Nước Hoa Từ Xác Người (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một niềm yêu thích với nước hoa vô hạn, không phải yêu thích với những loại nước hoa đắt tiền mà là yêu thích hương thơm từ chúng. Không cần biết giá tiền như thế nào chỉ cần chúng thơm là được.

Vào kỳ nghỉ hè công ty tôi có tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát ở tận vùng núi cao. Trên đó có khu du lịch, chợ phiên và nhiều trò chơi thú vị khác nữa. Đặc biệt tôi nghe nói con gái ở vùng cao rất đẹp lại dịu dàng. Tuy tôi là con gái nhưng vẫn tự nhận không đẹp bằng các thiếu nữ vùng cao ấy.

Mùa hè nóng nực mà đến nơi núi non mát mẻ thì thật không có gì thích bằng. Hoa thơm cỏ dại thật khiến người ta mê người.

Chợ phiên đông đúc người khác qua lại, từng gian hàng bán nhiều loại sản phẩm khác nhau. Đập vào mắt khiến tôi thích thú chính là gian hàng bán đầy đủ các loại nước hoa. Từng lọ nhỏ khoảng 15ml chứ không lớn như những loại tôi thường sử dụng.

"Cô gái ơi cô có muốn mua nước hoa không?" Chàng trai mỉm cười hỏi tôi nói bằng chất giọng đậm chất vùng núi cao. Cũng không dễ nghe lắm nhưng tôi từng tiếp xúc với nhiều khách hàng khắp các vùng miền nên cũng tương đối hiểu.

"Nước hoa của anh nhìn rất đặc biệt nhỉ?" Tôi mỉm cười đáp lại.

"Nước hoa này hiếm có lắm đấy, một năm chỉ cho ra được vài lọ nhỏ như thế này thôi!"

"Hiếm có như vậy à?"

"Đúng vậy đấy cô gái, không tin cô mua về mà dùng thử tôi không gạt cô đâu."

"Vậy anh bán một lọ như vậy giá bao nhiêu?"

"Một lọ như vậy bán mười triệu thôi."

"Mười triệu một lọ ư?" Tôi không tin nên ngạc nhiên hỏi lại.

"Đúng vậy là mười triệu một lọ cô không nghe nhầm đâu."

Với giá mười triệu một lọ nước hoa thì đó không có gì là đáng ngạc nhiên cả. Với cả những loại nước hoa thương hiệu lớn thì cũng đã có giá như vậy rồi hoặc là đắt hơn thế nữa. Nhưng tôi không nghĩ ở nơi núi non như thế này mà giá một lọ nước hoa nhỏ lại đắt tiền đến như thế.

"Tuy tôi là người thành phố nhưng anh không được hét giá như thế chứ."

"Tôi không hét giá với cô đâu, giá thực của nó là như thế đấy. Không tin cô có thể mua về dùng thử nếu không thơm và không giữ được mùi lâu cô có thể đến đây để tìm tôi, tôi sẽ trả tiền lại cho cô. Còn không cô có thể đến nhà tôi để tìm tôi."

Tôi thấy chỉ đến đây du lịch vài ngày nên cũng không hỏi nhà của anh ta. Nhìn anh ta trông rất thật thà chắc là không gạt tôi đâu nhỉ? Lòng hiếu kì đang nổi lên nên tôi quyết định mua lọ nước hoa ấy. Tôi thấy cũng chẳng có gì đặc biệt mà đáng giá mười triệu sao?

Sau khi về khách sạn tôi nằm ườn trên giường cảm thấy thoải mái vô cùng. Nghĩ đến sau khi sử dụng lọ nước hoa cả người tràn đầy mùi thơm thì tôi thích thú không thôi. Lật đật bò dậy đi tắm tôi hát nghêu ngao trong phòng tắm.

Ở cùng với tôi là một chị ngoài bốn mươi tuổi. Chị ấy luôn có nét u buồn nhưng là người rất tốt bụng. Tôi vừa mở lọ nước hoa ra thì mùi hương bay khắp căn phòng.

"Nước hoa này thơm thật đấy em à!" Chị ngạc nhiên nói với tôi.

"Em mua với giá mười triệu đấy chị à!"

"Gì cơ! Lọ bé xíu thế này mà mười triệu đó hả?"

"Tất nhiên rồi chị hàng thật giá thật mà." Tôi cười to ra tiếng.

"Vậy là bay mất hai tháng lương rồi cô nương ơi!" Chị tặc lưỡi tiếc than rồi lại nói tiếp: "Tuy mắc thật đấy nhưng cũng đáng đồng tiền bát gạo."

"Lúc đầu em ko nghĩ là sẽ mua đâu nhưng mùi thơm của nó cứ quyến rũ em thế nào ấy! Chị có muốn thoa thử lên người không?"

"Thôi em à chị ko có thói quen sử dụng nước hoa."

Hai chị em trò chuyện một lát rồi cùng tụ họp với mọi người ở sảnh chính khách sạn để ăn tối.

Cả bàn ăn đều là món ăn theo hương vị miền núi nhưng vẫn ăn ngon vô cùng. Tôi đề nghị mọi người ăn xong đi chơi một lát nhưng cô phục vụ lại cản chúng tôi lại.

"Đường núi khó đi lắm quý khách ạ! Tối rồi nên mọi người ở đây ít ai ra ngoài lắm! Lâu lâu nơi đây cũng có các cô gái mất tích tôi khuyên mọi người không nên ra ngoài đâu!"

"Tôi cũng nghe nói nơi đây lâu lâu lại có người mất tích ấy!" Cô bé phòng kế toán khẽ rùng mình.

"Lâu lâu là bao lâu nhỉ?" Tôi thắc mắc.

"Hình như em nghe nói khoảng một năm thì mất tích một đến hai người ấy chị."

"Vậy thôi ăn uống xong mọi người cứ về phòng mà tự do hoạt động nhé!" Sếp của chúng tôi vui vẻ lên tiếng.

"Dạ vâng ạ!" Tôi trả lời với vẻ hơi nghi hoặc.

"Một năm? Thật sự là trùng hợp hay vì nguyên do gì đó?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net