Chapter 3: Sickening Splat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Wade.

Nhìn đôi chân bé con của mình đung đưa bên tòa nhà bằng cách nào đó lại khiến tôi cảm thấy bình tĩnh. Tôi đã lỡ mất mục tiêu cuối của mình. Nhận cái giá khá đắt, tôi mất cả ba chân, đúng, là ba cái chân, nhưng cũng tự thưởng cho mình một món ăn Mexico bổ dưỡng, dạ dày phải đầy trong lúc chờ có được một cái thân dưới mới, mấy người hiểu ý tôi mà.

"Mẹ nó, nên mọc được một cái chân dài!" Tôi nhìn vào kích thướt của cuộn Chimichanga trong tay, thật mừng vì nó thật sự không ảnh hưởng đến kích thướt... thằng nhỏ của tôi.

Sau cùng thì tôi cắn một miếng lớn lên cái cuộn bánh Mexico đầy dầu mỡ trong tay rồi thở dài hận không thể khạc nhổ lên khắp cái cặp giò mới. Thành thật mà nói sở thích của tôi không nhất thiết lúc nào cũng phải là Chimichanga. Cũng thật vui khi nói rằng, tôi chả biết cái chuyện hoang đường này bắt đầu từ đâu.

Tôi ngả lưng nằm xuống để có thể nhìn thấy những ngôi sao, hoặc những thứ trông có vẻ là sao. Thật bỏ m* cho cái sự ô nhiễm ánh sáng. Bầu trời đen dường như dao động một chút. Không có một tiếng chuông báo động nào tắt khi tôi nhìn chằm chằm vào cái gì đó sắp thành hình trên bầu trời một cách mù quáng, trên đà tiến thẳng về phía tôi, với một tốc độ tối đa cho đến khi rơi xuống ngay phía sau tôi.

Tôi thốt ra một tiếng cằn nhằn chẳng mấy yêu kiều khi đôi chân mới mọc của mình cứ run rẩy và chuẩn bị tinh thần cho bài tập đứng. Tôi khá chắc mình mất một khoảng thời gian dài đầy đau đớn để đứng lên và chải kĩ từng inch trên cơ thể mình trước khi nhìn lên để xem ai đang đứng trước mặt.

"Gì?! Cái quái gì xảy ra với cậu thế?.. Nhưng mà biết sao không? Tôi chả bao giờ muốn biết" Tôi chẳng cần phải nhìn lên để nhận ra được rằng cái giọng nói kia cùng với cơ thể gắn liền với nó đang đứng ở đấy đánh giá tình hình khó xử hiện tại của tôi.

Ngay lập tức tôi hối hận về cái cách tiếp cận lúng túng không cần thiết của mình, tôi quay người rồi nhảy xuống khỏi tòa nhà. Hiển nhiên tôi quyết định thà trở thành một vũng bầy nhầy còn hơn đối mặt với cậu ấy sau cái màn trình diễn khó xử kia. Tôi có nên biết rằng việc này không có hiệu quả? Có lẽ vậy thật. Dĩ nhiên cậu ta đã bắt lấy tôi bằng dịch nhện của mình và rồi dĩ nhiên là kéo tôi lên lại tòa nhà.

"Cậu muốn cái quái gì hả con nhện kia?" Tôi thở dài kịch liệt khi cố gắng tóm lấy đầu này của sợi tơ ngay lưng mình.

"Tại sao anh làm vậy? Anh phá hủy tôi, gài tôi! Biến tôi thành một tên phản diện. Một con nhện với những chiếc răng độc!" Spiderman đang luyên thuyên về cái gì vậy chứ? Không có ý tưởng nào. Tôi phải quan tâm sao? Chắc chắn không. Có nên xem xét để biến khỏi tòa nhà lần nữa không? Chắc rồi.

Mặc dù tôi liều lĩnh muốn thử chuồn đi lần thứ hai nhưng lại có cái gì đó giữ tôi lại. Tôi chẳng biết có phải là những giọt nước mắt, nghe giọng cậu ấy nghẹn lại hay chỉ vì tôi đang tò mò với những gì đang diễn ra.

"Sao?" Tôi nghiêng đầu sang một bên rồi nói lớn tự hỏi. Tôi nhận được cái mình đáng nhận khi Spiderman đánh lên đầu tôi bằng một cuộn báo. "Thành thật tôi nghĩ những điều được nói trong cuộn báo này là quá sức đối với cậu, trở thành Spiderman rồi các thứ, nhưng mà này! Chúng ta ai cũng đều có số phận của mình.." Tôi trưng ra nụ cười ngọt ngào đểu cán của mình.

"Đọc đi" Cậu ấy lẩm bẩm rồi chỉ vào tờ giấy dưới nền. Tôi miễn cưỡng nhặt nó lên đọc tựa đề.

"Rồi sao?" Tôi bối rối thật đấy. Đúng, tôi đã giết những thằng đó nhưng đều phát cho mỗi đứa một ân huệ rồi còn gì!

"Anh phá hủy tôi. Tôi không phải là kẻ giết người! Điều cuối cùng tôi muốn chẳng phải là để mọi người nhìn thấy mình và rồi chạy đi vì sợ hãi. Anh cần phải sửa chữa điều này, không cần biết là bằng cách nào, chỉ cần làm bất cứ thứ gì để mang nó đi. Điều này là do anh, anh lại gán nó qua cho tôi"

Kì lạ là tôi hiểu được điều này, khi tôi đi trên phố dù là Wade hay Deadpool thì mọi người đều sợ hãi bỏ đi. Sợ vũ khí và bộ đồ này, sợ hãi khuôn mặt tôi, làn da của tôi, hay chính tôi. Cảm giác nặng nề đè nặng lên ngực tôi phá hỏng nhịp thở.

Cái quần què gì đang diễn ra ngay lúc này?

Cảm xúc ư?

"Đ*o không nhé" Tôi đánh vào đầu cố gắng đẩy mấy cái giác quan vào trong mấy cái hộp. Đáy mắt tôi nhận thấy Spiderman đang nhìn chằm chằm vào mình, sốt ruột chờ đợi câu trả lời.

"Cởi ra" Tôi chỉ vào cậu ta rồi yêu cầu.

"X-Xin lỗi??!" Có một cái nhìn kinh ngạc trên mặt cậu ta.

Tôi cười lớn xác thực lại. "Cái máy bắn tơ kia kìa, nhóc con hư hỏng ạ" Tôi buồn cười nhăn nhó, tôi đã không cười trong nhiều năm. Kể từ chuyện với Vanessa..

Spiderman miễn cưỡng đưa tôi cái máy bắn tơ của cậu ta và tôi đeo vào. "Cùng chơi với một chút tinh dịch của nhện nào" Tôi đùa, cuối cùng thì chuồn khỏi tòa nhà lần nữa. "ĐỀ NGHỊ ĐỨNG YÊN!" Tôi hét lên khi bắn sợi tơ sang tòa nhà gần nhất. Tôi đã làm hỏng và chạm đất với cái phần phía sau vô cùng kinh tởm, ngay khi tôi tỉnh táo, tiếng hét của Spiderman lại làm tôi mỉm cười. Tôi khúc khích cười với chính mình khi trông tôi như đang nằm cùng đống phân, tôi cá là cậu ấy không hề mong chờ điều này. Tôi nhăn nhó đau đớn khi ngồi dậy và rời đi trông bộ dạng không đẹp mắt chút nào.

Tôi khẳng định là mình cần phải tập tành một chút với thứ đồ chơi này trước khi làm bất cứ điều gì với nó.

Kế hoạch của tôi cho việc gỡ gạc lại danh tiếng của Spiderman đối với những khán giả của cậu ta. Thu hút những kẻ đó như thế nào đây? Tôi sẽ làm điều gì đó thật thú vị. Trước khi kéo bản thân khỏi Spiderman và tòa nhà đó tôi đã gọi một cuộc gọi. Đồng ý một công việc ngon nghẻ và lên kế hoạch để khiến nó công khai nhất có thể.

Tôi sẽ hạ gục một trong những người giàu có nhất thành phố trong chính cuộc họp báo trực tiếp của ông ta. Sẽ có cả đám phóng viên ở đó chứng kiến và ghi lại hình ảnh về tôi, Deadpool, đánh cắp máy phun tơ của Spiderman để giết những tên khốn cùng một cách như trong khi chứa hàng, nhờ thế lau sạch mọi thứ cho Spidey, hy vọng duy nhất của tôi là đám người đó đủ ngu ngốc để rơi vào bẫy.

Woah, gượm đã...

Có.. có phải mày vừa đặt cho con nhện kia một tên gọi thân thương không?

Tôi quyết định sẽ không cãi. Tôi chẳng biết cãi lại tụi nó kiểu gì. Chỉ là tôi thật sự đã làm như vậy, gọi đồ nhện đó bằng một cái tên thân thương. Tôi cũng quyết định chỉ di chuyển và thâm nhập vào trong phòng họp báo bằng tất cả năng lượng.

Tác giả: Tôi mong phần truyện này sẽ thú vị, hoặc hài hước hoặc tất cả đều ổn, tôi đã không hoàn toàn chắc làm thế nào để viết nó, mặc dù mọi thứ đã chạy ngay trong đầu tôi.

(Chỉ để nhắc là tôi không sở hữu bất kì một tấm ảnh nào trong bộ truyện này và tất cả bản quyền thuộc về các nghệ sĩ bởi vì họ làm ra chúng.)

Dù sao thì! Mong bạn có một buổi sáng, chiều, cả ngày, cả đêm vâng vâng đều tốt lành và tôi yêu các bạn rất nhiều!

Tác giả lại đi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net