2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, vào lúc trời còn chưa sáng hẳn, bốn người nào đó đã yên vị trong nhà của Ôn Noãn.

"Sớm như vậy, mọi người ăn sáng chưa? Nếu không thì đến dùng chung với bọn tôi đi." Ôn Noãn mở lời.

"Vậy..." Uất Hành nhìn về phía Trầm Ngư, anh thấy cô nàng mỉm cười thân thiện nhìn mình, kiểu như chỉ cần anh đồng ý thì Úc Tuyệt bên cạnh sẽ quẳng anh ra chạy bộ với bọn xác sống ấy.

Cuối cùng vẫn là Trầm Ngư lên tiếng: "Bọn tôi ăn rồi ấy, à mà cô ở cùng ai nữa sao?"

Ôn Noãn chợt nhớ ra hôm qua bản thân còn chưa giới thiệu Duyệt Phỉ cho nhóm họ. "À đúng rồi, để nó ăn xong tôi sẽ giới thiệu cho mọi người."

Mặc dù là bốn người đều nói là đã ăn sáng rồi, nhưng để người khác chờ mình cũng hơi ngại nên là Ôn Noãn đã vào bếp mang trái cây chia cho cả nhóm.

Sau khi phòng khách chỉ còn lại bốn người, Ngôn Tự cầm một quả quýt lên chậm rãi bóc vỏ. Anh vừa tách các múi ra thì một bàn tay khác đã vươn đến nhón lấy vài miếng.

Uất Hành vừa bỏ thịt quýt vào miệng thì mặt mày nhăn nhó cả lên. "Chua thế!"

Ngôn Tự: "Cái giá của không làm mà đòi có ăn đó, cảm ơn mày thử quýt giúp tao nhá."

"Đen thế, tao ăn hai quả rồi thấy ngọt mà." Trầm Ngư tò mò bóc thử một múi mà Ngôn Tự để trên bàn.

Đầu lưỡi vừa chạm vào nước thịt quả thì cô đã hối hận ôm Úc Tuyệt ngồi bên cạnh. Úc Tuyệt sau khi chứng kiến màn chơi ngu của người yêu thì bất đắc dĩ cười cười vỗ nhẹ đầu cô.

Uất Hành nhìn một đôi chim chuột bên này, nhìn sang thằng bạn khốn nạn bên kia, anh nghĩ: "Sao người tổn thương luôn là tôi thế?"

Đùa giỡn một hồi thì Ôn Noãn ra tới, phía sau cô còn có một cái đuôi nhỏ lạ mặt.

"Để mọi người đợi rồi, đây là bạn tôi, Duyệt Phỉ. Duyệt Phỉ, những người hôm qua tớ kể với cậu đấy." Ôn Noãn ngồi xuống một bên ghế, cô kéo Duyệt Phỉ vẫn còn ngại ngùng xuống ngồi bên cạnh mình.

"Chào, tôi là Trầm Ngư, sinh viên đã tốt nghiệp được 2 năm của trường Đại học K." Cô thân thiện giới thiệu, dù sao đều là con gái với nhau, Ôn Noãn và Duyệt Phỉ còn là hai cô gái xinh đẹp, Trầm Ngư tự nhiên cũng rất muốn làm quen với họ. Hơn nữa, từ ngày đại dịch bùng nổ, cô chỉ toàn tiếp xúc với đám đực rựa kia thôi, thẩm mĩ sắp bị mài mòn hết rồi.

"Gọi tôi Uất Hành là được, sinh viên Đại học K tốt nghiệp cùng khoá với Trầm Ngư. Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, đối với người đẹp thì tôi rất sẵn lòng." Uất Hành vẫn là boy hướng ngoại như thường ngày.

"Ủa? Hoá ra mỗi lần tao nhờ mày giúp mà mày tự chối thì ý mày là do tao xấu đó hả?" Trầm Ngư trợn mắt nhìn thằng bạn.

Uất Hành: "Giờ mày mới ngộ ra sao?"

Trầm Ngư: "Cái đồ 39 nhiễm sắc thể!"

Bất lực đỡ trán, Úc Tuyệt quay sang hai cô gái mới quen mỉm cười: "Hai người thông cảm, tụi nó thường ngày vẫn vậy đấy, hơi ồn ào tí."

Ôn Noãn xua tay: "Không đâu, cảm giác mọi người rất thân nhau, tôi có chút ngưỡng mộ."

"Duyệt Phỉ nhỉ? Anh là Úc Tuyệt, bằng tuổi với hai đứa kia, cũng là cựu sinh viên Đại học K." Úc Tuyệt quay sang thân thiện chào hỏi với Duyệt Phỉ.

"Tên kia là Ngôn Tự, nhìn trầm tính thế thôi nhưng khá tốt bụng, nó cũng là cựu sinh viên đại học K, tốt nghiệp cùng khoá với anh." Bởi vì Ngôn Tự ngồi có chút xa nên Úc Tuyệt quyết định giới thiệu giúp thằng bạn luôn.

Nhìn lướt qua từng khuôn mặt xa lạ, cảm nhận được Ôn Noãn ngồi cạnh mình. Duyệt Phỉ bình ổn hơi thở, cô chậm rãi gật đầu chào hỏi bọn họ: "Em cũng là sinh viên đại học K, năm nhất. Bốn anh chị đều học cùng trường, là bạn thân lâu năm nhỉ?"

Trầm Ngư sau khi cãi nhau mệt với Uất Hành thì kéo gần khoảng cách với nhóm hai cô gái bên này, cô đứng lên "đuổi" Úc Tuyệt qua bên hai thằng bạn để bản thân có thể gần hơi với hai em gái.

"Đúng vậy! Sau khi giới thiệu thì chị thấy hai em hình như bằng tuổi và đều nhỏ hơn chị nhỉ? Thế chị gọi Ôn Noãn là Noãn, còn Duyệt Phỉ là Phỉ nhá?" Trầm Ngư đề nghị.

Ôn Noãn bị sự nhiệt tình của Trầm Ngư chọc cho bật cười, ban đầu cô cứ nghĩ chị Trầm Ngư sẽ là kiểu người lạnh lùng nghiêm túc chứ, hoá ra lại thân thiện, hoà đồng như vậy.

"Được ạ, vậy tụi em gọi chị là chị Ngư được không?" Ôn Noãn vừa dứt câu thì đã được sự đồng ý nhanh chóng từ Trầm Ngư.

Duyệt Phỉ: "Chị Trầm Ngư, Ôn Noãn tuy là cũng năm hai nhưng nó nhỏ hơn em tận 2 tuổi ấy." Cô nàng dần hoà nhập hơn với bầu không khí hiện tại. Duyệt Phỉ vốn không phải là kiểu người hướng nội hay trầm tính, thậm chỉ còn ngược lại, chẳng qua là trải qua cú sốc mấy ngày trước khi chứng kiến cảnh dịch bệnh bùng nổ khiến cô nàng bị "bão hoà".

Trầm Ngư: "Ơ? Vậy Ôn Noãn khoảng 17,18 sao?" Trần Ngư ngạc nhiên nhìn em gái trước mặt. Từ lần đầu gặp gỡ, nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Ôn Noãn khiến cô tưởng lầm rằng con bé chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi thôi chứ.

Sau khi bị bạn thân vỗ một cái lên vai, Duyệt Phỉ giả vờ vô cùng đau lòng rồi xoay qua nói với Trầm Ngư: "Đấy, chị thấy không, chị Ngư đừng để vẻ ngoài của nó lừa gạt, đã quen thân thì sở hở cái là bị nó "bạo lực" ngay."

"Ôn Noãn bao nhiêu tuổi ấy?" Uất Hành có chút không tin hỏi lại, nãy giờ anh vẫn ngồi nghe ba cô gái nói chuyện, đoạn nhắc đến tuổi tác khiến Uất Hành tự ti nhận ra bản thân đã lớn tuổi vậy rồi sao?

"Mười..bảy ạ?" Ôn Noãn cố tình kéo dài câu trả lời, thành công nhận lại ánh mắt ngỡ ngàng của Uất Hành.

"Vậy còn Duyệt Phỉ?" Uất Hành không tin tưởng hỏi.

Duyệt Phỉ vỗ ngực đảm bảo: "Em đã thành niên, 19 tuổi xuân xanh nha!"

Úc Tuyệt nãy giờ cũng yên lặng ngồi nghe thì thấy biểu cảm "thở phào" của thằng bạn, anh vỗ lưng Uất Hành một cái rõ kêu, sau đó xoay mặt qua hướng nó.

"Thằng 39 nhiễm sắc thể này, mày có ý với con gái người ta hay gì mà hỏi tuổi kĩ thế?" Bởi vì tư thế ngồi nên trừ Uất Hành và Ngôn Tự, ba cô gái đều không biết Úc Tuyệt nói gì.

Uất Hành ra hiệu yên lặng: "Thiên cơ bất khả lộ, biết nhiều chết sớm nha bạn. Với lại đừng có gọi tao bằng mấy cái biệt danh kì quái mà mày với bồ mày tự nghĩ ra."

Sau khi đã trò chuyện giới thiệu xong thì cả nhóm bàn bạc về địa điểm thu thập vật tư. Cuối cùng thì phân chia công việc cho từng người như sau: Uất Hành và Duyệt Phỉ sẽ đi lấy xe ở gara, bốn người còn lại đi thu thập đồ đạc cần thiết để lên đường. Bởi vì mục tiêu là các cửa tiệm trong khu này nên Ôn Noãn với Duyệt Phỉ sẽ phụ trách dẫn đường.

Úc Tuyệt đã quay về nhà bên cạnh lấy thêm đồ, Trầm Ngư thì soạn đồ ăn nhẹ, nước uống và vài vật dụng nhỏ cần thiết khác.

"Chị Ngư." Ôn Noãn gọi Trầm Ngư một tiếng, cô nhấp môi nhìn về phía phòng khách, rồi mới quay sang nói. "Ngôn Tự, anh ấy hình như ngủ gục luôn rồi."

Thật ra là khi cô ăn sáng xong đi ra thì để ý thấy trong khi ba người khác đang nói chuyện rôm rả thì Ngôn Tự đã sớm ngồi trên ghế mềm đơn gục đầu nhắm mắt, tận đến khi bàn bạc chuyện nghiêm túc thì anh có tỉnh lại một lát nhưng sau đó vẫn ngủ tiếp cho đến giờ.

"Tên đó hả? Hồi tối bọn chị có chia ca gác đêm ấy, nó phụ trách thời gian gần sáng nên chắc giờ vẫn buồn ngủ. Em cứ kệ nó đi." Trầm Ngư vừa cân nhắc giữa việc nên đem theo xịt chống nắng hay áo khoác và nón chống nắng vừa thuận miệng đáp.

"À mà em nghĩ chị nên mang cái nào?" Trầm Ngư quyết định hỏi ý kiến Ôn Noãn, thề có trời xanh thì cô dở nhất là mấy vụ lựa lựa chọn chọn này. May mà lúc hẹn hò, Úc Tuyệt khá hiểu ý cô, không hỏi mấy câu như đại loại như: Hôm nay em muốn ăn gì ,làm gì, đi đâu chơi?

Tự nhiên bị lôi đi chọn, Ôn Noãn vẫn nghiêm túc đánh giá: "Nếu là em, em sẽ không mang theo cái nào cả."

Bị lời nói của em gái nhỏ làm chấn động, Trầm Ngư cầm cánh tay trắng mịn của Ôn Noãn lên sờ sờ rồi cảm thán: "Sao có thể, đen đấy bé, em phải biết quý trọng làn da mà chị hằng ao ước này chứ."

"..." Ôn Noãn nhìn màu da trắng hồng khoẻ mạnh của Trầm Ngư rồi nhìn lại làn da trắng có phần nhợt nhạt của mình sau đó rơi vào trầm tư.

Ôn Noãn: "Da chị mới ở trạng thái tốt nhất đó chứ, của em thường bị chê như người bệnh vậy."

Nói qua nói lại một hồi thì cả hai cũng nghiêm túc soạn đồ tiếp. Ôn Noãn không nói nguyên nhân cô không đem theo đồ chống nắng là vì thể chất của dị năng giả đều rất được ưu ái, ví dụ như kiếp trước cô có ra nắng cả ngày làm nhiệm vụ thì da vẫn không đen đi chút nào. Nhưng nghĩ lại không rõ Trầm Ngư có biết về cái gọi là "dị năng" không nên tạm thời cô vẫn có chút lưỡng lự.

"Nè chị nói xem, trận đại dịch này cứ như trong phim truyện ấy, ngay cả chính phủ cũng gọi nó là "Tận thế", vậy không biết có thật sự như phim truyện thường viết là bên cạnh xác sống, sinh vật biến dạng này nọ, con người cũng sẽ có dị năng?" Ôn Noãn chủ động thăm dò suy nghĩ của Trầm Ngư trước.

Trầm Ngư "A!" một cái, cô xoa xoa cái trán bị va phải cửa tủ. Con ngươi xinh đẹp bởi vì ánh nước mà có phần long lanh. "Thế em muốn xem không?"

Ôn Noãn vờ ngạc nhiên: "Gì cơ ạ?"

"Xem dị năng đó!" Trầm Ngư nghịch ngợm nháy mắt với Ôn Noãn.

Vừa nói Trầm Ngư vừa nâng tay lên trước mặt Ôn Noãn. "Nhìn kĩ nhá!"

Lòng bàn tay hồng hào của cô gái bấy giờ vẫn trống không chỉ là sau vài giây, không gian ở vị trí giữa lòng bàn tay bỗng trở nên méo mó với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Ánh sáng vàng kim loé lên rồi hoá thành những hạt nhỏ li ti, chúng bay theo một trật tự tạo thành một ký tự kì lạ.

Nếu như là người bình thường thì có lẽ không nhận ra nhưng đối với Ôn Noãn, cô biết kí tự đó, là đại diện của dị năng hệ Thổ.

Ánh sáng vàng kim biến mất, thay vào đó là một loại ánh sáng màu trắng ánh xanh lam thay thế lở lửng giữa lòng bàn tay Trầm Ngư.

"!" Lần này thì Ôn Noãn có hơi bất ngờ, Trầm Ngư lại là song hệ dị năng giả hiếm có.

"Sao nào? Có doạ đến em không?" Trầm Ngư sau khi làm rồi mới thấy mình hơi đường đột, sợ Ôn Noãn bị kiến thức kì lạ làm cho "chết máy".

"Dị năng hệ kim và hệ thuỷ ạ?" Ôn Noãn nghiêm túc nhìn vào mắt Trầm Ngư nói.

Mặc dù hơi bất ngờ nhưng Trầm Ngư cũng thở phào mỉm cười: "Đúng vậy, như em nói, con người thật sự sở hữu thứ gọi là dị năng rồi."

"Từ đầu tận thế, em vẫn luôn ở đây sao?" Trầm Ngư chủ động chuyển chủ đề.

"Đúng vậy ạ, vốn dĩ em và Duyệt Phỉ đều đang trong kì nghỉ xuân do bọn em tự tổ chức, ai ngờ dịch bệnh lại bùng nổ, không biết là xui xẻo hay may mắn nữa." Ôn Noãn thành thật đáp, tạm gác lại chuyện dị năng.

Trầm Ngư: "Chị thấy tụi em may mắn đó chứ, khu ở đây vừa ít người lại an ninh tốt từ trước tận thế. Còn là khu độc lập, ở đây vào thời điểm dịch bệnh vừa bùng phát là đỡ hơn gấp mấy lần người ở thành thị hay thành phố đông đúc lắm đó."

Ôn Noãn đã dọn xong phần của mình, cô đứng nhìn Trầm Ngư chuẩn bị rồi thầm khen ngợi. Nếu nói cô bởi vì có kinh nghiệm đời trước nên có được kĩ thuật chuẩn bị đồ thì Trầm Ngư rõ ràng là tiếp xúc với tận thế không lâu nhưng trông thao tác của chị ấy lại rất thành thục.

"Bị tư thế đẹp trai của chị quyến rũ rồi chứ gì? Nói cho em bí mật nhỏ là nhà chị mấy đời làm quân nhân nhé nên mấy chuyện này chị rành nhất đám đó." Giọng điệu kiêu ngạo của Trầm Ngư khiến Ôn Noãn bật cười.

Thấy cô gái nhỏ tâm tình vẫn vui vẻ không có dấu hiệu chấn thương tâm lý sau khi tiếp thu các kiến thức kì quái thì Trầm Ngư bật ngón tay cái trong lòng cho Ôn Noãn.

Trầm Ngư: "À mà Noãn này, em dọn xong rồi thì ra đánh thức tên Ngôn Tự giúp chị đi. Nó không có tật cáu giận sau khi thức dậy đâu nên em đừng sợ."

Thấy Trầm Ngư bận soạn đồ cho cả mấy người khác trong nhóm nữa nên Ôn Noãn cũng không tiện từ chối.

Bước đến phòng khách, Ôn Noãn nhìn người ngồi trên ghế thì hơi chần chờ. Tự nhiên cái hướng nội ngang ấy.

Cô bước đến gần, vì lý do chênh lệch chiều cao khi đứng nên Ôn Noãn hơi cúi người quan sát Ngôn Tự. Người đối diện có lẽ là ngủ thật sự ngon giấc, nhìn ở khoảng cách gần khiến Ôn Noãn nhận ra lông mi anh khá dài, hình như còn dày nữa, đẹp hơn cả lông mi của cô.

Đang nghiêm túc đánh giá thì Trầm Ngư không biết đã bước đến chỗ cửa thông giữa phòng khách và bếp khi nào.

"Noãn này!" Một tiếng hô của Trầm Ngư thành công khiến Ôn Noãn giật mình, bởi vì tư thế cúi người hơi nghiêng về phía trước nên khi bị gọi bất ngờ, cô theo quán tính định đứng thẳng lại thì mất thằng bằng, ngã thẳng về phía người đang ngủ trên ghế.

"Chị...xin lỗi!" Trầm Ngư hơi hé miệng hít vào một cái thật sâu, cô thề là không có cố tình đâu.

Đúng lúc này, Úc Tuyệt cũng soạn xong đồ mở cửa bước vô nhà và trông thấy hết một màn gây hoạ của người yêu.

Anh nhanh trí thả đồ trong tay xuống, đi nhanh đến chỗ bạn gái rồi kéo tay cô nàng vô bếp. "Đi nào, cô nhóc gây hoạ."

Bên phía Ôn Noãn thì ngượng ngùng không phải nói, trong lúc đầu óc trống rỗng, hình như cô loáng thoáng nghe thấy giọng của chị Trầm Ngư: "Em thề là em không cố ý đâu! Hu hu hu!"

Ôn Noãn: "..." Em tin chị! Nhưng bây giờ nên làm gì đây? Cô thật sự muốn cười ra nước mắt tới nơi rồi.

Trong lòng Ôn Noãn rất mong muốn có một phép màu nào đó khiến cho Ngôn Tự sau cú ngã vừa rồi của cô vẫn tiếp tục say ngủ nhưng hiện thực lúc nào cũng vô tình ngược lại.

Bởi vì khi ngã, toàn bộ trọng lượng của cô gái đều đè lên người Ngôn Tự, bảo anh không tỉnh cũng khó. Hơn nữa, Ngôn Tự cũng chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không hề ngủ sâu.

Cảm nhận được tình thế khó xử và cơ thể cứng đờ của người trong lòng. Ngôn Tự nâng tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cô gái, giọng nói bởi vì vừa tỉnh dậy nên có chút trầm hơn thường ngày: "Dựa thoải mái sao? Mọi người hình như đều sắp về đến nơi cả rồi đấy."

Ôn Noãn: &#₫@

"Xin lỗi..." Cô ấp úng không dám nhìn thẳng đối phương, vành tai ửng hồng thì lại bán đứng bộ dáng giả vờ bình tĩnh của chủ nhân.

Ngôn Tự đổi tư thế chống cằm, anh hơi híp mắt, ý đồ muốn trêu chọc Ôn Noãn nhưng giọng điệu khi nói chuyện thì vô cùng nghiêm túc và đường hoàng. "Nếu đàn em muốn dựa tiếp thì cũng không phải không được, nhưng chắc là phải đợi khi khác rồi."

Ôn Noãn tiếp tục: &#₫@

Alo chú cảnh sát ở đây có người đùa giỡn lưu manh với trẻ vị thành niên.

"Ngôn Tự, mày cầm thú vừa thôi! Người ta còn là vị thành niên đó." Uất Hành vừa vào cửa với Duyệt Phỉ thì đúng lúc nghe thấy mấy từ "dựa" gì đó của Ngôn Tự.

Ngôn - cầm thú - Tự: "..."

Biểu cảm trên mặt Duyệt Phỉ cũng rất phong phú, chủ yếu là cái ánh mắt sáng quắc như bóng đèn pha đó, Ôn Noãn thậm chí có thể nhìn thấy dòng chữ: "Tớ vừa bỏ qua chuyện gì sao bạn thân yêu ơi?"

Bầu không khí kì lạ đó được duy trì đến lúc xếp vị trí ngồi trên xe. Bởi vì Ôn Noãn mang thuộc tính "mù đường" bẩm sinh nên Duyệt Phỉ sẽ ngồi ở ghế lái phụ để phụ trách chỉ đường. Bình thường cầm lái đều là Úc Tuyệt nhưng hôm nay Uất Hành lại nổi hứng giành với anh bạn. Trầm Ngư nhìn hai người đàn ông to xác đứng cãi nhau như hai đứa trẻ trâu thì thái dương có dấu hiệu nhức nhói.

"Đánh nhau đi, tao bắt kèo cho." Trầm Ngư hít vào thở ra, ngăn bản thân thực hiện hành vi bạo lực trước mặt Duyệt Phỉ.

Cuối cùng tất nhiên là không có màn bắt kèo đánh nhau gì đó, vị trí lái xe cũng thuộc về Trầm Ngư. Diệp Phỉ thấy vậy thì thần kinh cũng thả lỏng hơn, ngồi với chị Ngư tất nhiên sẽ tự nhiên hơn là với hai người nam kia rồi.

Nhóm đi có ba nữ mà hết hai người ngồi hàng đầu, vậy có nghĩa là Ôn Noãn sẽ phải ngồi hàng sau với ba thanh niên còn lại.

Ôn Noãn: &#₫@

Duyệt Phỉ cười trên nỗi đau của đứa bạn mà quay xuống, dùng khẩu hình miệng nói với Ôn Noãn: "Cố lên bạn thân ơi!"

Bởi vì Uất Hành và Úc Tuyệt đã nghiêm chỉnh ngồi kế nhau nên là mặc nghiên hai chỗ bên đầu kia sẽ là của Ngôn Tự và Ôn Noãn.

Vừa mở cửa xe đã thấy nụ cười kì lạ của Uất Hành, Ngôn Tự không thèm để ý cậu bạn mà ngồi vào kế bên. Ôn Noãn sau đó cũng lên xe đóng cửa lại.

Vừa đi cả nhóm vừa trò chuyện, không khí trong xe đã tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp gỡ.

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net