Mùa hoa, mùa của nỗi nhớ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ năm ấy, mùa hạnh hoa nở rộ trắng xóa, quân công trao thiếp một mảnh ngọc khắc tên chàng.

Dưới hoàng hôn tiễn biệt, quân công hứa sẽ trở về, bạch mã phi nhanh không quay đầu, bóng dáng quân công khuất xa dần trong màn khói.

Một lòng chờ đợi chớp mắt đã mười năm ly biệt, nhan sắc thiếp đã phai, tóc cũng điểm vài sợi bạc, mỗi một mùa hoa thiếp lại ra chốn cũ trông mong quân công khải hoàn quay về.

Đợt rét năm nay đến nhanh quá, từng cơn gió lùa vào cõi lòng nặng trĩu, băng tuyết phủ kín gốc cây hạnh, đám trẻ con nô đùa trong sân và vẫn không thấy bóng dáng quân công, liệu ở nơi chiến trận chàng có nhớ nơi thôn trấn nhỏ có một cô nương yêu chàng đậm sâu?

Vùng hoang vu cách biên thùy hơn trăm dậm, khói lửa mịt mờ, gươm giáo chất thành đóng, mạng người la liệt khắp nơi. Bên trong màn trướng, trên chiếc bàn gỗ một bên đặt mảnh ngọc khắc tên người thương, bên còn lại là quân lệnh như núi, nét bút nghiêm nghị, thánh chỉ chỉ vừa được mang đến nhưng lại khiến hắn trầm tư nhiều giờ liền.

Hắn nhớ chứ, nhớ nàng da diết, hình bóng của nàng khắc sâu trong tim hắn, nếu hắn có bỏ mạng tại đây thì việc hắn hối hận nhất là để nàng lại một mình.

Tiếng quân địch gào thét vang dội, chẳng còn thì giời để suy nghĩ miên man, có lẽ kiếp này hắn nợ nàng, nguyện kiếp sau dùng cả đời để bù đắp.

Năm ấy hạnh hoa nở rộ, nơi trấn nhỏ từng có một vị nương tử chờ đợi người thương trở về. Năm ấy vó ngựa rong ruổi sa trường, từng có một chàng tướng quân bóng lưng thẳng tấp đón nhận mũi giáo của giặc mà trên môi vẫn mỉm cười nhìn về phương xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net