Chapter 2: The Spider's Venomous Fangs.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Peter:

Gã. đê tiện. đó. là ai?

Tôi ngồi đung đưa trên tòa chung cư của mình nhìn những ánh đèn xa hoa của New York. Ngày hôm nay của tôi khá tốt, cứu một em mèo bị mắc kẹt, ngăn chặn được một hay hai tên móc túi và trả lại một chiếc xe đạp bị đánh cắp.. có vài thứ diễn ra hôm nay đã không diễn ra trong một thời gian khá dài rồi. Tôi đã chặn đứng một tổ chức ma túy có sức ảnh hưởng đủ để một anh hùng khác nhận thức được.

"Khoan đã.. anh hùng?" Tôi tự hỏi, anh ta không phải là người của Avenger nhưng lại mặc đồ và hành động giống như họ.. Chà một gã thô thiển, không đứng đắn như những anh hùng khác. Liệu có phải là một phần của X-men không? Hoặc cũng có thể anh ta làm việc độc lập.. Tôi thích ý nghĩ này hơn. Một anh hùng làm việc đơn độc.

Tôi ngồi đó nhìn vào không khí rồi tự đặt ra những câu hỏi về anh ta. Cái công việc mà anh ta luôn miệng nhắc đến là gì? Danh tính của anh ta? Liệu anh ta có siêu năng lực không? Chẳng nhìn thấy anh ta sử dụng nó khi tôi ở quanh đó, có thể là anh ta không có thật, trừ khi siêu năng lực của anh ta là sự thô lỗ và ngớ ngẩn. Anh ta thật sự đâm sầm vào trong sao? Tại sao lại liếm mình? Tôi cảm thấy hai bên mặt nóng lên vì bối rối.

Xấu hổ ư?

Tôi đứng dậy, nhảy vào cửa sổ phòng ngủ và cởi bỏ bộ đồ thật khẽ, đánh răng và thả cả cơ thể lên trên chiếc giường êm. Đã là 3:18 phút sáng khi tôi còn có tiết vào ngày mai và tôi chẳng mong chờ nó chút nào. Tôi cố gắng để không đánh thức dì May. Dì ấy đã biết tôi là Spiderman sau khi nhìn thấy tôi cố gắng cởi bộ đồ mà ngài Stark tặng cho cách đây không lâu và thành thật thì dì ấy không có vẻ gì là thích điều đó, nên tôi đành phải cố gắng giữ cái công việc phiêu lưu của mình trong im lặng khi tôi đang quẩn quanh bên dì ấy thường xuyên nhất có thể, để tránh khỏi bất kì một sự quở trách dò hỏi hoặc sự ám ảnh của dì về tình trạng của tôi, sức khỏe hay sức mạnh đột biến vô tình có được trong lần đi thực địa, một câu chuyện dài.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Tôi ném cánh tay với tất cả sức lực lên cái đồng hồ và chỉ kịp dừng lại một chút trước khi gây ra một chấn động có thể khiến nó biến thành những mảnh vụn, nắm đấm của tôi cứng nhắc lơ lửng trên cái đồng hồ gây phiền nhiễu. Sau đó tôi mới chìa một ngón tay ra và ấn vào nút tắt một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với điều mà tôi thích làm với thứ này nhưng tôi không nghĩ dì May đề cao việc sớm mua thêm một chiếc đồng hồ báo thức khác.

Tôi thở dài trượt khỏi giường, tôi đã có một giấc mơ lãng mạn vô cùng tuyệt, kiểu ngọt ngào và thú vị. Tôi không thể nghĩ ra ai ở cùng tôi trong giấc mơ, tâm trí tôi có chút mơ hồ, có điều tôi lại nhớ được quần áo của họ toàn là màu đỏ và đen. Không nghĩ thêm gì về điều đó nữa, tôi hấp tấp rời khỏi phòng để bắt đầu một buổi sáng bình thường như bao ngày, quần áo, bữa sáng, răng và tóc, bộ đồ nhện trong ba lô rồi lết xác ra khỏi cửa lúc 8 giờ sáng để kịp chuyến bus.

Trường học vẫn như vậy, xung quanh bàn tán về Spiderman nhưng tôi không được thể hiện mình có quan tâm để tránh sự nghi ngờ, mặc dù điều đó khiến mọi thứ xung quanh tôi khác biệt đôi chút. Khi xuống khỏi xe bus thì quyết định cuối cùng của tôi là đi về nhà, cho bữa trưa vào hộp và dành chút ít thời gian với bài tập được giao trước khi ra ngoài cho công việc của Spiderman. Tôi đi bộ một đoạn ngắn rồi đóng sầm cửa lại sau khi bước vào căn hộ của mình.

"Dì May!" Tôi nói to để báo về sự xuất hiện của mình trong khi bước đến nhà bếp, mong đợi rằng dì May đang trên lầu rồi ném ba lô lên bàn bếp và không thật sự chú ý đến những thứ xung quanh.

"Peter, dì thật sự thất vọng về cháu mà không biết nên bắt đầu từ đâu nữa". Dì May ngồi ngay trên bàn bếp làm tôi phát hoảng. Nhưng khuôn mặt nghiêm nghị của dì mới thật sự làm tôi lo sợ, như thế có nghĩa là thật sự có rắc rối gì rồi. Dì May hầu như luôn vui vẻ và mỉm cười, hay chọc phá đây đó, rất ít khi dì dùng đến giọng nói và cái nhìn như thế kia.

"... Cháu xin lỗi?" Tôi chẳng biết chút gì về điều dì vừa nói. Tôi chẳng làm điều gì khác thường và cũng không làm sai gì. Có thể dì đã biết tôi rời nhà đêm qua mà không báo lại, nhưng kể cả có vậy thì dì cũng không điên tiết như thế này. Tôi đã vặn hết cả óc để tìm ra bất cứ thứ gì khiến dì không vui, tôi đã không nhìn thấy dì ấy giống như bây giờ từ rất, rất lâu rồi.

"Cái tiêu đề của bản tin, Peter, làm sao mà cháu lại chưa xem nó chứ! Tin tức về cháu nằm ngay trang đầu" Thông thường đây là tin tốt nhưng cơn giận dữ và cáu tiết như rỉ ra từ trong giọng nói của dì. "Cháu tự mà nhìn đi này" Dì ném tờ báo xuống chỗ tôi và tôi đã thấy một tấm ảnh ở ngay trang bìa với tựa đề *Spiderman cuối cùng cũng thể hiện sự tàn độc của mình*

"Sao chứ? Cháu không hiểu?" Tôi lầm bầm khi cố gắng lật hết trang này sang trang khác để tiếp cận bài báo.

"Đọc đi." Dì May yêu cầu dù tôi đã cố đặt tờ báo xuống, tôi đã thật sự bị choáng, tàn độc ư? Nghe không tốt một chút nào. Cảm giác như miệng tôi sắp rơi xuống khi càng đọc sâu hơn vào bài báo.

*Spiderman lần đầu tiên ra tay giết người, thay vì làm như thông thường. "Hàng xóm thân thiện Spiderman" đã hành động và gọi cho cảnh sát đến bắt những tên tội phạm đang bị dính chặt trên tường bởi bẫy nhện, những chiếc răng độc cuối cùng cũng đã mọc xong và anh ta đã giết người. Đêm hôm qua sáu tên tội phạm thuốc phiện bị giết một cách tàn nhẫn khi vẫn còn dính chặt trên tường đúng kiểu của Spiderman. Mỗi tên đều chết vì nhận phải một viên đạn găm vào đầu. Theo báo cáo của pháp y, những kẻ này đều bị giết trong lúc ẩu đả. Cho đến giờ vẫn chưa có nhân chứng nào trong vụ này xác nhận Spiderman là kẻ thực hiện hành vi này, nhưng chúng ta vẫn phải đặt ra ba câu hỏi lớn. Tên giết người thật sự là kẻ nào, ai là người kế tiếp bị giết và ai trong chúng ta thật sự đang gặp nguy hiểm?*

"Dì May.." Tôi thì thào khi chầm chậm đặt tờ báo xuống "Dì biết không phải là cháu làm điều này mà" Tôi nói nhỏ, di chuyển từng bước chậm khỏi dì ấy. "Dì May? Làm ơn nói gì đó đi" Tôi có thể cảm nhận được những giọt được mắt bắt đầu ngưng đọng trong đôi mắt dì và thứ gì đó nghẹn ngay cổ họng tôi khi ánh mắt dì ấy nhìn chằm chằm vào tôi một cách lạnh lẽo, tôi có thể thấy được dì đang đấu tranh tư tưởng, có thể là dì tin tôi? Có thể là không.

"..Peter" Giọng của dì gần như là một tiếng thì thầm đau đớn.

"Ôi Chúa ơi. Không thể. Ôi không.." Dì không tin cháu "Ch-cháu sẽ về ngay, cháu hứa" Tôi chộp lấy ba lô của mình rồi lập tức chạy khỏi căn phòng, tôi lôi mặt nạ ra khỏi ba lô và đội vào đầu. Nuốt ngược lại những giọt nước mắt, tôi trưng ra một khuôn mặt can đảm, nhảy khỏi bệ cửa sổ khi dì May lớn tiếng phản đối.

Tôi không đi xa lắm. Chỉ là xuống phố, mặc hết bộ đồ nhện vào người để che giấu thân phận, ngồi trên móng của một cửa hàng cũ đã bị cháy trụi cách đây không lâu. Đến đây có thể giúp tôi suy nghĩ, mặc dù trong trường hợp này thì tôi tôi đang phải cố gắng để giữ bình tĩnh. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc ai là người đã làm như vậy với tôi vì thật ra tôi đã quên mất những gì xảy ra đêm hôm đó. Sau cùng tôi đã ngừng việc suy nghĩa quá nhiều lại, mọi thứ như đang hiện dần ra.

"DEADPOOL!" Tiếng gào lớn phát ra như một âm thanh thở dài đầy giận dữ. Đột nhiên má tôi thì đỏ bừng trong khi cả người dần ấm lên lúc tôi nhớ đến giấc mơ tối qua. "Không. Không không không không. Thật kinh quá không" Tôi yếu ớt đứng dậy đi xuống phố với một cơn thịnh nộ. Nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác lầm bầm về cách khiến Deadpool không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời trên trái đất này một lần nào nữa.. Mặc dù hắn ta thật sự đã phá hỏng danh tiếng của tôi và tôi đang cảm thấy cực kì tức giận ngay lúc này nhưng lại chẳng thấy phiền khi tìm một cái cớ để gặp lại hắn ta.

—–

Này

Này bạn kia..

Đúng chính bạn đấy..

Bạn nên bình chọn và cho ý kiến của mình về tương lại của bộ truyện này đi nhé..

Chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo cho những chàng trai quý giá của chúng ta.. Liệu họ sẽ giải quyết được mớ hỗn loạn này hay sẽ làm đau lẫn nhau?

Hãy tiếp tục theo dõi và cho tôi thấy tất cả tình yêu của bạn tại dms của tôi hoặc bình luận ở phía dưới, tôi thật sự cần được yêu ngay lúc này.

Được rồi được rồi.. Tốt hơn tôi nên đi đây.. đó là quyết định cực lớn của tôi khi đang phân vân giữa việc làm chapter 3 hay là đi ngủ, bây giờ đang rất khuya rồi. DÙ SAO THÌ tạm biệt và yêu mọi người nhiều, nhớ phải tiếp tục theo dõi đấy, tôi vẫn sẽ tiếp tục yêu các bạn.

Tác giả phắn đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net