Chương 11: Chí của con gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dịch Hưng Hoa không nghe Chung Ngọc khuyên, Chung Ngọc như thế nào đều không cam lòng, quay sang kể với Chung Linh những gì cô nghi ngờ Thẩm Bân.

"Vậy em nói, nên làm gì bây giờ?" Chung Linh không nhanh không chậm, đưa cho Chung Ngọc một ly trà.

"Đem hắn giao cho phòng tuần bộ, thẩm vấn kĩ càng, nói không chừng có thể hỏi ra rất nhiều việc mờ ám." Chung Ngọc cảm thấy việc này là đương nhiên.

"Sáng nay chị xem hết mấy tờ báo lớn nhỏ. Chuyện thương hội Thượng Hải bị tập kích mất đi tài liệu quan trọng, còn có không ít người bị thương, tin tức lớn như thế mà không thấy tờ báo nào đưa tin cả."

Chung Linh cười cười, "Em nói là tại sao?"

"Đương nhiên là quan phỉ cấu kết, không ai dám đăng báo." Chung Ngọc cũng rất rõ ràng.

"Em biết rõ vậy ư?" Chung Linh than nhẹ, "Đối phương một tay che trời, người trẻ tuổi kia làm sao lên kế hoạch, ngược lại, còn cứu cha."

"Nhưng hắn bắt cóc em!" Đây luôn là sự thật đi!

"Hắn còn thả em." Chung Linh cho rằng, nên cho người ta một cơ hội.

"Chị cả, vậy mà chị đồng ý với ba tha cho kẻ xấu, thật sự không sợ bị lấy oán trả ơn sao?" Chung Ngọc giản thẳng không thể tin được.

"Ba không sợ người ta lấy oán trả ơn, nhưng sợ chậm trễ một sinh mệnh trẻ tuổi, bỏ lỡ cơ hội cho một người hối lỗi sửa sai." Dịch Hưng Hoa đi vào phòng khách, "Việc này ba đã có quyết định, ai đều không được nhắc lại, càng không được nghị luận quá khứ của cậu ta, nghe thấy không?"

Chung Ngọc muốn mở miệng nhưng bị Chung Linh ôm chầm vai, vỗ nhẹ hai cái, ám chỉ cô không cần lại chống đối ba.

Lúc này, Chung Tú cùng Đường Phượng Ngô song song đi vào, Chung Ngọc nhìn đến chói mắt, lửa giận trong lòng toàn bộ chuyển tới trên người hai người, bỏ lỡ thời cơ tranh luận.

"Nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy được, ba đây liền tuyên bố, từ ngày mai trở đi, ba chị em các con đều đến công ty hỗ trợ." Dịch Hưng Hoa thay đổi đề tài Chung Ngọc quan tâm nhất.

"Ba, chị cả không hiểu kinh doanh, em út lại không có hứng thú với làm ăn, một mình con đi là được." Chung Ngọc lập tức tiến vào hình thức chiến đấu.

"Bây giờ không hiểu, không có nghĩa là tương lai không hiểu. Không có hứng thú, cũng có thể bồi dưỡng hứng thú." Dịch Hưng Hoa cũng không muốn đem tất cả hy vọng đặt ở một cái rổ, "Hiện nay thời buổi rối ren, các con nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau chống đỡ đại cục, ít nhất trước khi ba hoàn toàn khỏe lại, ba người các con đều phải đi."

"Ba ——" Chung Tú nghĩ đến đi làm liền đau đầu.

"Phượng Ngô." Dịch Hưng Hoa rồi lại chuyển đề tài, "Ba cậu cố ý đầu tư Tinh Hoa, phái con tới khảo sát, chuyện lớn như vậy, sao cậu một chữ cũng chưa nói?"

"Bác trai hiểu lầm." Đường Phượng Ngô hơi hơi mỉm cười, giống như nhìn ra Dịch Hưng Hoa bốn lạng đẩy ngàn cân, "Ba con chính là không thể thấy con rảnh rỗi, sai con một ít việc vặt để cho con tới Thượng Hải mà thôi."

"Vậy cậu liền đến công ty đi một chút đi, lại phán đoán rốt cuộc có đáng giá đầu tư hay không." Dịch Hưng Hoa cười to, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Chung Ngọc Chung Tú, nhưng mà các cô cũng chưa để ý Đường Phượng Ngô có đi hay không, một người lạnh như sương, một người rầu rĩ không vui.

Chung Linh rũ mắt, uống một ngụm trà.

Trà đã lạnh.

Chung Tú suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Hoàng Oánh Như nói rõ ràng, cô không có hứng thú với bách hóa Tinh Hoa, càng không nghĩ ban ngày buổi tối đều phải đối mặt với gương mặt như ai thiếu nợ mình của chị hai. Nhưng khi cô đẩy cửa ra, lại thấy Hoàng Oánh Như ngồi ở trước bàn lau nước mắt, không khỏi chấn động.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Chung Tú bước nhanh đi vào Hoàng Oánh Như trước mặt.

"Không có việc gì, xem hình của các con khi còn nhỏ, có chút cảm khái." Hoàng Oánh Như vừa mới cùng con trai nói chuyện một lần, Chung Kiệt từ đầu đến cuối kiên trì con đường của mình, không muốn kế thừa gia nghiệp, làm bà rất thương cảm.

Hoàng Oánh Như há có thể không biết, thân phận Dịch thái thái thứ ba (ba Dịch cưới 3 lần) của bà không thể diện, vốn đang có thể trông cậy vào Chung Kiệt, ai ngờ Chung Kiệt từ bỏ quyền thừa kế, thành cục diện ba đứa con gái tranh quyền. Nếu là Chung Linh kế thừa còn tốt, nhưng nếu là cuối cùng Chung Ngọc quản lý, mẹ kế như bà chỉ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

"Mẹ thật là, xem ảnh chụp còn có thể khóc." Chung Tú nhìn không ra sắc mặt của mẹ mình.

"Chung Tú, mẹ biết con không có hứng thú với làm ăn, nếu là không nghĩ đến công ty, vậy không đi thôi." Hoàng Oánh Như quá hiểu biết cô con gái này, muốn nói lại thôi, "Tương lai...... Mẹ là nói lỡ như, ba con đi trước mẹ, mẹ liền mang con rời nhà họ Dịch, được không?"

Chung Tú ngẩn ra: "Mẹ mẹ nói bậy gì đó?"

"Mẹ sinh một trai một gái, anh con một lòng học y, mẹ đã khóc lóc van xin cũng vô dụng, nhưng cuối cùng anh con cũng có công việc, có thể nuôi sống mình. Con cũng không thích kinh doanh, như vậy con tương lai muốn dựa cái gì mưu sinh?" Chung quy, phải dùng hiện thực để đánh thức công chúa sống trong lâu đài.

"Con cũng có thể đi ra ngoài làm việc!" Chung Tú nói được thuận miệng.

Hoàng Oánh Như truy vấn: "Bà nội của con nhiều quy tắc, chải đầu phải lo chải đầu, gói thuốc phải lo gói yên, người hầu của tiểu thue không được lên sảnh đường, người hầu ở phòng khách không được vào phòng ngủ, một người hầu nam đều không được dùng. Sau này ba con cắt giảm rất nhiều người, bà con rất ít tới Thượng Hải, nói trong nhà rối loạn , có thể thấy được thói quen của một người rất đáng sợ. Chung Tú, con dùng nước hoa số 5, một lọ bằng mấy tháng tiền lương của anh con. Nhà có hai hiệu may con còn không hài lòng, đặt đồ mới khắp nơi, phải làm loại công việc gì, mới có thể duy trì cuộc sống thoải mái như thế đây?"

Chung Tú nghẹn lại, hơn nửa ngày mới nói nói: "Mẹ, mẹ là lo lắng ——"

"Việc ngày hôm qua nhắc nhở mẹ. Trời có mưa gió thất thường, người có họa phúc sớm chiều, cha mẹ không thể bảo vệ các con cả đời."

Hoàng Oánh Như không vì chính mình, vì con cái.

"Mẹ, đừng nói nữa!" Chung Tú bỗng nhiên đứng lên, "Mẹ muốn con tranh với chị hai, có phải hay không?"

"Gả cho Đường tiên sinh cũng là mộtlựa chọn rất tốt." Như cô, lựa chọn Dịch Hưng Hoa, chẳng sợ ngay từ đầu nhận hết uất ức.

"Người chồng có núi vàng núi bạc, kia cũng không phải của con, con không muốn làm ký sinh trùng!" Biểu tình Chung Tú dứt khoát, "Mẹ yên tâm, con sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không làm ba thất vọng, càng sẽ không làm mẹ gặp phải hoàn cảnh nan kham." Hoàng Oánh Như đứng dậy, ôm chặt con gái.

Chung Linh tâm tư nặng nề mà đẩy cửa phòng. Ba tuy rằng làm các ba chị em cô đều đi công ty hỗ trợ, nhưng cô trong lòng rõ ràng chính mình ở trong hoàn cảnh xấu. Chung Ngọc có ba coi trọng, Chung Tú có Hoàng Oánh Như duy trì, chỉ có mỗi cô, không nơi nương tựa.

Bỗng nhiên, có mùi máu bay vào trong mũi. Chung Linh ngẩng đầu lên, thấy Tịch Duy An cuống quít mà buông tay áo, còn đuổi Lữ Siêu Văn đi ra ngoài, cô trong lòng có suy đoán.

"Anh bị thương?" Cuộc hôn nhân này tuy rằng không phải cô muốn, nhưng quan hệ vợ chồng đã thành sự thật đã định, cô có một phần nghĩa vụ làm vợ.

"Báo cáo phu nhân!" Lữ Siêu Văn lanh mồm lanh miệng, "Ngày hôm qua tư lệnh không đợi tôi dẫn người tới, đã chạy vào tìm người trước, là anh ấy đưa ông chủ Dịch ra, anh ấy cũng bị chém một đao, nhưng không cho tôi nói!"

Tịch Duy An một chân đá Lữ Siêu Văn, chỉ cảm thấy thật mất mặt: "Cút đi! Có chút xíu thương, nói được giống như trời sắp sập, ngày mai liền đưa cậu đi hát tuồng!"

Lữ Siêu Văn nhanh như chớp chạy.

Tịch Duy An cười với Chung Linh: "Anh không có việc gì."

Chung Linh đi lên trước, một lần nữa cuốn lên ống tay áo, gỡ bỏ băng gạc quấn đến lung tung rối loạn, nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, lập tức nhăn lại mày.

"Ngày hôm qua tại sao không nói?" Cô với anh đúng là không thể giao tiếp vơia nhau. Anh không muốn nói, cô lại muốn nghe. Cô không muốn anh làm, anh lại làm mọi thứ.

"Đừng nghe tên nhóc đó bịa chuyện, cậu ta tuổi khỉ, thích nhảm nhí ——" Giọng nói anh nhỏ xuống, lẳng lặng nhìn cô đắp thuốc băng bó cho mình. Cô hơi hơi rũ mắt, lông mi giống cánh chim nhẹ vỗ, còn có chiếc cổ thiên nga trắng noãn ưu nhã, làm anh say mê nhất, là khí chất nhã nhặn lịch sự của cô. Anh lặng yên cúi đầu, muốn để sát vào tóc đen, lại bởi vì cô bỗng nhiên ngẩng đầu mà ngừng lại.

"Cảm ơn anh." Chung Linh băng bó xong, câu cảm ơn vốn nên ngày hôm qua nói đến bây giờ mới thốt ra.

Thật ra cô biết, ít nhiều nhờ anh, làm nhà họ Dịch ở thời cuộc này an ổn đi. Cha cô có lẽ không có cho cô chỗ dựa, lại vì cô tìm một chỗ dựa.

"Chúng ta là vợ chồng, nói cái gì cảm ơn, đó là mắng anh." Tịch Duy An cũng không hy vọng cô khách sáo với anh.

Chung Linh cười nói: "Được, ngày mai em muốn đi công ty, ba muốn bọn em đi phụ giúp——"

Tịch Duy An đánh gãy: "Không được đi!"

Chung Linh giương mắt, nhìn thẳng Tịch Duy An. Lại đến, không thể nói chuyện tâm mệt!

"Thời buổi rối loạn, cần gì làm lụng vất vả chứ? Nếu em thích công ty bách hóa, anh cho em làm chủ, tìm người kinh doanh thay, không cần xuất đầu lộ diện." Tịch Duy An lo lắng nguy hiểm cũng sẽ xảy ra với Chung Linh.

"Thì ra tư lệnh Tịch sợ tôi xuất đầu lộ diện, làm ngài mất mặt à, vậy cần gì phải lấy cớ là quan tâm tôi!" Chung Linh nói xong, nổi giận đùng đùng đi vào phòng tắm, đóng mạnh cửa lại.

Tịch Duy An chỉ cảm thấy không thể hiểu được, biết Chung Linh không vui, lại không biết tại sao cô không vui.

Trong ba chị em, Chung Ngọc là để ý quyết định này của Dịch Hưng Hoa nhất, giờ này khắc này vậy mà không có suy nghĩ gì nhất. Cô chính là hướng về Tinh Hoa mà đến, bây giờ ba rốt cuộc gật đầu cho cô đi làm, tự nhiên là cầu mà không được, cho nên tâm tình ngược lại rất thả lỏng, đi vào phòng khách nhỏ tìm sách xem.

Không nghĩ tới, Đường Phượng Ngô cũng ở, ngồi ở sô pha trước kệ sách đọc một quyển sách.

Chợt lóe trong mắt Chung Ngọc, cố tình đi đến phía sau Đường Phượng Ngô, tùy tiện rút một quyển tập thơ tiếng Pháp, sau đó từ phía sau Đường Phượng Ngô cong lưng, đến gần bên tai anh, cho anh xem sách trong tay, không chút nào để ý tóc dài buông xuống đầu vai anh, cố ý muốn tạo ái muội.

"Đường tiên sinh, tiếng Pháp của tôi vẫn không tốt lắm, có thể nhờ anh chỉ giáo một chút không?"

Đường Phượng Ngô cũng không quay đầu lại, ngữ khí trầm ổn: "Ồ, vậy nhị tiểu thư không tốt, là không tốt kiểu nào?"

"Đại khái là, đọc một trang phải tốn một tiếng, còn phải tra từ điển không ngừng." Chung Ngọc nhẫn nại, thật sự không tin người này là Liễu Hạ Huệ.

Đường Phượng Ngô đột nhiên đứng lên, nhanh tay mà rút ra một quyển từ điển tiếng Pháp cho Chung Ngọc, nghiêm túc mà nói: "Kiên trì dùng từ điển, chờ cô xem xong đến cuối tuần, tốc độ tự nhiên sẽ càng nhanh."

Chung Ngọc cứng họng, ngay sau đó xoay người liền đi. Liên tiếp bị người đàn ông này làm lơ, tức chết cô!

Chung Tú vừa lúc cùng Chung Ngọc đi ngang qua nhau, cảm giác được lửa giận, kỳ quái hỏi Đường Phượng Ngô: "Chị ấy làm sao vậy?"

Đồng thời thấy thẻ kẹp sách của quyển sách trong tay anh, rút ra đọc, "《 Ngày mai, khi ánh rạng đông 》, Hugo thi tập?"

Đường Phượng Ngô dùng tiếng Pháp thì thầm: "Ta chẳng thèm nhìn chiều vàng sa nhẹ,
Chẳng ngắm thuyền buồm hải cảng xanh lam.

Và ta đặt lên mồ con, cưng nhé,
Lẵng ô rô lục với hoa thạch nam.."

Chung Tú lật qua, phát hiện thơ Đường Phượng Ngô đọc bị người viết ở mặt trên, chữ viết rất quyên tú: "Thẻ kẹp sách này là ai viết? Không giống như là nét chữ của chị cả!"

Đường Phượng Ngô lấy thẻ kẹp sách, một lần nữa kẹp sách, trả lời dường như không chút để ý: "Có lẽ là người nào đó không quá tinh thông tiếng Pháp đi."

Chung Tú vẻ mặt ngây thơ.

Đường Phượng Ngô suy nghĩ lại là, Chung Ngọc, nguyên nhân cô trêu chọc anh rốt cuộc là cái gì?

__________
Bản dịch thơ của Phanxipăng trong thivien.net. Bài thơ của Victor Hugo viết khi đi viếng mộ con gái.
_________
Tui đã quay lại rùi này, nào rảnh bù lại cho mọi người nghen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net