Chapter 8: Once a Slut, Always a Slut.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ của Peter:

Tôi làm như không quan tâm đến Wade và cả cái cảnh tượng khi anh ta ép sát khuôn mặt vào tấm kính cửa sổ phòng tôi để quan sát mọi hành động của tôi. Thông thường thì điều đó sẽ khiến tôi sợ chết khiếp đến mức chẳng thèm quay đầu lại, nhưng khi tôi bí mật liếc một chút sang nhìn Wade thì lại cảm thấy khác. Cứ xem nó như một sự an ủi bởi anh ta lúc nào cũng thành tâm làm gì đó để chiến thắng được tôi, vậy nên tôi quyết định nhượng bộ. Tôi đồng ý rằng thật ra không tồi khi qua đêm với anh ta.

Tôi cứ tranh luận với chính mình khi anh ta nhìn tôi từ bên kia tấm kính. Và dù thế nào thì tôi cũng đành phải đưa ra một quyết định thôi. Tôi sẽ để anh ta vào trong và ngủ cùng tôi đêm nay bởi vì rõ ràng anh ta chẳng còn nơi nào có thể đi đến, với hai điều kiện là tôi không muốn để xảy ra bất cứ chuyện gì và dì May sẽ KHÔNG trông thấy điều này.

Cùng hai điều kiện tự đặt ra trong đầu mình, tôi đi thẳng đến trước cửa sổ. Tôi chẳng biết điều gì đang len lỏi vào bên trong tôi nhưng tôi có hơi bồn chồn về việc giữ anh ta lại, trên giường... cùng với mình.

"Đây, vào đi. Cái sự tởm lởm đó của anh, tôi chẳng thể làm gì hơn" Tôi nói nhỏ khi mở cửa sổ ra, chìa tay làm hành động mời vào.

"Tuyệt!" Anh ta hứng khởi khi cố trèo qua cánh cửa sổ nhỏ, va chạm với hầu hết mọi thứ mà anh ta đi qua. Anh ta thả người vào không trung rồi thư giãn trên giường của tôi như thể nơi này là của anh ta vậy.

Tôi nhìn anh ta ngờ vực lúc anh ta cứ thể ngổn ngang cùng với đống trang bị của mình. Tôi không thể nào tin nổi anh ta có thể chuẩn bị đi ngủ với cả bộ đồ, mặt nạ, giày, vũ khí và tất cả.

"Wade. Anh không thể cứ ngủ trên giường tôi trong bộ dạng như thế được" Tôi gần như lắp bắp khi vẫy tay ra hiệu cho anh ta, chỉ vào bộ đồ. Vậy nên tôi đi đến tủ quần áo và tìm bộ đồ rộng nhất của mình. Cái áo 'I survived my trip to NYC' của tôi và cái quần kitty hồng chói lọi. Tôi thản nhiên cười với chính mình khi ném chúng về phía Wade, nhưng nó chỉ chạm vào ngực anh ta rồi rơi xuống sàn nhà, anh ta không có ý định bắt lấy chúng.

Tôi nhún vai rồi đi tắt đèn sau khi nhìn anh ta chễm chệ đứng đó như một con ma những vài phút.

"Anh có thể đứng đó đến khi thay đổi ý định" Tôi nói với sang và nhảy lên giường. Tôi biết anh ta phiền lòng về những vết sẹo của mình. Tôi cũng biết anh ta sẽ nghĩ rằng tôi không chú ý đến chúng lúc ở trong cửa hàng. Giống như có gì đó đã đánh vào tâm trí anh ta bởi anh ta bắt đầu cởi bỏ những thứ kia ra và mặc bộ đồ của tôi. Tôi hơi bần thần lúc nhìn thấy cái bóng của anh ta di chuyển trong màn đêm.

Khi anh ta đã yên vị trên giường rồi tôi không thể ngăn bản thân mình mò mẫm để chạm vào khuôn mặt anh ta trong vài giây ngắn ngủi, tôi biết nó đang đi ngược lại với những gì tôi tự nói với mình khi nãy nhưng tôi muốn anh ta biết rằng tôi chấp nhận anh ta, cả những vết sẹo và mọi thứ. NHƯNG CÁI. QUÁI. GÌ?! Khi tay tôi chạm đến khuôn mặt anh ta thì lại có cảm giác nhẵn nhụi.. y chang cảm giác khi sờ vào cái mặt nạ quái quỷ.

"Wade, cái gì thế chứ..." Nó thật sự khiến tôi buồn bởi tôi đã biết rằng anh ta không tháo mặt nạ ra vì nhiều lí do và chắc chắn lý do đầu tiên là sự lo lắng. Lẽ ra tôi đã nên nói gì đó lúc ở cửa hàng để anh ta cảm thấy tốt hơn nhỉ?

"Anh không cần phải giấu đi bản thân với tôi.." Tôi cố ý nói thật chậm như kiểu sợ rằng mình sẽ nói quá đà hoặc sai gì đó. Tôi nhẹ nhàng tháo mặt nạ của anh ta và ném nó vào góc phòng. Nhận thấy anh ta đưa đầu mình cách xa khỏi tôi.

"Anh cũng không cần phải giấu mấy vết sẹo đó khỏi tôi đâu.." Giọng tôi hơi run lúc tôi thì thầm câu đó, cố chắc rằng dì May không thể nghe thấy và tôi sợ bởi nếu tôi nói quá lớn thì nó sẽ trở thành điều gì đó không hợp lí. Những cảm xúc tôi có thể cảm nhận về Wade đã trở nên choáng ngợp.

"G-gì?.." Anh ta giả ngốc. Vậy nên tôi vươn tay, chạm nhẹ vào má anh ta để khẳng định.

"Mấy cái vết sẹo ấy.. tôi đã thấy -và rồi -cảm nhận được chúng khi sáng lúc mà.. ừ thì anh biết rồi đấy.." Tôi đã nói khá lấp lửng, có quá nhiều sự trộn lẫn của cảm xúc, lo lắng, bối rối và nỗi sợ rằng dì May sẽ phát hiện tôi đang nói chuyện. Mặc dù "cuộc chiến vô cực" của cảm xúc cứ xập xình trong tâm trí thì tôi vẫn cảm thấy khuôn mặt dần nóng lên.

"Nhưng mà cậu.." Tôi có thể nghe ra sự thấp thỏm của Wade và tôi đã phải cố ngăn tiếng cười sau khi nghe được giọng nói đầy hoang mang của anh ta.

"Anh đang mong đợi tôi nói hay làm cái gì đó hử?" Tôi vẫn dùng giọng nói be bé, nhưng Wade nhìn như thể vừa mới bị tông phải bởi một cái xe tải và gặp phải ma vậy. Tôi tiếp tục nói, chắc rằng anh ta thật sự hiểu và hiểu đầy đủ rằng tôi nghiêm túc đến như thế nào. Thậm chí tôi còn nghe ra được những gì mình nói giống y như khung cảnh lãng mạn sến sẩm. "Mấy cái vết sẹo này không phải là thứ quan trọng với tôi, cái quan trọng là anh.."

Tôi có thể nhìn ra anh ta đang xem xét tôi trong bóng tối, điều đó khiến tôi có hơi chột dạ.

"Ý tôi là, Wade này nếu anh muốn tôi nói gì đó.." Tôi cười toe toét khi Wade đặt một ngón tay lên môi tôi, cố gắng giữ tôi im lặng bằng lực của một cú đấm "Tôi sẽ nói rằng anh trông giống một quả bơ"

Anh ta im lặng khá lâu từ lúc tôi tỉnh táo đến lúc phải đấu tranh mới mở nổi mắt. Tôi bỏ đi mọi thứ mà tôi quyết định lúc trước và cuộn người về phía anh ta, rúc cả khuôn mặt vào hõm cổ anh ta. Lúc đầu tôi cứ sợ anh ta có thể sẽ ghét như vậy, sẽ đẩy tôi ra, nhưng tôi vẫn ở yên đấy đến khi nghe thấy điều gì đó.

"Tôi biết" Wade thì thầm. Có phải anh ta đồng ý với tôi không nhỉ? Anh ta nghiêng hẳn người về phía tôi và vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi giật mình tỉnh dậy vì thiếu dưỡng khí vào buổi sáng. Tôi đã nhét mặt mình ở một cái chỗ nhỏ xíu nơi mà Wade và cả cái giường cùng nhau giành mất không khí của tôi. Tôi không thể nào tin nổi mình đã ném đi hết mọi thứ đã tự hứa với bản thân vào tối hôm qua. Đó đã là lần thứ hai anh ta tỏ ra lúng túng ngay cửa sổ như kiểu gieo cho tôi bùa mê vậy.

"Chào buổi sáng cục cưng" Anh ta thì thầm, giọng hóm hỉnh, đôi mắt thì vẫn nhắm nhưng chắc hẳn anh ta phải nghe thấy tôi đang tuyệt vọng thở lấy thở để.

"À. Chào" Tôi đáp, chuẩn bị tinh thần đối mặt với bản thân, Chúa lòng lành, tại sao tôi lại cảm thấy yếu ớt như thế này. Tôi lăn sang đến liếc nhìn đồng hồ. Đã là mười giờ mười lăm phút sáng thứ bảy. Tôi không có lịch trình nào hôm nay ngoài việc đi tuần tra khu phố và tôi cũng biết rằng dì May đã chuẩn bị đến chỗ làm rồi.

"Coi nào.." Là tất cả những gì tôi có thể thốt ra khi cố nâng mình khỏi giường. Từ khóa: Cố lên. Wade cứ choàng tay quanh hông tôi và cố kéo tôi về lại giường, càm ràm gì đó về việc quá sớm để thức giấc. Tôi đầu hàng bò lại về chỗ cũ nhưng bao tử lại kêu lên một âm thanh cực lớn. Bất thình lình Wade nhảy bổ ra khỏi giường, anh ta di chuyển siêu nhanh làm tôi hoảng hốt và tự hỏi cái quái gì đang diễn ra.

Tôi nghe thấy âm thanh bước chân của anh ta ngày một lớn trên hành lang. Tôi đứng đó một cách trầm mặc, miệng mở lớn hết cỡ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tôi thật sự RẤT biết ơn vì dì May không có ở nhà.

Tôi đã im lặng một vài giây trước khi lại nghe thấy tiếng bước chân ồn ào của anh ta khi anh ta trở lại. Anh ta chạy qua cánh cửa một lần nữa, đi xuống phía dưới và dang rộng cánh tay sau đó lại giơ ngón giữa về phía tôi.

Tôi cười lớn khi nhận ra rằng anh ta đi sai đường, anh ta hẳn là đang cố tìm nhà bếp.

"BÁNH KẾPPPP!!!!!" Wade xác nhận suy nghĩ của tôi, anh ta chắn chắn đang muốn đến nhà bếp và tìm vài cái bánh kếp.

Tôi bước đến bếp thì đã nhìn thấy Wade đang bắt đầu nấu rồi.

"Tôi không nghĩ anh lại phát cuồng với mấy cái bánh kếp đấy" Tôi lẩm bẩm khi nhảy lên bàn bếp và ngồi cạnh anh ta.

"Một lần sa ngã, muôn đời sa ngã" Anh ta nhẹ nhàng đáp khi đưa sang cho tôi một đĩa bánh kếp còn nóng hổi.

...

Lời của tác giả:

Hola!

Tôi mong là các bạn thích chương này!

Tôi muốn làm chương này bắt đầu bởi dòng suy nghĩ của Peter về những chuyện xảy ra ở chương trước. Tôi không biết tại sao chỉ là muốn làm thế thôi.

Vui lòng bình chọn và cho ý kiến nếu các bạn thích nó nhá!

Cảm ơn rất nhiều!

Yêu các bạn!!!

Author, out.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net