Nợ Ai Đó Cả Thế Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa đề: Nợ Ai Đó Cả Thế Giới

Tác giả: kedaikholt

Rating: K

Proofreader: người-được-tặng

Note: vì có nhiều cái note, nên đánh số thứ tự vậy

- Note 1: nếu ai có ý định com để bảo fic này sến quá thì khỏi ạ, tự Ked cũng biết nó rất là sến rồi =.=

- Note 2: nếu ai có ý định com để bảo fic này hoàn toàn không phải thuộc loại ưa thích của Ked thì cũng khỏi ạ, tự Ked cũng biết mình không hay viết kiểu fic sến sện này rồi.

- Note 3: nếu ai đó có ý định com để hỏi sao đếm chữ trong fic mà thấy không giống cái dòng cuối thì xin thưa, lúc bạn Ked đếm là có tính luôn cái dòng cuối đấy ạ.

- Note 4: xin tặng fic này đến cho proofreader của tui.

- Note 5: như thường lệ, songfic thì phải vừa nghe nhạc vừa đọc (mặc dù bạn Ked khi viết chẳng dám nghe nhạc, mất tập trung =.=), mời mọi người (trừ một người, ak, mà thích nghe thì tùy thôi =.=) cùng nghe bài "Nợ Ai Đó Cả Thế Giới" do ca sĩ Phạm Quỳnh Anh trình bày ạ.


<embed>


Nợ ai đó cả thế giới. - Em suy nghĩ lại những gì em đã làm đi, em con nít quá đấy. - Uh, tui con nít đó, kệ tui, mắc mớ gì đến mấy người. .. đang hiển thị offline và sẽ nhận tin nhắn của bạn sau khi đăng nhập. - Kệ được đã kệ lâu rồi. Nó nhấn tổ hợp phím Ctrl+D, rồi vài lần enter. Thế là xong. Lần này nó giận, giận lắm, giận thật rồi. Đừng hòng mà năn nỉ nó, lòng nó đã quyết rồi. Cho chừa cái tội thích trêu chọc nó nhá! Ngã xuống giường, nó nhắm mắt lại, cố tận hưởng sự êm ái của tấm nệm, nhưng sao lòng vẫn cứ lởn vởn mãi cảm giác khó chịu đó. Thật ra thì cũng chẳng chuyện gì to tát lắm. Chỉ là người ta chọc nó, chỉ là nó phát cáu lên, chỉ là.. Vài cái “chỉ là” và bây giờ thì nó nằm đây sau một cuộc cãi vả nảy lửa với người ta. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa rồi! Nó thấy bực lắm, hình như người ta chẳng xem nó ra cái gì cả, cứ thoải mái đùa giỡn, rồi khi nó giận thì cũng chả thèm xuống nước năn nỉ một tiếng. “Lần này phải ráng giận thật lâu mới được!”, nó thầm nghĩ. Đeo headphone vào tai, nó bấm nút play rồi nhắm mắt. Âm nhạc với nó không có tác dụng gì nhiều ngoài việc.. ru ngủ. Mỗi lần nghe nhạc là hai mí mắt nó trĩu xuống và sau đó vài phút thì nó ngủ luôn. Nhiều khi nó quên tắt máy, máy cháy vì hoạt động quá nhiều.. chẳng có gì là đặc biệt. Nghĩ đến đây nó lại tức, tại nhạc làm nó buồn ngủ chứ có phải nó thích vậy đâu mà có người cứ lôi việc nó hay quên tắt máy ra mà nói hoài. “Vẫn biết anh đang kề bên, mà trong lòng sao cứ nhớ mong nhiều thêm..” Nó giật mình, sao lại nhảy ngay boong bài này nhỉ, hóa ra trời cũng thích trêu ngươi nó. Nó nhớ, nó và người ta hay đùa với nhau: vẫn biết đang kề bên mà còn thấy nhớ, huống chi hai đứa “ở hai đầu nỗi nhớ” thì sao nhỉ? Thì còn nhớ gấp trăm.. gấp vạn lần chứ sao! “Trái tim em vừa nghe.. thật êm những rung động, trong lòng em còn vẹn nguyên bối rối.. giống như khi đôi ta quen nhau lúc đầu.” Nó nhớ.. =.=.=.=.=.=.=.= - Cho hỏi ai vậy ạ? - Hì, mình muốn nhờ bạn prd fic giùm. Tự nhiên nó thấy vui, hình như đây là người đầu tiên nhờ nó sau một thời gian dài nó đăng kí làm proofreader trong 4rum đó. - Uhm.. Sao lại chọn mình? - Hì.. Thích thì chọn thôi. - Uhm, vậy đưa fic đây mình xem cho. =.=.=.=.=.=.=.= Bao lâu rồi nhỉ? Từ cái ngày đó, nó có thêm một người bạn mới, một người luôn giúp đỡ nó, luôn lắng nghe nó, luôn làm nó cười.. Rồi.. cũng chẳng biết từ bao giờ trong lòng nó đã lu mờ dần vết thương cũ, và.. bắt đầu ôm ấp những tình cảm mới.. Chỉ biết là.. đến bây giờ em vẫn vẹn nguyên những cảm xúc đó.. “Và em muốn từ đây, thời gian ngưng mãi, để em đây được yêu mãi người.. Đừng rời xa em nhé người..” Nó cười, đúng là có đôi lúc, nó ước gì trái đất ngừng quay, thời gian ngừng trôi, để nó sẽ mãi sống những khoảnh khắc đó.. khoảng khắc nó hiểu thế nào là niềm hạnh phúc khi yêu và được yêu, khi nhớ một người và được một người nhớ. Nhưng.. đâu phải bao giờ cũng vậy đâu, những lúc bị người ta giận, người ta ít giận nó lắm, có điều mỗi lần đã nổi cơn thì.. rất đáng sợ. Lúc đó, nó buồn lắm, mong kim đồng hồ quay nhanh lên, để quãng thời gian đó trôi qua thật nhanh. Tuy vậy, nó biết rằng người ta không bao giờ giận nó lâu cả, người ta hiểu nó cần người ta thế nào mà.. Và.. có lẽ sẽ không bao giờ em thôi cần một người quan tâm em, lo cho em đâu, ngốc ạ.. “Nợ một ai vòng tay người ôm em mãi.. Nợ một ai bàn chân đi bên em phố buồn vui.. Nợ nhành hoa người trao nơi ban công.. em nợ những tiếng cười.. Nợ lúc anh.. quan tâm về em..” Nó cười, lần này nụ cười có phần cay đắng.Nó ước gì nó được như người con gái trong bài hát được người yêu ôm, đi dạo phố cùng, tặng hoa.. Nhưng, ước mơ này còn xa lắm.. 3 năm nữa. Ừ thì.. nó chờ mà. Và.. có lẽ nếu nó và người ta vượt qua được khoảng cách hơn một ngàn km này, thì sau này sẽ chẳng có gì là khó khăn cả, và.. dẫu không được gặp trực tiếp thì nó vẫn hạnh phúc mà. Những quan tâm của người ta, những câu nói của người ta luôn làm nó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Hạnh phúc vì.. em yêu và.. được yêu. “Nợ anh yêu tình yêu đầu tiên như thế.. Nợ anh yêu từng đêm luôn mong tin nhắn từ em.. Nợ ai đó mang đến em yêu thương ôi đong đầy thế giới này.. Và giúp em.. luôn tin vào em..” Người ta không phải là tình đầu của nó, đã từng có một người đến trước. Nó thở dài, cảm giác hối hận bỗng ùa về. Ừ, nó đã từng ngu ngốc biết bao khi kể cho người ta nghe về tình đầu của mình. Để rồi lại ngu ngốc khi không đọc được những dòng chữ trắng trong nhật kí của người ta. Để rồi.. Lúc đó nó nghĩ là người ta chỉ đơn giản coi nó là bạn, thì kể những chuyện đó cho một người bạn nghe là bình thường mà! Ai ngờ.. Nó ngốc thật! Đã có lần nó tự so sánh tình cảm của mình với người ta và với tình đầu, rồi lại cười mình. Sao nó có thể so sánh hai thứ hoàn toàn khác nhau như vậy chứ, tình đầu là những cảm xúc mới mẻ, dại khờ.. Còn với người ta là cảm giác được chở che, bảo vệ, bình yên và hạnh phúc.. Tình cảm nào cũng là tình cảm, nhưng.. giờ em chỉ quan tâm tới trái tim mình đang đập cho ai.. Nó còn nhớ có lần hơi buồn chuyện điểm chác của mình, thế là nó im luôn suốt buổi chiều, không thèm quan tâm tới những tin nhắn của người ta. Nó từng nghĩ là im lặng có sao đâu, nhưng rồi đến một hôm.. người ta im lặng với nó gần như cả ngày, nó mới hiểu hết cái cảm giác lo lắng bứt rứt ấy đáng sợ đến thế nào.. Chẳng biết từ lúc nào, bấm phím, nhìn màn hình sáng lên dòng chữ “New message from..” đã là một niềm hạnh phúc của em.. Có đôi lúc nó nản lòng, có đôi lúc nó lo sợ nghĩ đến những điều xấu nhất.. Nhưng rồi khi onl và gặp người ta, khi nhìn những dòng chữ thân thương trên màn hình, nó như được tiếp thêm sức mạnh. Nó hiểu tình cảm người ta dành cho nó nhiều như thế nào và.. nó không được phép làm người ta thất vọng. Nhưng trên hết, em không được phép làm trái tim mình thất vọng.. “Em nợ anh..” Bài hát kết thúc, nó mỉm cười. Đáng lẽ mi mắt nó đã nặng trĩu và sập xuống rồi chứ, nhưng sao nó cảm thấy tỉnh táo lạ thường.. Nó còn một việc cần, à không, rất cần phải làm nữa. Nó nhấn nút power, mở máy lên.. - Kệ được đã kệ lâu rồi. - Hey, còn đó không? - Đi ngủ rồi. - Đừng giận mà, em xin lỗi mà. - Sao out rồi onl lại chi đó? Đi ngủ đi. - Còn một việc cần phải làm trước khi đi ngủ, không làm ngủ không được. - Việc gì? - Nói với .. một câu. - Câu gì? - À.. Thôi, nghe bài này đi, khỏi nói. - Bài gì? Càng lúc càng khó hiểu à. - Nợ ai đó cả thế giới. ^^ - .. - Thôi em out, bb. - .. End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net