Chapter 9: Deadpool's Dildo Deliveries.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Wade:

Tôi yêu khoảng thời gian tối qua cùng Peter, nó đã khiến tôi cảm thấy mình có một nơi dành riêng cho bản thân ở trên hành tinh này, một ai đó quan tâm đến tôi và không phán xét về những điều tôi đã làm.

Tôi biết khi Peter để tôi trở lại phòng của cậu ấy đêm qua thì cũng tự đặt ra một vài giới hạn cho bản thân, nhưng rồi cậu ấy đã tự phá hủy chúng. Tôi cảm thấy cực kì mừng khi cậu ấy quẳng chúng đi vì lúc cậu ấy ngủ cạnh tôi thì trái tim, toàn bộ nội tâm của tôi, những thứ đã trở nên chai sạn lại cảm nhận được loại cảm xúc tuyệt vời nhất. Thứ mà tôi đã quên mất từ lâu.

Bánh kếp và Peter khiến tôi vui vẻ, thật đáng để hưởng thụ nhưng tôi còn có việc phải làm. Tôi bị lỡ một cuộc gọi của khách hàng vào sáng này lúc đang mãi mê làm bánh kếp. Đó là một công việc khó nhằn cùng với món lời khổng lồ theo sau nó.

Tôi là một tên lính đánh thuê, nghĩa là phải giết hoặc trừng phạt kẻ nào đó mà khác hàng của tôi không ưa chỉ vì tiền. Tôi giống như là một sát thủ, hoặc có lẽ là giống một tên sát nhân, chỉ là ngầu hơn nhiều, đơn giản vì tôi là Deadpool.

Tôi bước vào Sister Margrets để thu thập một cái thẻ bạc có chứa tên của kẻ cần mần thịt, chào hỏi Weasel và nói về cái kiểu "thổi kèn" của Buck, cố tình gây nên vụ lộn xộn và nhanh chóng chuồn đi lúc mà cả quán bar sắp sụp xuống trong những trận gây gỗ.

Dù sao cái tên đó có là ai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi khi mà tất cả những thứ tôi quan tâm tôi đều đã tự mình kết thúc trước khi kiếm ăn bằng cái nghề này. Tôi đã là lính đánh thuê trước cả lúc tôi trở nên như ngày hôm nay.. trở thành một con quỷ chăng. Dường như điều duy nhất còn lại cũng đã bị tước đoạt đi vậy nên tôi tìm thấy sự thoải mái trong việc sa vào chốn tử thần, giết người hay là trừng phạt người khác vì tiền.

Mẹ nó, nghe cũng chẳng khốn nạn lắm cho tới khi mày bắt đầu nói với người khác về việc này..

Tôi lắc mạnh đầu khi lượn quanh con phố đông đúc. Tôi đang tìm một thằng cha sở hữu tiệm tạp hóa người lớn có tên 'fruits and fucks'. Chẳng hiểu tại sao lại có cái 'fruit' ở trong đó, nhưng cái 'fucks" thì rõ ràng rồi, tôi có nhiều ý tưởng dễ thương về cái từ đó lắm.

Tôi nhìn thấy mấy biển hiệu xanh đỏ và biết rằng mình thật sự đã tìm được cái cửa hàng đấy rồi, dĩ nhiên tôi không hề chần chừ mà bước vào, huýt sáo theo âm thanh của một bản nhạc cổ điển chẳng nhớ nổi tên. Tôi mở toang cửa ra rồi quan sát cả căn phòng chất đầy mấy đồ chơi tình dục và ảnh của vài cô nàng xinh xẻo, vậy thôi cũng đủ hiểu hết về 'dịch vụ' ở đây rồi nhỉ.

"Nhà ơi!!!" Tôi ngân một khúc hát, hít vào mùi hương dễ chịu của tình dục.

"Ahh. Chào mừng ngài đến Fruits and Fucks" Một thằng cha dẻo miệng chắc cũng có chút học thức với một nụ cười có thể sẽ khiến cả khu phố rùng mình "Hôm nay ngài muốn được đáp ứng điều gì?" Thằng chả nói, cử chỉ như muốn khoe về cái sự đa dạng các mặt hàng đồ chơi người lớn của mình.

"Thực lòng tôi đang tìm một.. à, dịch vụ gì đó có tên Gus Bush?" Tôi chìa tấm thẻ ra ngang tầm mắt để đọc.

".. Đó là tên tôi, không phải tên dịch vụ. Anh là ai?" Thằng chả dĩ nhiên phải thấy bối rối rồi, không phải tôi đổ lỗi gì cho thằng chả đâu, tôi là một thiên thần lộng lẫy trong màu đỏ và đen mà. Tại sao tôi lại phải tìm một thằng cha giống y hệt cục mỡ thừa này để thỏa mãn nhỉ.

"À thì ngài Bush à.." Tôi không thể ngừng cười khúc khích khi đọc gọi cái họ của thằng cha ấy, hèn gì làm việc ở đây là đúng rồi ".. Tôi là thiên thần báo tử của ngài đây!" Sự phấn khích rõ ràng bộc lộ qua giọng tôi khi thằng kia nhận ra những điều tôi nói và nhảy ra sau quầy tính tiền để ẩn nấp.

"Đi khỏi đây ngay mặc kệ mày có là ai!" Kẻ ngốc kia đã quên mất rằng có hẳn một cái gương cực lớn và bẩn thỉu đằng sau anh ta. Tôi có thể thấy gã run bần bật khi đối diện với sợ hãi trong cái chỗ trú ẩn dơ bẩn không chịu được của gã. "Đừng có run lẩy bẩy thế! Tôi biết anh sợ, nhưng mà nó làm tôi lên đấy!" Tôi nhắc bằng tông giọng lả lướt.

"Cái quái.." Bush thốt không nên lời. Trông như tôi vừa nói một cái gì đó kinh tởm lắm chứ không phải chỉ là nói đùa.

"Xin. Luôn. Đấy. Nó chỉ làm mọi thứ trở nên tệ hơn thôi" Tôi cảnh báo khi nhìn gã cố gắng lấy một khẩu súng ngắn dưới ngăn bàn, thằng chả vẫn không nhận ra rằng tôi đang nhìn toàn bộ qua tấm gương kia.

Tôi vẫn tiếp tục đứng đó, gã ta thì quan sát xung quanh. Nhưng rồi, khuôn mặt gã đổ đầy mồ hôi sau khi thấy tôi tựa vào cạnh bàn chăm chú nhìn gã qua gương.

Tôi trượt người vượt qua bàn tính tiền rồi đứng chễm chệ kế bên gã, đúng lúc đó lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Chào? Đây là Deadpool của hãng vận chuyển Dildo, tôi giúp gì được cho quý ngài đây?" Tôi quuyết định nhấc máy, chật vật dùng một tay giữ chặt mồm thằng cha kia lại "Ừm hứm, được, tốt thôi"

"Tôi sẽ chuyển gói hàng đó cho ngài. Ngài không muốn cái tên này làm lỡ chuyện để ngài phải tới tận nơi quỷ quái này nhỉ?" Tôi cười nhìn Bush. Tôi đặt điện thoại xuống và rút thanh Katana yêu dấu khỏi bao làm một nhát chém nhanh gọn nơi cần cổ tên kia, cảm nhận máu gã bắn tung tóe khắp mặt tôi.

Tôi đảo một vòng để rời khỏi cái xác gây mất hứng. Sưu tầm và chuẩn bị vận chuyển cái mớ dương vật đa dạng này cho vị khách hàng may mắn của tôi. Tôi cũng được dịp lấy luôn cái máy rung nho nhỏ rồi cho vào ba lô Hello Kitty, lết mông đến nơi nhận được trong thư điện tử.

Hào hứng trở lại Sister Margarets để trả lại thẻ tên và đăng một tấm ảnh của cái xác xem như bằng chứng để đổi lấy tấm séc của mình.

Tôi gọi đồ uống và ngồi phịch xuống ghế ngay quầy bar chỗ Weasel đang đứng.

"Vậy... Mần nhau thật hoành tráng hay chỉ ấy ấy thông thường thôi. Này, cậu sẽ không có thai chứ hả?" Weasel bỡn cợt lúc tôi tháo cái mặt nạ bị dính đầy máu ra khỏi mặt, đúng là cả một sự châm biếm vĩ đại ẩn trong cái giọng nói đó.

"Hẳn rồi. Tôi đã mang trong mình những đứa trẻ đột biến đầy sẹo" Tôi nhàn nhạt đùa. Chẳng biết tại sao cậu ta nghĩ tôi sẽ làm mấy loại chuyện đó, trừ khi là Peter thì còn nghĩ lại..

"Well tôi không muốn có thêm vài đứa nhỏ đột biến chạy loanh quanh ở đây đâu, chúng ta cũng chẳng có dịch vụ nào dành cho các em bé" Cậu ta hời hợt thông báo, tôi biết thậm chí nếu chuyện đó xảy ra thật và tôi cần được giúp thì anh chàng này chắc chắn không từ chối. Chủ yếu cũng vì cậu ta thật sự kiếm được bộn tiền từ danh tiếng của tôi xưa giờ rồi. Có điều cậu ta chỉ thật sự bước chân lên cái con thuyền nghiệp chướng này sau khi biết được tôi gần như bất tử. Nói thế cũng không có nghĩa là tôi chẳng bao giờ cần tới sự giúp đỡ của cậu ấy. Ha. Những đứa trẻ đột biến ư.

Tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào không trung, âm thanh của quán bar cứ tan dần đi. Tôi đang tự hỏi liệu Peter đang làm gì vào lúc này, chắc là mấy chuyện tốt mà anh hùng vẫn làm. Tôi tự châm biếm bản thân, mường tượng khuôn mặt đáng yêu của Peter sau lớp mặt nạ lúc mà cậu ấy thực hiện mấy cái việc tốt dễ thương của mình.

---

Yum: 

Sau một đống ngày vật lộn với hạn cuối của nhiều thứ thì tôi đã quyết định sẽ chỉ dịch những cái author's note nào quan trọng thôi các thím ạ =)))))

Mặc dù dịch author's note nhiều lúc cũng vui thật ấy, nhưng tôi quá lười gõ, lười hết sức mấy thím ạ :))) nên mong mấy thím thông cảm hen haha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net