Chương 10: Dẫn sói vào nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười sáu tháng Giêng, cuộc sống của nhà họ Dịch trở lại bình thường, Chung Ngọc sáng sớm đã soi gương trang điểm thật lâu, còn thử một tủ quần áo, chuẩn bị ổn thoả rồi đi tìm Đường Phượng Ngô.

Đường Phượng Ngô đang xử lý công vụ thông qua điện thoại. Một hồi gọi bí thư của anh, nói là người đi cùng là nhân viên để lộ bí mật, kêu anh ta đi theo đến Nam Kinh nhìn chằm chằm người nọ. Một bên khác gọi cho người đi cùng, nói bí thư có vấn đề, làm người đi cùng đi Nam Kinh chú ý.

Chung Ngọc nghe được hồ đồ, không biết ai mới là người để lộ bí mật.

"Bí thư Lưu tài liệu quan trọng của đại sứ quán cho người Nhật, mà người họ Lý đi cùng cũng phạm tội tham nhũng nghiêm trọng, hai người mâu thuẫn cáo trạng nhau. Tôi chỉ đơn giản là dùng cách này để họ đề phòng nhau, đến Nam Kinh bên kia, sẽ có ngườ mang hai người họ đi." Đường Phượng Ngô vừa thấy vẻ mặt của Chung Ngọc thì hiểu rõ, không khỏi giải thích cho cô nghe.

Chung Ngọc bật cười, đồng thời âm thầm khâm phục một chút, quả nhiên là quan ngoại giao.

"Nhị tiểu thư tìm tôi, có chuyện gì?" Đường Phượng Ngô đã ở nhà họ Dịch vài ngày, hôm qua mới gặp Chung Ngọc một lần, trong lòng biết cô cố tình tránh né, cho nên hôm nay cô chủ động tìm tới tự nhiên là không có việc gì không đến điện tam bảo.

"Đúng rồi." Chung Ngọc vỗ tay một cái, hai gã người hầu nâng một cái rương tiến vào, "Đây là một phần tài liệu của anh trên xe, còn lại xác thật tìm không thấy. Nhưng không thành vấn đề, tôi đã nhờ người đi nước Anh tìm tổng hợp các tờ báo đó, sẽ đến sớm thôi. Còn gậy golf, tôi mua cho anh một cái mới."

Đường Phượng Ngô tiến lên mở cái rương, lật một chút văn kiện bên trong.

"Xin hãy tin tưởng tôi, ngày đó tôi quay lại tìm anh nhưng anh không còn ở đó nữa mà việc tôi bị bắt cóc cũng không nên tiết lộ, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm hỏi thăm." Chung Ngọc ấm ức mà nói, lấy ra khăn chậm chậm khóe mắt, "Hôm nay tôi lại đây chính là chân thành xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ một cô gái đáng thương không biết làm sao ——"

"Không sao." Đường Phượng Ngô đánh gãy, "Tôi tha thứ cô, còn có chuyện gì sao?"

Lệnh đuổi khách rõ ràng, làm Chung Ngọc sửng sốt.

Thấy Chung Ngọc không phản ứng, Đường Phượng Ngô cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu sửa sang lại văn kiện. Chung Ngọc xấu hổ mà đứng ở cửa, vốn tưởng rằng có thể mượn chuyện này kéo gần khoảng cách, không nghĩ tới đối phương căn bản không ăn một bộ này của cô, giống như nhìn thấu cô tranh thủ đồng tình vậy. Cô càng nghĩ càng không vui, quay đầu liền đi, nhưng ra cửa phòng, trong lòng lại nổi giận, quay đầu muốn phát hỏa, cửa phòng lại ở trước mắt đóng lại.

Chung Ngọc từ nhỏ đến lớn, đều là cô cho người khác sắc mặt, có bao giờ xem qua sắc mặt của người khác, đụng tới Đường Phượng Ngô, vậy mà làm cô không có cách nào, đành phải nổi giận đùng đùng đi rồi.

Chung Ngọc đã quên, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, Đường Phượng Ngô giúp đỡ cô, thân sĩ phong độ mười điểm. Nhưng mà, hành động bỏ chạy của cô đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của anh về cô, anh nghĩ rằng cô là một người phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, nên chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt, chuông cảnh báo trong lòng anh liền sẽ reo lên. Niềm kiêu hãnh của anh không cho phép anh phạm phải sai lầm tương tự một lần nữa.

Chung Ngọc ở trong phòng cả ngày, thấy đã đến giờ cơm chiều, vốn dĩ không muốn đi xuống, lại nghe A Viên nói ba cô còn chưa về. Ba cô là người rất hướng về gia đình, trừ khi có xã giao, bằng không nhất định đúng giờ tan làm về ăn cơm với gia đình. Trong lúc bồn chồn, cô vào phòng tắm tháo trang sức thay quần áo, bỗng nhiên nghe được một thanh âm vang lên, vội vàng chạy ra phòng tắm thì thấy con mèo Prince của Chung Tú làm ngã giá vẽ, trên tượng Đức Mẹ còn có hai vết cào, còn có tè bậy trên thảm.

Chung Ngọc tức điên, đuổi theo Prince chạy xuống lầu. Chung Tú không dễ chọc, con mèo kia cũng như thế, chạy một mạch vào phòng ăn rồi nhảy vào vòng tay của Đường Phượng Ngô, giống như biết Chung Ngọc muốn lấy lòng người ta.

Đường Phượng Ngô dịu dàng mà vỗ về Prince, làm Chung Ngọc không khỏi nhớ tới một câu, yêu ai yêu cả đường đi. Vẻ mặt cô tức khắc lạnh xuống, xoay người phải đi.

Hoàng Oánh Như và Chung Tú đã đi tới, một bên phân phó Mai Hương, phái người đi thương hội Thượng Hải, nhìn xem Dịch Hưng Hoa còn ở đó không. Cùng lúc đó, Tịch Duy An cũng đi công tác đã trở lại.

Chung Ngọc không tự chủ được ngồi xuống, mặc dù hình ảnh Chung Tú ăn ý nhận lấy Prince từ trong tay Đường Phượng Ngô làm cô cảm thấy chói mắt, nhưng  cuối cùng cũng không so được  với nội tâm bất an. Cô mới bị bắt cóc, hơn nữa đối phương vốn là ra tay với ba, liền sợ lòng xấu không chết.

Tịch Duy An lại rất bình tĩnh. Anh sóng to gió lớn đã nhìn quen, biết nếu là thật xảy ra chuyện, nhất định sẽ có manh mối không cần buồn lo vô cớ. Nhưng thật ra bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Đường Phượng Ngô, đối vị này quan ngoại giao cảm thấy tò mò, nói chuyện phiếm thành đề tài Nhật Bản muốn mua súng ống đạn dược của nước Pháp.

Nhưng mà, có chung đề tài, cũng không có nghĩa là có cùng quan điểm.

Đường Phượng Ngô cho rằng Nhật Bản đang chuẩn bị chiến tranh, nước Pháp cuối cùng sẽ nhả ra việc bán vũ khí làm cho Tịch Duy An phản ứng rất dữ dội. Tịch Duy An tuy rằng là quân nhân, lại thống hận chiến tranh, một khi khai chiến anh và các anh em của anh liền phải xông lên tiền tuyến, phải đánh bạc tánh mạng vì chuyện này.

"Anh cho rằng?" Tịch Duy An cười lạnh, "Anh dựa vào cái gì cho rằng! Chỉ bằng anh tham gia mấy buổi tiệc tối, kết bạn vài người nước ngoài? Hay là uống mực nhiều hai năm, liền cảm thấy có thể dựa mồm mép thắng đánh bất ngờ?" Không quen nhìn loại thư sinh này, chỉ biết lý luận suông.

"Người Pháp luôn tin rằng hòa bình ở châu Âu phụ thuộc vào mối quan hệ của họ với người Đức, càng lạc quan hơn rằng chiến tranh Nga-Nhật sẽ không lan đến. Theo quan điểm của họ, việc bán pháo cho Nhật Bản không khác gì bán vũ khí cho Trung Quốc, vì vậy hợp đồng này sớm muộn gì nó cũng sẽ được ký kết." Đường Phượng Ngô bình chân như vại, tình thế quốc tế thay đổi bất ngờ, cuối cùng thoát không khỏi ích lợi.

Chung Ngọc một bên gõ đầu gối đột nhiên nhức mỏi, một bên gật gật đầu, trong lòng đồng ý với Đường Phượng Ngô. Ở Singapore, ông ngoại đã thảo luận với cô về đề tài này, cũng cho rằng Nhật Bản dã tâm bừng bừng, chiến tranh rất có thể nổ ra.

Đường Phượng Ngô chú ý tới động tác rất nhỏ của Chung Ngọc, ánh mắt ở trên tay gõ đầu gối của cô dừng lại.

Tịch Duy An thay đổi mặt, ngữ khí hùng hổ doạ người: "Anh ám chỉ người Nhật Bản chuẩn bị chiến tranh? Chứng cứ đâu? Tôi xem anh cùng một nhân viên tình báo cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ bắt gió bắt bóng, căn bản không khác gì! Sao ông ấy lại có thể mời một người như anh tới nhà."

Chung Tú khẩn trương nói: "Anh rể!"

"Điểm giống nhau giữa tôi và tư lệnh Tịch là, chúng tôi đều đang bảo vệ quốc gia của mình, khác biệt duy nhất là dùng vũ khí khác nhau." Đường Phượng Ngô thu hồi tầm mắt ở trên người Chung Ngọc, đáp lại chẳng những linh hoạt cơ biến, hơn nữa phong độ rất tốt.

Tịch Duy An cười to: "Cách nói này mới mẻ, lão đệ, đợi chút ăn cơm xong, chúng ta đi phòng sách tâm sự."

Chung Tú nhìn đấy ngây người.

Chung Ngọc lại xem đến rõ ràng. Đây đúng là bản lĩnh của Đường Phượng Ngô, sử dụng tài hùng biện ngoại giao, nhẹ nhàng là có thể giải quyết tình thế giương cung bạt kiếm. Cô không khỏi cười, vừa lúc lại bị Đường Phượng Ngô nhìn, cảm thấy xấu hổ, nhưng anh đã dời đi ánh mắt, nói chuyện với Chung Tú .

Mặt Chung Ngọc trầm xuống, bỗng nhiên Lữ Siêu Văn vội vàng chạy vào.

"Tư lệnh, chiều nay một nhóm côn đồ cầm dao xông vào tòa nhà thương hội Thượng Hải cướp sạch, rất nhiều người bị thương!"

Ngay lập tức, Hoàng Oánh Như đang kiểm tra bàn ăn sắc mặt trắng bệch, thất thủ làm vỡ một cái ly.

"Duy An, Hưng Hoa cũng ở thương hội Thượng Hải! Ông ấy cũng ở bên trong!" Bà kinh hoàng hô, thân thể lung lay sắp đổ, bỗng nhiên ngã xuống đất.

Chung Tú kêu "Mẹ", vọt qua đi.

Tịch Duy An không nói hai lời, cùng Lữ Siêu Văn đi ra ngoài.

Nhà họ Dịch tuy rằng luống cuống một thời gian, cũng may Tịch Duy An đưa Dịch Hưng Hoa bình an về, tuy rằng trên mặt có chút trầy da, nhưng không có gì trở ngại.

Chung Kiệt đi lên kiểm tra cho Dịch Hưng Hoa, Dịch Hưng Hoa lại liên tục xua tay, làm Chung Kiệt xem người bị thương trên lưng Lữ Siêu Văn trước. Thì ra, may mắn người nọ giúp đỡ, Dịch Hưng Hoa mới có thể toàn thân mà lui, nhưng đối phương ngược lại bởi vậy mà bị trọng thương.

Chung Ngọc nghe ba nói, lúc đầu tùy ý nhìn người bị thương một cái, sau đó nhìn thẳng, dần dần lộ ra biểu cảm khiếp sợ. Cô nhận ra người này! Anh là kẻ bắt cóc đã đồng ý đề nghị của cô, cầm nhẫn của cô đẩy cô xuống nước! Người này liên tục xuất hiện xung quanh nhà họ Dịch, rốt cuộc có mưu đồ gì?

Chung Ngọc đẩy Đường Phượng Ngô ở phía trước ra, bắt lấy cánh tay Dịch Hưng Hoa, vội vàng mà nói: "Ba, con có lời muốn nói với ba!"

Dịch Hưng Hoa kéo tay con gái ra: "Đều là lúc nào, cứu người quan trọng, có chuyện lại nói sau đi."

Đường Phượng Ngô bị Chung Ngọc đẩy đến bên cạnh Tịch Duy An, cũng không quá để ý, vừa lúc còn có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ: "Người nào làm?"

"Tưởng Giới Thạch muốn giải tán đội tự vệ thương hội, các lão gia tử không đồng ý, còn muốn mở họp phản đối. Phản đối? Súng ở trong tay người ta, phản đối thì có ích lợi gì! Hừ, một đám đạo tặc nhảy vào tòa nhà, cướp sạch hết tòa nhà không nói, còn đả thương rất nhiều người." Tịch Duy An đã sớm phản đối Dịch Hưng Hoa làm chuyện này, biết không có công dụng gì, "Kẻ bắt cóc cầm đao xuống tay với ông ấy, cũng may người trẻ tuổi kia kịp thời chắn đao, bằng không hôm nay ông ấy chỉ sợ ——"

Chung Ngọc và Chung Tú thế mới biết ba gặp được phiền toái.

"Ba, chuyện lớn như vậy, ba thế nhưng một chữ cũng không nói!" Chung Tú la.

"Nhưng mà tòa nhà thương hội thuộc khu công cộng Tô Giới, cảnh sát Tô Giới cũng mặc kệ?" Chung Linh vẫn luôn ở, chỉ là mỗi người đi phía trước chen chúc, cô lẳng lặng đứng ở mặt sau.

"Tòa nhà xây khi naog?" Đường Phượng Ngô nhạy bén.

"Lão đệ, cậu thật sự hiểu biết đám người Anh kia, bọn họ từ đầu tới đuôi liền không xuất hiện, tòa nhà xây quá sớm, không ở phạm vi bảo hộ, đây là nguyên nhân đối phương không kiêng nể gì." Tịch Duy An càng ngày càng cảm thấy đầu óc Đường Phượng Ngô khá tốt.

"Chính trị thanh minh, thiên hạ thái bình, công đạo ở đâu!" Chung Tú tức giận vô cùng.

"Được rồi, người bình an trở về là được." Hoàng Oánh Như chỉ cần Dịch Hưng Hoa không có việc gì, "Mọi người đều đi nghỉ ngơi đi."

Mọi người tan đi, Chung Linh lưu ý đến Chung Ngọc ngồi ở một bên ngẩn người, kỳ quái cô làm sao vậy. Chung Ngọc bỗng nhiên bừng tỉnh, gõ gõ đầu gối vô cùng đau đớn, đứng dậy đi rồi.

Đêm nay, Chung Ngọc vẫn luôn ngủ đến không tốt, một mặt là do đầu gối cứ đau, một mặt là lo sợ bất an. Cô mơ thấy mặt tên bắt cóc kia. Bọn bắt cóc đẩy cô đi xuống, tay cô không cẩn thận bắt lấy khăn che mặt của hắn, tuy rằng chỉ thoáng nhìn lại gần như khẳng định người ba mang về là một người.

Trời vừa sáng Chung Ngọc liền tỉnh lại, nhìn đến A Viên bò ngủ bên mép giường, mới nhớ tới tối hôm qua đầu gối thật sự đau đến chịu không nổi cho nên gọi A Viên đến xoa chân, lại không dự đoán được cô nhóc này thế nhưng xoa cả đêm. Cô thật cẩn thận rời giường, mặc quần áo, lẳng lặng bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại nhẹ nhàng.

Chung Ngọc ở bên ngoài phòng cho khách gặp được ba cô, thấy ông muốn đi vào, lập tức gọi lại: "Ba, con có chuyện muốn nói, vô cùng quan trọng!"

"Chuyện gì?" Dịch Hưng Hoa dừng lại bước chân.

"Con hoài nghi hắn chính là kẻ bắt cóc con, cũng chính là người của Thanh bang phải đối phó ba." Người này tuyệt đối không thể ở lại nhà họ Dịch.

"Ừ? Chứng cứ đâu?" Dịch Hưng Hoa phản ứng lại bình thường.

"Con tin tưởng hai mắt của mình." Yêu cầu chứng cứ gì chứ? Chẳng lẽ cô sẽ bịa đặt nói dối? "Hắn ta là lưu manh trà trộn vào bang phái, còn là một kẻ liều lĩnh, ba không nên giữ hắn ta ở nhà!"

"Thẩm Bân là mục sư Johan tiên sinh đề cử." Dịch Hưng Hoa cảm thấy cũng không dễ dàng bị lừa, "Ba đã điều tra qua cậu ta. Johan đã nói rõ với ba, Thẩm Bân từng là phần tử của bang phái, muốn thoát khỏi bang phái nên bị đuổi giết. Thực ra trước khi tòa nhà thương hội bị tập kích, cậu ta cố ý đến báo tin, đáng tiếc không ai tin cậu ta, cho nên cậu ta mới mạo hiểm xông vào tòa nhà muốn trực tiếp nói cho ba. Nếu không có cậu ta, hôm nay ba liền không thể đứng ở chỗ này, con đã hiểu sao?"

"Nhưng anh ta rất xảo trá!" Cô chỉ là ra một cái chủ ý, anh ta lại làm theo, giết người không chớp mắt.

"Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Ba tin tưởng Johan, cũng tin tưởng người thanh niên ông ấy đề cử." Dịch Hưng Hoa tâm ý đã quyết, xoay người đẩy cửa vào.

"Ba, dẫn sói vào nhà, sau này ba nhất định sẽ hối hận!" Chung Ngọc lại cũng chém đinh chặt sắt.

Dịch Hưng Hoa không có quay đầu lại.

Cha con hai người, cứng đầu giống nhau, tự tin giống nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net