Chapter 4: A Bipolar Conversation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Peter:

Anh ta khác gì kẻ tự sát đâu chứ. Hai lần nhảy xuống từ tòa nhà và lần thứ hai anh ta đã phải biết rõ rằng tôi không thể nào bắt anh ta lại được. Tôi đoán bạn có thể sẽ nói rằng dù tôi thật sự phẫn nộ anh ta, nhưng sau khi nghe thấy tiếng cơ thể gã chạm vào nền bê tông thì cơn giận dữ lại tan biến và một nỗi sợ lấn át tôi.

Tôi thật không hiểu nổi Deadpool. Tôi quyết định không hỏi anh ta về, ừm, phần dưới khi nhìn anh ta đứng dậy. Như vậy thật sai trái, trên nhiều phương diện và nó làm tôi cảm thấy thật thô tục và bẩn bựa khi nhìn anh ta đi xung quanh với những thứ đó, nó giống như... giống như một lỗi sai tệ hại, nó mọc ra như thế sao? Bộ anh ta không thể có một đôi chân phát triển như... một người lớn bình thương ư? Gã thật sự, thật sự làm người ta ám ảnh với cái... cảnh tượng như vậy à?

Khi anh ta nhảy xuống dưới tôi đã hiểu ra dường như anh ta có được một loại năng lực tái sinh nào đó, giống như Logan, tôi chỉ không chắc anh ta có thể làm được bao nhiêu. Khi tôi ngó xuống từ tòa nhà thấy được phần cơ thể bấy nhầy của anh ta, tôi đã không còn chắc mình biết phải làm gì ngoài việc hét lên sau đó. Khi nhìn sự chuyển động lúc cơ thể anh ta chầm chậm hoàn thiện thì nỗi sợ hãi và mấy cảm xúc tuôn trào lúc trước đó của tôi đã đọng lại, nhấn chìm suy nghĩ của chính tôi.

Những giọt nước lại lần nữa mấp mé trong đáy mắt bởi vì tôi đã không chắc phải làm gì, tôi cảm giác như mình không thể nào về nhà cho đến khi tất cả những thứ này đi qua, tôi không thể đối diện với dì May. Cách mà dì ấy nhìn tôi đã ghim thành một lỗ hỏng xuyên qua não tôi, tôi không thể trở lại và tiếp nhận nó được. Tháo mặt nạ rồi nhanh chóng lau khô khuôn mặt lem luốc khi những giọt nước mắt rơi xuống.

"Cái quái gì" Tôi lẩm bẩm, thấy mình hệt như một đứa trẻ, tại sao lại khóc? Tất cả rồi sẽ đâu vào đấy, Deadpool đang đi sửa chữa mọi thứ rồi. Chuyện sẽ ra sao nếu mọi thứ anh ta làm đều không có hiệu quả? Sẽ thế nào nếu nó còn tệ hơn trước? Anh ta sẽ giữ lời chứ? Tôi đã không biết chắc chắc anh ta sẽ làm những gì, mong rằng chuyện không tệ như những điều mà tôi nghĩ khi ngồi xuống

Tôi quyết định rằng sẽ chỉ đơn giản là ngồi lại đây, trong cái lạnh với đôi chân đung đưa bên rìa tòa nhà. Chẳng có chút hy vọng rằng Deadpool sẽ trở lại với cái máy bắn tơ của tôi trước khi làm mấy chuyện khác nữa.. cầu mong anh ta sẽ quay lại, anh ta có thể dễ dàng tháo dở những điều tồi tệ đó khỏi tâm trí họ mà.

Tôi ngồi dậy và bắt đầu bước chầm chậm quanh sân thượng trong cái không khí chán nản, có lẽ là không bao giờ anh ta làm được như vậy. Tôi đã không thể ngừng nghĩ đến dì May, cái nhìn của dì. Tôi phải đợi bao lâu để được về nhà đây? Sau tất cả tôi sẽ có thể trở về chứ? Ý của tôi là nếu dì đã không tin tôi không giết những người kia thì làm sao dì có thể tiếp tục tin tôi về bất cứ điều gì nữa đây? Điều tôi muốn hoàn toàn trái ngược với việc làm cho dì cảm thấy không an toàn khi ở bên tôi.

Tôi gần như đã ngủ gật và rồi bị đánh thức bởi khuôn mặt phiền hà của Deadpool ghé sát cách mặt tôi chỉ một ich cùng với cái ngón tay đủ để thấm ướt cả tai của tôi bên trong mặt nạ.

"Đoán là anh sẽ trở lại mà. Nó có hiệu quả không?" Tôi gạt ngón tay của anh ta khỏi mặt mình và nheo nheo cặp mắt, cố gắng nhồi sự nghiêm túc của tôi vào trong sự cứng đầu của anh ta.

"Chẳng là gì với tôi, thế hóa ra cậu chờ tôi trở lại hử?" Anh ta đùa cợt không một chút ý tứ. Một tiếng thở dài thườn thượt là tất cả mà tôi có thể làm, dĩ nhiên anh ta không thể hiểu hết được tại sao những điều đó quan trọng với tôi.

"Tôi đã cố dàn xếp, tất cả những gì chúng ta cần làm là ngồi chờ kết quả. Trông có vẻ cậu không có ý định về nhà, phải có chuyện gì đó xảy ra nhỉ" Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, và tặng tôi một nụ cười nhàn nhạt.

Tôi không biết phải phản ứng như thế nào, anh ta đột nhiên lại nghiêm túc và giống như một người đoan chính thế này sao? Tôi vẫn giữ im lặng và nhún vai.

"Tôi hiểu được cảm nhận của cậu, mọi nơi mà tôi đến thì mọi người đều sợ hãi bỏ chạy" Anh ta chậm rãi nói, anh ta chắc không biết tại sao mình lại nói về những thứ nghiêm túc này đâu "Đó chỉ là một cái giá mà tôi phải trả"

Tôi không có ý kiến nào về cái anh ta nói và rồi chỉ đưa cặp mắt tò mò khi anh ta ngồi đó nghịch ngợm với ngón tay cái của mình. Anh ta trông cứ như... một kẻ bại trận? Đó là lúc tôi nhận ra rằng anh ta thật ra giấu đi nỗi đau của mình bằng những điều dí dỏm và đây là lần đầu anh ta mở lòng với tôi, trái tim tôi đột nhiên cũng có chút nhức nhối khi nghĩ đến đây.

"Dì May của tôi.. n-nhìn thấy tin tức đó, cái nhìn của dì ấy. Dì ấy đã nghĩ.." Tôi có hơi nghẹn lại khi nghe chính những từ đó bật khỏi môi mình. Tôi cảm giác như vừa mới làm sống dậy những phản ứng lúc ấy của dì. "Tôi không thể về nhà cho đến khi dì, nhận ra? T-tôi chẳng biết, tôi không biết phải làm gì"

"Như tôi nói thì chỗ của tôi luôn mở cửa... cho cậu ở lại, ý tôi là thế" Giọng anh ta gần như một tiếng thì thầm.

SAO CƠ? Tôi không thể ở lại với anh ta được? Lời để nghị đó không phải như một lời chào mời thông thường đâu. Tôi cau mày. Tôi không biết anh ta, anh ta có thể bắt cóc, hãm hiếp, trói tôi lại và ném tôi xuống dưới đáy của một cái cảng nào đó ở New York, tôi có thể là Spiderman nhưng anh ta là kẻ đã nhảy xuống khỏi một tòa nhà mà vẫn sống sót. Tâm trí tôi cứ lia lịa tuôn ra đủ các viễn cảnh khủng khiếp. Bộ dạng của tôi chắc cũng đã phản ánh những suy nghĩ bởi anh ta đã đứng lên và lẩm bẩm cái gì đó với chính mình.

"Máy bắn tơ của tôi.." Tôi co người lại khi nói điều này, tôi quá lúng túng, tại đây anh ta đã trải lòng với một người mà khá chắc là lần đầu tiên từ lúc anh ta xuất hiện trên cõi đời. Anh ta không bước đi nữa mà nhún nhảy với cái ánh mắt hoang dại.

"Tên của cậu.." Anh ta cười toe toét đến đáng sợ "..đổi lấy máy bắn tơ"

"Spiderman?.." Gã này thật kì quái đấy, anh ta hẳn đã có một đợt hạ cánh đầy đau đớn trước đó. Vậy mà giờ tôi muốn có lại máy bắt tơ thì gã lại hỏi tên của tôi, tên thật của tôi. Dĩ nhiên là dù anh ta không hề hăm dọa tôi để lấy cái máy bắn tơ. Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bị một kẻ kì lạ dụ dỗ bởi một chút kẹo ngọt, tôi chọn hay là không đây?

"Peter.." Tôi cắn câu thật. Deadpool lại cười toe toét rồi vung cái máy bắn tơ sang cho tôi và lại nhún nhảy bước đến lối thoát của tòa nhà để mặc tôi đứng đó một cách lúng túng.

"Wade" Anh ta nói khi đóng cánh cửa phía sau lại.

Một cuộc hội thoại lưỡng cực, tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra với bản thân bởi vì tôi đã rất thành thật và tôi vẫn đang phải cố để hiểu hết những gì vừa diễn ra.

Lời của tác giả:

Này...đang nghĩ gì thế? DP đã mở lòng với nhện nhỏ và cậu ấy thì không biết phải phản ứng như thế nào!

Tôi mong rằng bạn thích khoảnh khắc nhỏ nhoi này giữa hai người họ, mặc dù nó quá ngắn và hiếm khi xảy ra với cả nhện nhỏ nên cảm thấy tự hào khi DP trải lòng với cậu ấy mới đúng.

À! Một câu hỏi nhỏ, chương tiếp theo có nên dài hơn không nhỉ? Tôi biết theo như thực tế thì cuốn sách được xuất bản là những chương ngắn.. Tôi nghĩ về nó cũng bởi tôi đang trong lúc rảnh rang, không quá tệ nếu viết những chương ngắn và tôi đăng tải thường xuyên hơn bởi vì tôi có nhiều thời gian trong tay. Một khi tôi trở lại trường thì tôi sẽ viết những chương dài và đăng tải ít thường xuyên hơn nhỉ? Hoặc chỉ đơn giản là tiếp tục làm theo cách mà tôi vẫn đang làm đây.. Tôi đoán chúng ta cứ tùy cơ ứng biến thôi..

Author, out. (Tôi chẳng biết tại sao tôi cứ nói điều này bởi nó kì dị thật, có điều nó làm tôi cảm thấy mình như spy í, nên tôi tiếp tục nói nó, dường như dần nhàm chán rồi haha)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net