cả trước đó rồi, cứ thoải mái như ở nhà mình vậy, rồi còn giặt cái mặt nạ đầy máu trong bồn rửa nhà tôi.

Wade không có lời nào dành cho câu hỏi của tôi. Anh ta chỉ chầm chậm đi đến chỗ tôi và lần nữa ôm chầm lấy tôi, vững chãi và cứ thế yên tâm đặt một nụ hôn lên trán tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net