1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc tôi có được ý thức riêng của chính mình, thoát ra khỏi thiết lập vốn có của cuốn tiểu thuyết này, tôi đã biết được rằng: Bạn thân của tôi là nữ chính.

Mà bản thân tôi, trong vai trò nữ phụ kiêm bạn thân của nữ chính, đã chết ở giữa truyện bởi vì hy sinh mình cứu người bạn thân ấy.

Nói thật, vào lúc biết được cốt truyện ban đầu tôi phải bước qua trong tương lai, tôi cũng không có nảy sinh cảm xúc chán ghét hay giận dữ với nữ chính. Bởi trong tiểu thuyết, cứu cô ấy là do "tôi" tình nguyện, thứ duy nhất khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn là làm cách nào để cho bản thân vẫn tiếp tục sống mà không gây cản trở quá nhiều cho cốt truyện gốc.

Cuộc đời mà tôi đang sống hiện tại vốn là bộ tiểu thuyết tận thế, bạn thân tôi - nữ chính là người góp phần vô cùng quan trọng vào việc điều chế vaccin, tuy nhiên, ở cốt truyện gốc, sau khi giúp đỡ nhân loại hồi phục từ đại dịch xác sống, cô ấy cũng đã ra đi vì vết thương cũ do xác sống gây ra.

Vậy nên, đời này mục tiêu duy nhất của tôi là "sống", khiến bản thân sống sót thật tốt và ngăn cản việc bạn thân của tôi bị thương nặng - nguyên nhân gây ra cái chết của cô ấy ở đời trước.

Vào khoảnh khắc lấy lại ý thức từ trong bóng đêm, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là sức nóng như đốt phát ra từ sâu trong cơ thể mình, mỗi cơ quan tựa hồ như đang bị lửa thiêu cháy, nóng rát và đau đớn khiến tôi không kiềm được cong người, bàn tay dùng sức nắm chặt đưa đến bên miệng. Tôi cắn chặt răng ngăn bản thân thốt ra tiếng rên rĩ vì đau.

Cơn đau chóng đến lại chóng qua nhanh hơn tôi tưởng. Bởi vì ở kiếp trước, sau trận ốm này, tôi phát hiện bản thân có dị năng. Ở tận thế này, phụ nữ là một trong những thành phần có cuộc sống chật vật nhất, và việc trở thành dị năng giả thật sự sẽ giúp đỡ họ rất nhiều khỏi những tệ nạn và biến chất của nhân tính tha hoá bấy giờ.

Vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào thị giác vẫn còn nhức nhối của tôi là trần nhà với gam màu sáng quen thuộc, nhưng không gian ngược lại có chút u ám, đèn không bật, cửa sổ cũng kéo rèm kín.

Tuy nhiên, tầm nhìn bình thường vẫn luôn mờ ảo vì tật khúc xạ của tôi giờ đây khi không mang kính vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây là một trong những lợi ích của dị năng giả: khôi phục và nâng cao các giác quan cơ bản của cơ thể.

Hiện tại, tôi đang nằm trên giường trong phòng mình, đưa mắt nhìn xuống, tôi bắt gặp một bóng dáng nho nhỏ đang co ro tự ôm chặt mình trên sàn nhà ở góc giường cạnh chỗ tôi. Người đó không ai khác là bạn thân tôi và cũng là nữ chính Duyệt Phỉ.

Tôi từ từ ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi choáng, tôi lặng người mất vài giây mới tiếp tục nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm theo tấm chăn mềm mại còn vương hơi ấm của bản thân. Tôi ngồi xổm xuống đối diện Duyệt Phỉ rồi choàng chăn qua người, ôm cả cô ấy và chăn vào lòng.

Bấy giờ, tôi cảm giác được cơ thể mềm mại trong lòng khẽ run rẩy, tôi nuốt nước bọt làm dịu cổ họng rồi mở miệng nói khẽ: "Mình đây, Noãn Noãn của cậu tỉnh dậy rồi, cậu không cần phải sợ hãi nữa, có mình ở đây, chúng ta cùng nhau vượt qua được không? Giờ thì ngoan ngoãn ngủ một giấc lấy lại sức lực nhé? Mình ở cạnh cậu."

Người trong lòng giống như được tôi an ủi mà bình tĩnh lại đôi chút, sau đó lại ôm chầm lấy eo tôi, dựa đầu vào ngực tôi và khóc như một đứa trẻ. Hiện thực bên ngoài kia thật sự quá kinh khủng và khó chấp nhận đối với một người vốn đang có một cuộc sống yên bình và ấm êm.

Bản thân tôi ở kiếp trước cũng từng trải qua giai đoạn khó khăn này nên tôi vô cùng thấu hiểu, nhưng ít nhất hiện tại tôi đã có kinh nghiệm ở đời trước, có lẽ mọi chuyện trong kiếp này của chúng tôi sẽ tốt đẹp hơn đôi chút.

Khóc được một lúc thì Duyệt Phỉ cũng chìm vào giấc ngủ vì mất sức. Tôi chậm rãi dìu cô ấy nằm lại trên giường, chỉnh chăn gọn gàng lại, tôi yên tâm bước ra khỏi phòng ngủ.

Dòng nước lạnh xối lên cơ thể khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi phần. Không rõ đã bao lâu kể từ lần cuối ở kiếp trước tôi được thoải mái tắm rửa như hiện tại. Cuộc sống lúc trước luôn khiến tôi phải gồng mình đầy cảnh giác trước mọi thứ, ít nhất thì hiện tại hoàn cảnh xung quanh tôi rất an toàn và cũng đang trong những giai đoạn đầu của đại dịch.

Tôi tắt nước, tìm kiếm bình sữa tắm quen thuộc trong trí nhớ, đây là loại mà tôi thích nhất: mùi hương hoà quyện giữa hoa lan Nam Phi, xạ hương, hoa cam và sợi vải. Cho một lượng vừa đủ vào bàn tay rồi xoa lên khắp cơ thể, bọt xà phòng trắng mềm xốp trên làn da cùng với hương thơm quẩn quanh chóp mũi.

Cơ thể sạch sẽ khiến tinh thần cũng thoải mái hẳn. Tôi yên lặng nhắm mắt ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ. Theo thói quen, tôi bắt đầu thăm dò kiểm tra dòng chảy dị năng trong cơ thể mình, không ngoài dự đoán đã cảm nhận được nguồn sức mạnh quen thuộc.

Bất giác không biết phải làm gì nữa, đầu óc có chút ngẩn ngơ, tự nhiên tôi nghĩ đến dị năng của Duyệt Phỉ. Cô ấy là song hệ dị năng hiếm có, ngoài dị năng hệ thủy thì còn có một dị năng ẩn giấu là  chữa trị - một trong những điều kiện cần thiết để bào chế vaccin sau này.

Hiện tại có lẽ dị năng chữa trị vẫn còn trong thời kì ẩn giấu chưa bị phát hiện, dị nặng hệ thủy chỉ thuộc dạng phụ trợ khá cần thiết hiện giờ, tuy nhiên thời gian sau tính sát thương của nó mới thật sự là mạnh mẽ.

***

"Cmn, bọn nó đuổi đến rồi, mau mau tăng tốc!" Người nam ngồi ghế sau xe vừa quay đầu quan sát vừa thúc giục đồng bạn.

"Bố biết rồi! Mày có giỏi thì khiến xe này mọc cánh đi, chạy hết cmn tốc lực rồi đó!" Người cầm lái không gấp gáp nhưng bị sự ồn ào của đồng bạn làm cho mất kiên nhẫn.

Bấy giờ, nữ sinh ngồi bên ghế lái phụ cũng cười nhạo chọc vào một câu: "Tao đề nghị vứt nó xuống nhảy disco cùng lũ xác sống."

"Em yêu nói gì cũng đúng!" Người lái xe đồng tình đáp lại, sau đó hô lên với người ở hàng sau: "Này Ngôn Tự, tao mở chốt rồi mày đá thằng Uất Hành xuống khỏi xe đi, cho nó mở show âm nhạc với đám xác sống."

Uất Hành: "Gì vậy bạn ơi? Đấy gọi là anh em tương tàn đó, bạn nỡ làm vậy với tôi sao? Tình nghĩa anh em kết nghĩa vườn đào nay còn đâu?"

"Ơ cmn cái thằng này, Ngôn Tự mày thay đổi rồi, sao mày lại hùa theo cặp cơm chó đó hả?" Uất Hành bám chặt vào thành ghế, cửa xe phía cậu không biết từ lúc nào đã bị mở ra, Ngôn Tự bên cạnh đã xắn xong tay áo chuẩn bị "ném người".

"Ơ đệch, sao không dặm phanh được vậy?" Người nam cầm lái chửi thề một tiếng rồi quan sát đường đi trước mặt đang bị một chiếc xe tải lớn chặn ngang.

Người nữ nhăn mày nghĩ nhanh nói: "Bỏ xe thôi, đường phía trước không qua được. Bây giờ đếm một hai ba cả bọn nhảy khỏi nhá?"

Uất Hành: "Ý tưởng hay đấy Trầm Ngư, nhưng lần sau cmn đừng đề xuất nữa!!!"

Vừa dứt lời thì cả ba người nhảy khỏi xe, mắt thấy xác sống còn cách một đoạn khá xa, cả đám tranh thủ vắt chân lên cổ mà chạy vòng qua lối nhỏ không bị xe tải chặn.

Riêng Úc Tuyệt cầm lái thì canh ngay lúc sắp đâm vào cây bên đường cũng thoát khỏi xe. Theo quán tính, xe của họ đâm vào vật cản rồi chặn lại luôn lối nhỏ, thành công ngăn trở bọn xác sống leo qua trong một thời gian.

Chạy được một đoạn, cả đám dừng chân ở một cửa tiệm nhỏ bị bỏ lại trông khá an toàn.

Úc Tuyệt sau khi đi kiểm tra một vòng bảo đảm không có xác sống lảng vảng quanh đây thì đi về chỗ tụ tập. Cậu hướng về phía người yêu trước tiên, đưa chai nước suối đã được mở sẵn cho Trầm Ngư. Sau đó ném một chai còn lại qua cho Ngôn Tự.

"Còn của tao đâu?" Uất Hành đầu đầy vạch đen lên tiếng.

Ngôn Tuyệt đúng lý hợp tình đáp: "Hai người một chai, tiết kiệm nước là cần thiết nha cậu bạn không não."

Bên này, Ngôn Tự uống vài ngụm xem như đỡ khát rồi đưa qua cho Úc Hành, trước khi rút tay về còn nói nhỏ một câu khiến Úc Hành xém tí đã phun hết nước trong miệng ra ngoài. "Uống chung cẩn thận có bầu nha cậu bạn không não."

Úc Hành: "..." Ngôn Cmn Tự.

Tuy không phun nước ra nhưng bạn học Úc đã thành công sặc nước ho đến đỏ mặt.

"Mọi người có để ý là khu vực mà chúng ta đang ở có rất ít dấu vết bị lục lọi không, gần như đồ vật đều nguyên vẹn. Khác hoàn toàn với hoàn cảnh bên ngoài hầu như các căn nhà, siêu thị, cửa tiệm đều đã bị "dọn sạch". " Trầm Ngư nghỉ mệt dựa vào vai bạn trai mà nhận xét.

Úc Tuyệt cũng đồng tình, anh vừa dùng khăn giấy lau tay cho người yêu vừa nói: "Lúc nãy tao có thấy tấm bảng đề cái gì mà Ôn Thủy, hình như là khu nhà giàu nên an ninh trước tận thế tốt lắm."

"Liên Kết Ôn Thủy? Nghe bảo là khu nhà tách biệt mới được xây dựng hoàn tất đầu năm nay, hàng chi mà so với tình cảnh bên ngoài, nơi này vẫn gọi là khá ổn, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu." Úc Hành khá có kinh nghiệm về mảng này.

"Trước hết tìm chỗ ở qua đêm đã, ngày mai đi thu hoạch vật tư, rồi kiếm xem có phương tiện xe cộ nào còn dùng được không." Trầm Ngư lên tiếng, không nhận được phản bác, mọi người trong nhóm cũng ngầm đồng ý với nhau.

Trong nhóm bốn người gồm có Trầm Ngư, Úc Tuyệt, Uất Hành và Ngôn Tự, cả bốn người đều là bạn bè thân thiết, trong đó Úc Tuyệt và Trầm Ngư là cặp đôi đã hẹn hò từ lúc học cấp ba đến giờ đã tốt nghiệp Đại học hết vẫn còn bên nhau, tình cảm có thể thấy là vô cùng tốt. Tuy hiện tại nhóm chưa có người đứng đầu nhưng mỗi thành viên đều rất tôn trọng nhau và trong vô hình hầu như những quyết định của nhóm đều là do Trầm Ngư ra chủ ý. Có thể nói cô nàng giống như "đại ca" của cả bọn vậy.

Thấy Ngôn Tự đứng trước ban công nãy giờ, Úc Tuyệt cũng ra xem thử. Cậu chàng đập lên vai Ngôn Tự hỏi: "Xem gì mà chăm chú vậy? Tầng trên cửa tiệm này có phòng trống khá an toàn, tối nay ở lại đây rồi mai đi tìm vật tư, mày thấy sao?"

Ngôn Tự nhìn cậu bạn một cái rồi gật đầu: "Cũng được, ban đêm vẫn phải thay nhau canh gác."

Úc Tuyệt: "Tất nhiên rồi, thời buổi này an toàn còn mỏng manh hơn trí tuệ của thằng Uất Hành."

"Sơ hở là nói xấu." Uất Hành không biết từ lúc nào đã bước đến phía sau Úc Tuyệt rồi đưa tay làm động tác kẹp cổ cậu bạn.

"Gừ!" Âm thanh quen thuộc của xác sống ở bên dưới thu hút ánh nhìn của cả bọn, thật sự không thể trách họ nhạy cảm với âm thanh được, kể từ khi tận thế bắt đầu, nếu không căng chặt mọi giác quan lên thì chỉ có đường chết.

"Có người!" Trầm Ngư nắm lan can, ngó đầu xuống quan sát. Úc Tuyệt thấy vậy thì đi đến một tay vịn lan can bên cạnh, một tay ôm hờ eo người yêu. Trầm Ngư cũng thuận thế thôi dựa vô lan can mà hơi ngả về phía sau, lưng đối với lòng ngực của bạn trai.

Từ góc độ này của cả bọn thì vừa vặn thu được mọi khung cảnh trên mặt đất.

Ba con xác sống thân mình cũng được xem là lành lặn bao vây một thiếu nữ ở giữa. Vào khoảnh khắc chúng nó định nhào đến xé xác cô gái thì cả ba con động loạt bất động, vài giây sau chỉ thấy trên mặt đất là ba thi thể với phần đầu bị cắt nát. 

"OMG!?" Trầm Ngư là người đầu tiên lên tiếng.

Uất Hành: "Có đứa nào giải thích cho tao biết là chuyện gì vừa xảy ra không?"

Úc Tuyệt: "Tao coi lại camera cut đoạn này được không? Chứ chưa kịp nhìn ra đối phương ra tay như nào là bọn xác sống đăng xuất hết rồi."

"Ê, hình như cô ấy nhìn về phía bọn mình?!" Trầm Ngư hô lên.

Dưới ánh mắt của bốn con người trên ban công, Ôn Noãn dịch sang đứng ở một chỗ sạch sẽ hơn.

"Cái đó, ngôn ngữ ký hiệu hả?" Uất Hành nghi ngờ hỏi.

"Nó đó! Nhưng tao chỉ tìm hiểu chứ chưa học qua." Úc Tuyệt sờ cằm trả lời. "Nhưng em yêu tao thì có."

"Bớt khoe ân ái sẽ sống lâu hơn." Uất Hành khinh bỉ ra mặt.

"Ê mọi người ơi, cô ấy bảo cô ấy là người ở đây từ trước tận thế. Bảo chúng ta xuống lầu nói chuyện đi." Trầm Ngư sau khi "trò chuyện" với Ôn Noãn thì tường thuật lại cho đám bạn nghe.

"Đi thôi! Ủa mà khoan, Ngôn Tự đâu rồi?" Uất Hành quay qua quay lại đã không thấy cậu bạn thì buộc miệng bật hỏi. Hỏi xong thì nghe một tiếng "Két" nhỏ phát ra từ chỗ lan can. Hoá ra Ngôn Tự mà cậu đang tìm vừa từ chỗ lan can nối với tầng trệt leo xuống rồi.

Ba người còn lại: "..." Gấp gáp như vậy? Có gian tình!

Ôn Noãn còn định kiếm một chỗ trong tiệm nhỏ ở tầng trệt ngồi đợi trong lúc bốn người kia đi xuống thì bất thình lình chứng kiến một màn hành động của bạn học Ngôn.

Bởi vì khí thế của Ngôn Tự lúc đi đến chỗ cô cứ như sắp đi đánh nhau đến nơi nên theo phản xạ, Ôn Noãn lùi lại phía sau vài bước. Đúng lúc này, Ngôn Tự cũng đi nhanh đến chặn trước mặt cô gái, anh quan sát từ đầu đến chân cô, rồi nhìn chăm chú mặt cô, vài giây sau, chỉ thấy Ngôn Tự lấy từ đâu ra một tấm ảnh hơi cũ.

"Đây là em?" Anh vừa hỏi vừa giơ tấm ảnh về phía Ôn Noãn.

"..." Ôn Noãn bị hành động của anh làm bất ngờ, đến khi định hình lại nhìn vào tấm ảnh, cô hơi chau mày đánh giá người nam ở đối diện lần nữa.

Định nói gì đó thì Ôn Noãn bị âm thanh xuống đến nơi của ba người còn lại chặn ngang.

"Gì đấy, gì đấy? Mới gặp nhau lần đầu mà mày vội vàng quá đấy Ngôn Tự." Úc Tuyệt trêu chọc.

Trầm Ngư: "Ú ùi, bộ dáng cứ như sắp đánh người đến nơi ấy, ai không biết còn tưởng con gái người ta nợ nần gì cậu."

Uất Hành cười nói nhỏ đủ hai đứa bạn thân nghe thấy: "Nợ tình hả?"

Trầm Ngưu: "Thâm thế!"

Úc Tuyệt: "Tránh xa người yêu tao ra, kẻo mày lại lây lan sự đen tối đó cho em bé của tao." Anh kéo Trầm Ngư về phía mình rồi thả lại cho Uất Hành một ánh mắt cảnh giác.

Uất Hành tự nhiên bị thồn cơm chó: "???" A! Bọn yêu nhau.

Ngôn Tự bên này không hề quan tâm đến đám bạn đang làm trò con bò. Anh nhìn chăm chú cô gái đối diện, giống như thật sự không nhận được đáp án thì sẽ không buông tha vậy.

"Đúng vậy, còn anh là?" Ôn Noãn cũng nhìn ra sự kiên quyết phải biết được của đối phương, cô nghĩ một chốc rồi thừa nhận.

Nghe được đáp án, Ngôn Tự bấy giờ mới thả lỏng cơ mặt, khoé môi xuất hiện ý cười mơ hồ. "Cuối cùng cũng tìm thấy." Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Ôn Noãn, anh mới nhớ ra bản thân còn chưa nói tên: "Ngôn Tự, có nhớ không?"

Ôn Noãn: "..." Nói không nhớ là nói dối, Ngôn Tự - một trong những nhân vật lớn của căn cứ mà cô gia nhập ở đời trước. Nhưng có vẻ cái mà Ngôn Tự muốn cô nhớ không phải là cái cô đã nhớ được này.

"Mẹ của tôi là đồng nghiệp của mẹ em." Ngôn Tự giải thích.

Bấy giờ, Ôn Noãn mới nhớ ra, hình như trước khi tận thế đến, mẹ của cô có vài lần nhắc đến một người đồng nghiệp có con trai hơn cô vài tuổi. Nguyên do khiến cô nhớ đến giờ là vì mẹ cô cứ có hành động "mai mối" cô với con của người đồng nghiệp ấy.

Sau khi cẩn thận đánh giá gương mặt của Ngôn Tự, Ôn Noãn thật sự càng nhìn càng thấy quen mắt nhưng không nhớ ra là gặp ở đâu rồi.

Ngôn Tự nhìn ra sự hoài nghi trong mắt Ôn Noãn, anh nhấp môi chủ động nói: "Em học ở Đại Học K nhỉ? Hôm khai giảng có chăm chú lắng nghe bài phát biểu trước toàn trường không?"

Ôn Noãn bất ngờ hô lên: "Là anh?" Hôm khai giảng, trường có mời những đàn anh và đàn chị đã tốt nghiệp và có thành tích ưu tú của các khoá trước về tham dự cùng sẵn chia sẻ kinh nghiệm cho đàn em. Cô nhớ ra cái tên Ngôn Tự là nổi bật nhất, chủ yếu là do anh ta đẹp trai nữa.

"Nhớ ra rồi thì tốt. Sau khi dịch bệnh bùng phát, mẹ tôi trước hết muốn tôi đến tìm và bảo vệ em. Dù tôi khá hoài nghi bản thân có thật sự là con ruột không?" Ngôn Tự nói ra mục đích của bản thân. Thật sự khi được mẹ giao loại yêu cầu này, anh cũng rất khó hiểu. Tuy nhiên, khi nhìn đến ảnh chụp của Ôn Noãn kết hợp với thái độ của mẹ, anh cũng lờ mờ đoán được nguyên do.

Ôn Noãn yên lặng nghe anh nói, trong lòng không rõ là loại cảm xúc gì. Ở kiếp trước, cô không gặp được Ngôn Tự, cũng không biết những chuyện này. Lần cuối nghe về tin tức của mẹ, có lẽ là trên giấy thông báo vinh danh những nhà nghiên cứu khoa học đã hy sinh trong quá trình bào chết vaccin kháng virus xác sống.

Thấy sắc mắt của người đối diện dần tái nhạt, Ngôn Tự suy nghĩ vài giây nói: "Mẹ của em đang ở thành phố H, nơi đó hiện tại vẫn còn khá an toàn."

Cảm nhận được ý tứ trấn an của anh, Ôn Noãn mỉm cười nói cảm ơn.

"Tao nhớ là con gái nhà người ta muốn nói chuyện với chúng ta chứ đâu phải riêng với tên Ngôn Tự đâu nhỉ?" Uất Hành vui vẻ lên tiếng.

***

"Mọi người ở đây đi, căn nhà này từ trước tận thế vẫn luôn bỏ trống nhưng đồ đạc cần thiết hầu như đều có đủ. Nhà của tôi bên cạnh, có cần gì thì cứ tự nhiên." Ôn Noãn đưa chìa khoá cho Trầm Ngư.

Sau khi trò chuyện với nhau, nhóm của Trầm Ngư biết được bên phía Ôn Noãn cũng có dự định đến thành phố S, hơn nữa cô và Ngôn Tự có vẻ quen biết nhau nên cả hai bên quyết định sẽ đi chung.

Vừa tạm biệt Ôn Noãn, Ngôn Tự đã bị ba người bạn vây lại bắt đầu tra hỏi.

"Tên gì? Có quan hệ ra sao? Còn độc thân không?" Trầm Ngư liên tiếp hỏi mấy câu.

Úc Tuyệt: "Từ từ, hỏi tình trạng độc thân là sao?" Anh nhíu mày nhìn bạn gái vừa đặt câu hỏi.

"Nguy cơ tứ phía anh em nhỉ, thời buổi bây giờ không những phòng tình địch khác giới mà cùng giới cũng nguy hiểm nốt." Uất Hành vỗ vai Úc Tuyệt trêu chọc.

Trầm Ngư đen mặt hướng Uất Hành: "Cút."

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net