Chương 12: Mỗi người thể hiện thế mạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Tú và các chị đứng chung một chỗ, các nhân viên cửa hàng bách hóa phía trước họ xếp hàng dọc ở sảnh lớn và chào họ khi họ đi ngang qua. Loại trải nghiệm này là chưa từng có, mặc dù từ lúc còn nhỏ cô đã đi bách hóa Tinh Hoa rất nhiều lần. Cô đột nhiên ý thức được trách nhiệm trên vai, sẽ có lúc ba già đi, nếu không có người kế vị đủ tiêu chuẩn thì những người công nhân nhờ đó mà nuôi gia đình sẽ ra sao?

Chung Tú nhìn xem Chung Linh và Chung Ngọc, vẻ mặt của họ rất tự nhiên, ngay cả chị cả vô dục vô cầu, lúc này dường như toát ra khí chất của một nữ vương. Cô ngạc nhiên, là ảo giác của chính mình, hay là một mặt khác của chị cả?

Nhưng mà, khi giám đốc Tống Quảng Chi chính thức giới thiệu bách hóa Tinh Hoa từ lầu một đến hoa viên trên không, áp lực của Chung Tú dần biến mất, thay vào đó là sự quen thuộc đã bao năm qua.

"Chúng tôi cũng không phải là khách, những thứ này chúng tôi đều biết." Chung Tú bật cười, không cảm thấy cần phải nghiêm túc như vậy, sau đó quay sang Đường Phượng Ngô, nghịch ngợm mà làm động tác uốn gối thục nữ, "Đường tiên sinh, không biết tôi có vinh hạnh hay không làm người hướng dẫn cho anh?"

Đường Phượng Ngô mỉm cười gật gật đầu, đã bị Chung Tú kéo đi.

Chung Ngọc mặc kệ hai người bọn họ rời đi, liếc nhìn nhân viên phía sau Tống Quảng Chi, ngữ khí hùng hổ doạ người: "Tống giám đốc, ngày đầu tiên chúng tôi đi làm, không dám vất vả bác giám đốc, phó tổng giám đốc Vương Bổn Sơ ở đâu rồi?"

Tống Quảng Chi đang không biết trả lời như thế nào, một người đàn ông trung niên quần áo phẳng phiu đã đi tới, khuôn mặt khôn khéo treo nụ cười khách khí.

"Ai, công vụ bận rộn, xin lỗi vì đã đến muộn, hai vị tiểu thư ngàn vạn đừng trách móc."

Người đến đúng là Vương Bổn Sơ, đảo mắt trách Tống Quảng Chi, "Kêu anh đưa hai vị tiểu thư đi rạp phim xem điện ảnh, đi hoa viên trên không uống cà phê ăn điểm tâm, anh để người ta đứng ở chỗ này?"

Tống Quảng Chi lúng ta lúng túng không nói.

Chung Ngọc mắt lạnh đảo qua: "Ba bảo chúng tôi đi làm, nếu biết chúng tôi lười biếng, ông ấy sẽ tức giận. Vương phó tổng vẫn nên xem phải phân công nhiệm vụ gì đi. Tôi nghĩ, dù cho ba tôi không căn dặn, bác trai cũng nhất định bảo ăn sắp xếp rồi, có phải hay không?"

Dịch Hưng Hoa muốn giao lại công việc kinh doanh của gia đình cho con gái kế thừa, Dịch Thư Nghiệp rất phản đối. Theo Dịch Thư Nghiệp, con gái cuối cùng cũng phải gả đi, là người ngoài. Điểm này, từ từ cuộc trò chuyện gần đây của bác gái lớn Phạm Yến Thu cái là có thể nhìn ra được, hơn nữa nhà đó hiển nhiên cho rằng, nếu Dịch Chung Kiệt từ bỏ quyền thừa kế, theo lẽ thường con trai của họ Dichh Ký Đức sẽ được thừa kế.

Chung Ngọc cũng rất rõ ràng, cho nên đã tỏ ra cường thế khi vừa đến.

Vương Bổn Sơ thấy Chung Ngọc nói toạc ra, cười xấu hổ nói: "Nhị tiểu thư nói đùa, nhưng công việc quả thực đã chuẩn bị xong cho hai vị. Tổng giám đốc nói, từ nghiệp vụ quen thuộc bắt đầu trước. Đại tiểu thư quản lý bộ phận quần áo và nước hoa." Nháy mắt với Tống Quảng Chi.

Tống Quảng Chi liền mang Chung Linh đi trước.

"Nhị tiểu thư vẫn luôn đi theo Chu lão tiên sinh, hẳn là có rất nhiều kinh nghiệm làm ăn, giờ tôi đang có một việc phiền lòng muốn nghe lời khuyên của cô." Vương Bổn Sơ dừng lại, vốn định chờ Chung Ngọc chủ động mở miệng hỏi, ai ngờ đối phương chỉ là nhìn chính mình, không khỏi nói hết, "Trong kho có khá nhiều hàng tồn, giảm giá cũng khó bán ra được, xin nhị tiểu thư suy nghĩ xem nên làm thế nào."

Chung Ngọc nhướng mày, đây là vừa đến đã cho cô một cục xương khó gặm, muốn cô bị loại trừ? Đáng tiếc, cô đi theo ông ngoại gặm xương cứng lớn lên, vừa đến miệng cô, không nhai thành bột phấn, cũng sẽ không từ bỏ!

Một buổi sáng yên bình, Vương Bổn Sơ và Dịch Ký Đức đắc ý dào dạt, cho rằng Chung Ngọc sẽ biết khó mà lui, ai ngờ mới vừa ăn xong cơm trưa, lầu một đại sảnh liền ồn ào.

Tống Quảng Chi làm theo Chung Ngọc phân phó, dọn một rương hàng tồn đến đại sảnh, dựng quầy triển lãm và tổ chức một cuộc họp quảng bá.  Vương Bổn Sơ nghe xong liền yên tâm. Giá các mặt hàng bán chậm này đã giảm đến mức chạm đáy, phải quảng cáo trước để thu hút khách hàng đến tận nơi mới được.

"Nhị tiểu thư, cô điều động nhiều người như vậy, bán không hết hàng tồn, còn chậm trễ hoạt động kinh doanh, tôi giải thích với ông chủ thế nào đây?" Yên tâm về yên tâm, oán giận về oán giận.

Chung Ngọc lại không để ý tới, chỉ sai Tống Quảng Chi phái người phát đơn tuyên truyền.

Vương Bổn Sơ đoạt lấy đơn tuyên truyền thì thầm: "Kể từ bây giờ, bách hóa Tinh Hoa sẽ tổ chức hội chợ đồ cũ. Bất kỳ ai nhặt được phiếu giảm giá này đều có thể nhận được một phần kem bảo vệ da, giới hạn là 50, ai đến trước thì được." Ngay sau đó ngẩn ra, "Nhị tiểu thư, bán không hết cũng không thể miễn phí phát! Cô quá xằng bậy!"

Chung Ngọc gật đầu với Tống Quảng Chi, Tống Quảng Chi ôm đơn tuyên truyền đi rồi.

Chung Tú nhìn Vương Bổn Sơ đuổi theo phía sau Chung Ngọc la to, tìm người tới hỏi, mới biết sao lại thế này. Cô nghĩ lại nghĩ, nở nụ cười, đây là một cái cơ hội cạnh tranh không tồi. Cô và chị hai mỗi người nghĩ cách hấp dẫn khách hàng, xem cách của ai càng có hiệu quả, cũng có thể chứng minh thực lực của cô với ba.

Vì thế, Chung Tú làm người chừa ra tủ kính lớn nhất, tự mình chạy tới gọi điện thoại tìm viện binh.

Khi lầu một náo nhiệt lên, Chung Linh ở lầu hai xử lý nan đề của cô. Cô phát hiện, không ít các khách hàng không thích mặc thử mẫu, mặc dù mẫu quần áo được giặt sạch thường xuyên nhưng vẫn bị từ chối vì ảnh hưởng tâm lý. Không mặc thử, sẽ không muốn mua và sẽ mất khách hàng tiềm năng.

Chung Linh nghĩ tới một biện pháp, gấp quần áo mẫu cho gọn gàng, cho vào túi giấy dùng một lần, trên túi giấy ghi ngày giặt và tên nhân viên giặt để khách vừa xem hiểu ngay. Đồng thời cô cũng quy định rõ ràng tất cả các mẫu chỉ dùng thử, không được bán ra. Nhân viên tiếp tân sôi nổi ủng hộ.

Lúc này, nhân viên tiếp tân lầu một liền chạy lên đây, bảo Chung Linh đi xuống lầu nhìn xem.

Chung Linh xuống lầu, chỉ thấy chỗ tủ kính lớn có hai người đang biểu diễn nhảy clacket, thu hút rất nhiều người xem. Một tấm biển có nội dung "Hôm nay bách hóa giảm giá" được dựng lên trong và ngoài sảnh, còn có thật nhiều người cầm đơn tuyên truyền đi vào đại sảnh đổ xô đến quầy triển lãm, hét lên muốn lấy kem bảo vệ da. Còn nghe Tống Quảng Chi kêu gọi, đại khái chính là ai có đơn tuyên truyền, hôm nay mua sắm có thể lãi 5%, tiêu 30 tệ sẽ được phiếu mua hàng, sau đó sẽ được giảm giá 8%. Còn có, tất cả các loại mua sắm sau khi một số lượng nhất định giảm giá lớn.

Chung Linh biết, thủ pháp kinh doanh của Chung Ngọc luôn luôn linh hoạt, nhưng mà không thể tưởng được còn có Chung Tú trợ trận, hai cô em gái dễ dàng huy động không khí mua sắm và gây náo loạn một đám đông. Nhưng cô không biết chính là, Chung Tú vốn là muốn chiếm nổi bật của Chung Ngọc, cũng không có nửa ý trợ giúp.

Sảnh lớn nhìn như náo nhiệt, mạch nước ngầm lại mãnh liệt.

Có người bỗng nhiên hô lớn: "Tinh Hoa của mấy người sao lại thế này, tôi mới vừa mua máy quay đĩa ở lầu hai mà giờ không phát ra tiếng! Mọi người tốt nhất đừng mua đồ bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ, tất cả đều là hàng cũ, hàng hỏng trong kho đấy!"

Chung Linh giật mình, nhìn những người bắt đầu xuất hiện biểu tình chần chờ, lại thấy được lầu hai châu đầu ghé tai Vương Bổn Sơ và Dịch Ký Đức, tức khắc hiểu rõ.

Cô đi đến trước mặt người khách ôm máy quay đĩa, mỉm cười nói: "Vị khách này, chúc mừng ông, máy quay đĩa không tiếng này là chúng tôi cố ý chuẩn bị, nếu ai mua về chính là khách hàng trúng thưởng của chúng tôi, có thể nhận một chiếc xe đạp phượng hoàng Anh quốc. Chúng tôi làm như vậy, là muốn nói cho mọi người, bách hóa Tinh Hoa tuyệt đối không có hàng dỏm. Nếu có nửa kiện, bồi thường gấp trăm lần."

Mọi người một trận trầm trồ khen ngợi, mua sắm tăng nhiều.

Ba chị em lơ đãng một lần liên thủ, hóa nguy cơ thành sinh cơ, tạo thành doanh thu kỷ lục, làm Dịch Ký Đức và Vương Bổn Sơ bị bại xám xịt.

Chung Ngọc không biết có người ở lầu một làm rối, vội một buổi sáng, đã đói bụng đến kêu thầm thì, lại khá tự tin vào kế hoạch của mình cho nên liền đến hoa viên trên không ăn cơm trưa. Không nghĩ tới, lại thấy Đường Phượng Ngô.

Trên bàn ăn của Đường Phượng Ngô chất một chồng sổ sách, làm Chung Ngọc ngoài ý muốn chính là, anh nhìn rất nghiêm túc, là thật sự tới khảo sát tình hình hoạt động của Tinh Hoa.

Cô nhìn anh một lúc, định thần lại thì nhìn thấy một bản phác thảo bằng bút chì ở mặt sau của thực đơn, là cô vô thức vẽ hình dáng anh nghiêm túc.

Người phục vụ đến đưa đồ ăn, Chung Ngọc nghĩ, đặt thực đơn lên khay, ra hiệu cho người phục vụ đưa cho Đường Phượng Ngô.

Cô không phải người có tính cách ngượng ngùng, vẽ không tệ, bắt được thần thái đối phương, vậy hào phóng tặng cho anh thôi, còn có thể thể hiện một chút tài nghệ của bản thân. Đường Phượng Ngô nhận được phác hoạ, lúc này mới nâng lên mắt, nhìn Chung Ngọc một cái. Cô lấy bút chì chống cằm, hơi hơi mỉm cười với anh. Nhưng anh lại cúi đầu, tiếp tục xem sổ sách.

Chung Ngọc cũng không nóng nảy, thong thả ung dung ăn xong cơm, mới đi đến trước bàn Đường Phượng Ngô, "Đường tiên sinh, sổ sách của Tinh Hoa có vấn đề gì mà anh nhìn chăm chú vậy?"

Đường Phượng Ngô khép lại sổ sách: "Quý công ty năm trước nhập hàng, dư hơn 280 vạn so với năm trước tức là doanh thu tăng 484 vạn, tất cả đều giả định rằng lượng hàng tồn kho nhiều hơn năm trước 260 vạn, thành tích tạm được. Tuy nhiên, thu nhập và chi tiêu của hoa viên trên không này chỉ mang tính chất bù đắp, không biết có suy xét sử dụng nơi này ——"

Chung Ngọc một tay ấn trên sổ sách, giọng điệu mềm nhẹ: "Ở trong mắt Đường tiên sinh, chỉ có những con số này sao?"

Đường Phượng Ngô đứng lên: "Nhị tiểu thư, không còn sớm, tôi còn có công vụ, trước xin lỗi không tiếp cô được. Chờ lát nữa nhìn thấy Chung Tú, giúp tôi nói một tiếng, cảm ơn."

Đường Phượng Ngô nhẹ nhàng đẩy ra tay Chung Ngọc, cầm lấy sổ sách đi rồi, đi vào cửa thang máy mới thở ra một hơi. Đi xuống lầu, nhìn xe của mình, lại nhớ đến buổi sáng hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ngọc, toàn thân cô ướt đẫm, lại có vẻ đẹp làm anh kinh diễm. Anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng chỉ liếc mắt một cái, gương mặt của cô dường như đã in dấu trong lòng anh, phai đi không được. Chỉ là tính cách kiêu căng đến tự cao tự đại này ——

Đường Phượng Ngô lần thứ hai thở dài, lên xe, nhưng không lái đi rất xa thì xe đột nhiên mãnh liệt xóc nảy lên. Anh xuống xe kiểm tra, tầm mắt dừng trên bánh xe xẹp lép, không khỏi nhíu mày.

"Đường tiên sinh, trùng hợp quá." Chung Ngọc lái xe đi qua, chậm rãi dừng lại, một gương mặt vô tội, "Như thế nào, xe có vấn đề?"

Trong lòng Đường Phượng Ngô vừa động.

"Đường tiên sinh không bằng ngồi xe tôi về?" Chung Ngọc mỉm cười.

"Không cần." Đường Phượng Ngô lập tức cự tuyệt, cởi âu phục, đến sau thùng xe lấy ra lốp xe dự phòng, động tác thuần thục mà đổi săm lốp.

Chung Ngọc nhíu mày, nhảy xuống xe, đi đến bên cạnh Đường Phượng Ngô: "Tình nguyện vất vả như vậy cũng không chịu lên xe tôi, chẳng lẽ tôi là yêu quái ăn thịt người sao?"

Đường Phượng Ngô bỗng nhiên chỉ chỉ dưới chân Chung Ngọc, không đợi cô phản ứng lại, đi lên nâng chân cô lên, cầm lấy vừa mới đinh ốc mới vừa tháo xuống.

Chung Ngọc chán nản, bước nhanh đi về xe của mình, đóng mạnh cửa xe, dẫm chân ga mà đi.

Đường Phượng Ngô đổi lốp xe xong, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại trên lốp xe bị xì, phát hiện hai dấu đinh rất sâu. Anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phương hướng Chung Ngọc rời đi, vừa bực mình vừa buồn cười.
__________

Thật ra anh Đường khoái từ cái nhìn đầu tiên rồi nhưng lên phim ko rõ lắm làm giống tra nam ỡm ờ 2 ce =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net