Chapter 7: The Annoying Red Bug

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Wade:

Vài kẻ lạ mặt thô lỗ và cả bạn của Peter đã phá hỏng mất cái khoảnh khắc tuyệt vời. Tôi tức điên lên, tôi đã giữ cậu ấy lại trong cửa hàng, mặc dù tôi không chắc cậu ấy cảm thấy vui vẻ lắm vì điều đó.

Tôi đã khá ngạc nhiên khi cậu ấy thật sự hôn lại. Tuy tôi bắt đầu trở nên bạo lực và trắng trợn khi hôn nhưng chúng tôi cứ thể quyện vào nhau. Thật sự quá tuyệt. Có điều cảm giác này cũng vô cùng đáng sợ bởi tất cả những ai mà tôi quan tâm đến đều sẽ bị đau hoặc bị giết chết theo một cách nào đó.

Tôi rời khỏi Peter và nhìn vào mấy kẻ phiền toái kia. Tôi cơ bản có thể nhận ra được cái nhìn thiển cận tự mãn trên mặt mình khi tôi nằm trên cái giường nhỏ xíu ngay giữa cửa hàng.

Peter đang ở gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở cậu ấy xuyên qua lớp áo, chạm vào da thịt tôi lúc cậu ấy thở. Khuôn mặt ửng đó của cậu ấy đập vào mắt tôi khi cậu ấy dùng bàn tay liên tục chà xát khuôn mặt. Tôi đã mong rằng mình có thể khiến cậu ấy ngượng đỏ mặt thêm nữa.

"Tôi sẽ giữ kín điều này cho đến khi xuống mồ" Tôi cười lớn và đặt một nụ hôn lên gò má cậu ấy.

"Tốt! Và.. chúng ta nên đi thôi" Peter nhảy xuống khỏi giường và kéo anh bạn Ned đang còn mãi e ngại băng qua cửa hàng trong một bộ dạng vừa tức vừa ngượng, rời khỏi tôi và những còn người đang còn bận nhìn nhau ở phía sau.

"Sao? Tôi cá nếu là anh thì anh cũng đâu thể kháng cự lại được!" Tôi có chút phách lối, anh chàng kia thì trông có vẻ không biết phải phản ứng thế nào "Mong là show diễn vừa rồi làm vừa lòng anh bạn!" Tôi hét về phía anh ta khi anh chàng đang bắt đầu rời khỏi đám đông.

Tôi lăn khỏi giường, chỉnh đốn lại cái mã ngoài của mình và bắt đầu tiến về phía lối ra.

"Whoops! Mém nữa quên" Tôi thả nhẹ một câu khi quay người lại và chụp lấy cái gối trước khi rời đi. Mỉm cười thật tươi với nàng thu ngân trẻ đẹp ở quầy tính tiền.

"Cần phải thanh toán cho cái đó ạ.. ừm-thưa ngài?" Cô nàng ấp úng lên tiếng khi tôi đi ngang qua.

"Oh! Thật vô cùng có lỗi, chỉ là đợi tôi lấy cái- khoan chờ đã! Tôi lại bỏ nó ở đâu rồi!" Cô em cau mày nhìn tôi và dường như đang tìm kiếm cái nút báo động ẩn dưới bàn thanh toán. "Không à? Được thôi, như thế này thì sao?" Tôi lại gào lên khi chạy băng ra khỏi cửa hàng theo kiểu ninja(1), và dĩ nhiên là cô nàng chỉ còn biết nghệch mặt nhìn theo.

Tôi thật sự đã trộm một cái gối Spiderman. Hiện tại nó chính là món đồ yêu thích đáng trân trọng của tôi.

Tôi đã có một tâm trạng vô cùng tuyệt cho thời gian rảnh trong ngày. Tuy nhiên, tôi cũng đã để lại ấn tượng không tốt với Peter, lần nữa. Vậy nên tôi lôi điện thoại ra và gọi một cuộc cho chàng tài xế tuyệt vời nhất quả đất Dopinder.

"Chào anh tài ngọt ngào! Tôi có một vài phi vụ. Kéo tôi vào xe trong năm phút nữa thì thế nào?" Tôi kết thúc cuộc gọi trước khi thay đổi ý định và tí tởn rời khỏi tòa nhà khi thằng Yellow trồi lên thông lấy bộ não của mình.

Tôi trèo lên chiếc xe và cười toe toét với Dopinder bé nhỏ(2)

"Chúng ta phải đến một chung cư của Forest Hills" Tôi biết chính xác nơi mà Spidey sống cũng bởi tôi có lẽ, hoặc không, theo cậu ấy về nhà một vài lần.

"Vậy thì... Dopinder" Tôi lập tức bắt đầu với một câu hỏi dành cho anh bạn nhỏ "Chuyện về Gita thế nào?"

"Ohh.. cô nàng vẫn ổn. Cô ấy hoàn toàn quên được Bandhu. Cũng hoàn toàn dừng việc hỏi xem anh ta đang ở đâu" Anh chàng kéo dài câu nói của mình trong sự phấn khích.

Đó là một sự cải tiến lớn đấy! Dopinder cũng có thể, hoặc không, cảm thấy lo lắng về người anh họ kì đà cản mũi, Bandhu, khi mà anh bạn đã bắt cóc thằng kia, đẩy gã vào trong xe và làm nó trông như đã có một vụ tai nạn xe ập đến với Bandhu.. chết tiệt vì quá tuyệt.

Dường như Bandhu đã bị sốc và rời khỏi đất nước, trên cái xe lăn, không nói thêm lời nào ngoài việc FBI sẽ luôn đứng sau gã ta.

Có lẽ phi vụ bắt cóc quá hoàn hảo, Bandhu hoàn toàn không có một chút nghi ngờ thằng em mơn mởn ngọt ngào là Dopinder đây.

Tôi vẫn tự hỏi tại sao thằng cha lại tự thuyết phục mình rằng FBI luôn theo sau gã, gã đã làm gì nhỉ? Mà dù nó có là gì thì tôi nghĩ tôi cũng sẽ moi được một bí mật đáng tự hào.

Tôi lại đập tay với Dopinder khi chiếc xe bắt đầu di chuyển chậm lại và ngừng hẳn. Tôi cảm ơn và rồi nói với cậu ta về việc tôi sẽ không trở lại. Tôi ngước nhìn tòa chung cư và tinh mắt tìm ra được cửa sổ phòng Peter.

Tôi bắt đầu trèo lên bằng cầu thang thoát hiểm.Vừa đúng lúc tìm ra cửa sổ phòng Peter. Dường như Peter đang chào tạm biệt Ned, người mà vẫn còn hoang mang một cách đáng yêu. Thời gian hoàn hảo đây rồi, tôi thì thầm khi Pete rời khỏi phòng cậu ấy.

Tôi mở cửa sổ một cách lặng lẽ, lẻn vào trong căn phòng tối và thả hết người lên giường, vô cùng tự nhiên.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi khi Peter quay trở lại phòn mà không hề biết rằng tôi đang quan sát cậu ấy từ trên giường cho đến khi bật đèn lên. Tôi không phiền vì phải ở trong bóng tối suốt mười lăm phút bởi nếu đôi mắt không làm quen được với bóng tối thì đã bỏ lỡ cái khung cảnh cậu ấy cởi bộ quần áo đang mặc và thay vào một bộ pyjama.

Cơ bản thì tôi cực khoái thì nhìn thấy mấy thứ này, nhưng cái đó cũng thật ngu bỏ m* ra được bởi chẳng nhìn thấy gì thật sự có nghĩa cả.. Ngoài mớ cơ bắp trên gợn lưng khi cậu ấy cởi bỏ áo, nhưng thôi cũng là một màn đẹp mắt rồi.

Thật ngạc nhiên vì mặc cho những cái cấu tạo vững chắc kia thì cậu ấy vẫn trông thật mảnh khảnh. Tôi cố gắng giữ im lặng nhất có thể khi đột ngột quyết định sẽ hù dọa cậu ấy phát hoảng lên.

Peter đảo một vòng sau đó ném người lên chiếc giường nhỏ và sự thật thì đè hẳn lên người tôi. Điều đó khiến cậu ấy tạo ra một tiếng hét cực kì vui nhộn khi nhảy xuống khỏi giường và phóng như bay tới bật công tắt đèn.

"Cháu ổn chứ Peter?" Dì May của cậu ấy gọi lớn chỗ cầu thang.

"Vâng! Cháu xin lỗi, chỉ là một con rệp đỏ lè gây phiền nhiễu?" Cậu ấy nói lại, liếc nhìn tôi như cảnh báo tôi về việc (đừng có mà) mở mồm.

Rệp cái mông tôi ấy.

"Cái quái gì thế Wade! Anh ở đây bao lâu rồi?" Cậu ấy đè giọng thì thầm với tôi sau khi chắc rằng dĩ May sẽ không bước vào phòng.

Cậu ấy sắc lẻm nhìn tôi đến khi đôi mắt cậu ấy thình lình dừng lại trên bộ đồ và cái chỗ phình lên đầy tự hào của tôi, tôi thấy đôi mắt cậu ấy thay đổi, vô cùng nhanh, biến thành sự rùng rợn. "Nuh-un. Không không" Cậu ấy chỉ tay về phía cửa sổ, ý bảo tôi cần phải rời đi.

"Nhưng mà Peter.." Tôi rên rỉ khi cậu ấy đẩy tôi về phía cửa sổ. Tôi không thể tự mần nhục mình để mà gọi cho Dopinder thêm lần nữa cho một chuyến xe, không thể nào đâu. Nên tôi cứ thế ngồi chỗ cầu thang thoát hiểm, với một khuôn mặt sầu đời trông ngóng về cửa sổ phòng cậu ấy một cách tuyệt vọng khi cậu ấy đã sẵn sàng để đi ngủ.

"Đây, vào đi. Cái sự tởm lởm đó của anh, tôi chẳng thể làm gì hơn" Cậu ấy thều thào khi mở cửa sổ lần nữa, và lần này thì để cho tôi vào trong.

"Tuyệt!" Tôi hào hứng khi trèo qua cửa sổ và giành cho mình một chỗ trên giường cậu ấy.

"Wade. Anh không thể cứ nằm ngủ trên giường của tôi như thế được" Cậu ấy lắp bắp, chỉ vào bộ đồ và đống trang bị cồng kềnh của tôi.

Có một điều mà Peter chưa biết về tôi đó là từ đầu đến chân tôi đều được bao bởi lớp sẹo bỏng, giả dụ như cậu ấy chưa để ý kĩ khi chúng tôi đang ở chỗ tiệm Target sáng hôm nay bởi những điều đã xảy ra.

Nên tôi cũng không mấy ngạc nhiên vì tôi đã phàn nàn lúc cậu ấy kéo tôi ra khỏi giường, phớt lờ cảm giác đang tăng lên trong dạ dày của tôi khi tôi nằm đó kế bên cậu ấy.

"Wade, cái gì thế chứ.." Cậu ấy nhỏ giọng khi đặt tay lên mặt tôi, chạm vào mặt nạ "Anh không cần phải giấu diếm bản thân với tôi thế đâu.." Cậu ấy chậm rãi nói, nghe như mấy câu thoại trong mấy cuốn sách sến sẩm, khi cậu ấy lột mặt nạ của tôi, quăng nó vào trong góc của căn phòng. Tôi dời đầu mình cách khỏi cậu ấy càng xa càng tốt chỉ để cậu ấy không thể chạm vào.

"Anh không cần phải cố giấu mấy vết sẹo đó khỏi tôi đâu Wade.." Những rung cảm trong giọng nói ấy như cướp lấy trái tim tôi.

"G-gì?.." Tôi cố vờ như không biết cậu ấy đang nói về điều gì. Tôi đã cảm thấy sốc khi cậu ấy biết về sự tồn tại của chúng.

"Mấy cái vết sẹo ấy.. tôi đã thấy -và rồi -cảm nhận được chúng khi sáng lúc mà.. ừ thì anh biết rồi đấy.." Giọng cậu ấy nhỏ dần đến mức tôi gần như không nghe thấy.

"Nhưng mà cậu.." Tôi thật sự bối rối, cậu ấy lẽ ra nên sợ hãi hơn cả lần đầu tiên gặp tôi, cậu ấy dường như còn chẳng cho phép mình chú ý đến nó. Sau tất cả tôi đã nghiệm ra cậu ấy đã luôn đối mặt với những sự bối rối trong suốt khoảng thời gian đó.

"Anh đang mong đợi tôi phải nói hoặc làm cái gì đó hử?" Tôi hầu hết không thể nghe thấy gì bởi âm thanh mạch đập cứ dội vang vào tai tôi. "Mấy cái vết sẹo này không phải là thứ quan trọng với tôi, cái quan trọng là anh.."

Cảm giác trong tim tôi gần như nghiêng về đau thương khi tôi nằm đó cố gắng tìm những gì đang bộc lộ trên khuôn mặt cậu ấy trong bóng tối.

"Ý tôi là, Wade này, nếu mà anh muốn tôi nói cái gì đó.." Cậu ấy vẫn tiếp tục khi mà tôi dùng một ngón tay đầy sẹo của mình đặt lên môi cậu ấy ngăn chặn những câu nói tiếp theo trước khi chúng lại phá hỏng mất cái khoảng khắc kì diệu bé nhỏ vừa được tạo ra "Tôi sẽ nói rằng anh trông giống một quả bơ"

Lần đầu tao biết cái này cũng nói giảm nói tránh được đấy..

Đúng là chàng trai đáng đồng tiền bát gạo.

Hãy chiến đấu vì điều này, Wade ạ.

"Tao biết" Tôi đồng ý một cách lặng lẽ, chỉ một lần thôi, với những giọng nói bên trong đầu và choàng tay ôm lấy Peter, đứa nhóc đã rơi vào giấc ngủ khi cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi.

(1)Tác giả miêu tả là Wade chạy ra khỏi cửa hàng với hai tay dúi ra phía sau, không biết ghi sao vắn tắt dễ hình dung, nên mình ghi luôn kiểu chạy của ninja, vì nó là thế đó.

(2) Trong đoạn đó, Wade gọi Dopinder là Dopindey. (Đm anh, thế mà chỉ nghĩ anh gọi thân thương mỗi Spidey nhà em thôi chứ =)))) )

Lời của tác giả:

Okay.. Thú vị hơm! Cả hai chương truyện đáng yêu cùng một lượt!

Tôi xin lỗi vì đã không đăng nó sớm hơn, bây giờ là 3:30 sáng, tôi nhận được vài tin kinh khủng liên quan đến gia đình tôi và nó thật sự ảnh hưởng đến tôi.. Nếu bạn đang đọc chương này và bạn đang ở Phoenix, AZ thì liệu bạn có muốn bứng tôi ra ngoài để thưởng thức món sữa chua đông lạnh vậy thì chúng ta có thể ngồi cả ngày với SpideyPool và bạn có thể an ủi tôi và để tôi ăn sữa chua đông lạnh thoải mái (Chèn một cái emoji cười ra nước mắt ở đây nha)

Gì thì gì.. Tôi vô cùng yêu các bạn vì đã đọc nó, dù là đọc ngay sau khi tôi đăng bộ truyện nay trong tương lai đi chăng nữa (Caley đã ở đây: Ngày 16 tháng Bảy năm 2018). Tôi thật sự cảm ơn rất rất nhiều vì bỏ thời gian ra đọc nó và đây có lẽ là một trong những điều duy nhất khiến tôi đi đến được tới hôm nay.

Cũng mừng cho cả bản thân tôi bởi đây là cái chương dài nhất cho tới hôm nay của tôi các bạn ạ!!

Và tôi cũng đã thay đổi ảnh bìa, tôi mong là bạn thích nó.

Và dù sao thì..

Author, out.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net