NHẬT kÍ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

truyện ngắn/ ngày 18/ 5/ /2023

               THƯƠNG UYÊN( biển xanh)

      Trong đêm đen, những tia sáng chiếu vào một thân hình nhỏ bé đang tiến dần về phía đại dương.
      
       Đó là một gương mặt thanh tú nhưng điểm trên nét mặt ấy là một sự thống khổ. Những nỗi đau thể xác cùng những lời chửi rủa càng làm cho con người ấy thêm cay nghiệt thế gian này.

       Em ấy là một cô gái với mái tóc dài, gương mặt cùng thân hình bé nhỏ. Em sống trong một gia đình bất hạnh, bị người cha dượng nghiện rượu đánh đập và hành hạ và mẹ em là người đàn bà tệ nhất thế gian này. Bà ấy chửi mắng mỗi khi thấy em suốt hiện, bà ấy đã đốt những bộ quần áo mà em yêu thích và bà ấy đã nói  rằng:" loại con gái như mày thật không xứng đáng với tao cả, mày chết đi." Những lời nói ấy làm trái tim em đau lắm, khi đó nước mắt em đã lăn dài trên má cùng nỗi tủi nhục. Ấy thế nhưng em vẫn kiên cường, và tin rằng trên đời này sẽ có những thứ tốt đẹp đến bên em.

          Những lúc đó em ấy vẫn luôn mỉm cười và khao khát một cuộc sống mới.

           Nhưng rồi một ngày, khi những ánh đèn điện của thành phố được bật lên cùng hoà vào bầu trời đen tối. Người cha dượng lại say mèm, ông đến bên em và dùng một nhành cây vụt thật mạnh vào đầu, em khóc trong đau đớn máu đã chảy ra nhuốm đỏ màu áo. Mụ ấy đứng nhìn và nói rằng em xứng đáng bị như vậy. Tại sao? Em hét lớn, nhưng rồi lại bị một cái tát vào mặt.

         Em sợ hãi chạy về phía con đường vắng cùng với không gian tối tăm hoà với bóng hình nhỏ bé làm một.

          Lúc bấy giờ, những giọt lệ đã ngừng tuôn trên đôi mi, em ấy nở một nụ cười tươi và nói với bản thân rằng em muốn được giải thoát. Từ trong không gian hiu quạnh tiếng sóng biển đã trào dâng, cuộn từng cơn trong vô vọng, sầu thảm đến cùng cực.

          Đến bên bờ biển, ánh mắt ấy nhìn vào ánh trăng như muốn nói lời tạm biệt, những thanh âm của gió đã xoa dịu lòng người

           Lúc đó em đã gieo mình vào dòng nước, chấm dứt tuổi thanh xuân đau khổ.

        Bước đi trên bờ xanh lạnh lẽo

        Trời rộng cô liêu
        Trăng ấy sáng rồi vụt tắt
        Đã cùng em bao lần khổ đau
        Thoáng chốc nỗi sầu vơi trong gió
        Thác thân mình sóng biển đưa đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net