Mấy bản sao đơn độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta phải luôn ở trong nhà mọi lúc nhé." Mẹ tôi tuyên bố khi chúng tôi đã tập trung lại. "Đi ra ngoài vào lúc này quá nguy hiểm."

"Nhưng đám lính đó chẳng gây chuyện gì mà!" tôi phản đối. "Họ đang tuân theo những chỉ dẫn nghiêm ngặt nhất khi ở trong thị trấn, không được vào bất kỳ nhà dân nào mà không được phép và cũng không được quấy rối bất kỳ phụ nữ nào trong thị trấn. Mẹ biết mấy gã lính nhân bản đó luôn nghe lệnh mà..."
"Và con nghĩ rằng điều đó sẽ ngăn chặn họ?" Mẹ tôi tuyên bố. Tôi là người đàn ông duy nhất trong gia đình nhỏ của chúng tôi, cha tôi đã qua đời năm ngoái. Chỉ còn mẹ tôi, ba bà chị của tôi và tôi trong gia đình. Cha tôi đã để lại cho chúng tôi một gia sản đáng kể, và chúng tôi vẫn giữ lại ngôi nhà và khuôn viên, khoảng bảy hectar cỏ xanh và vườn hoa là tình yêu của mẹ tôi. Những người lính đã không chiếm ngôi nhà của chúng tôi, mặc dù họ đã chuyển đến nhà của những người khác. Nhưng chúng tôi có chuồng ngựa nơi giữ những con ngựa ở cuối khu vườn và vài tá binh sĩ nhân bản đã chiếm chỗ đó làm chỗ ngủ. Họ đã đột kích vào các cửa hàng và siêu thị của thị trấn để vơ vét đồ đạc, nhưng ngoài ra, những người lính đó không hề gây rắc rối cho gia đình tôi. Tất nhiên, đối với mẹ tôi, đó là quá rắc rối rồi!
"Chúng ta phải nói họ chia sẻ thức ăn của họ với chúng ta." bà quyết định. "Chúng ta không thể sống với mớ đồ ăn dự trữ hoài được." Bà quay sang tôi. "Haval, con sẽ phải nói chuyện với họ. Con là một chàng trai trẻ, họ sẽ không đối xử với con theo cách họ đối xử với chị em con."

Tôi nhìn qua Relanna, chị cả của tôi. "Con không nghĩ họ sẽ quan tâm đến việc đối xử với mọi người như thế nào như thế nào." Người đàn ông duy nhất của gia đình, tôi tự nhủ, hoặc họ sẽ áp đảo tôi, bốn người phụ nữ, mẹ và ba chị em gái. Đôi khi tôi thấy là người đàn ông duy nhất ở nhà có hơi cô đơn, và việc phải ở hoài với mẹ và các chị làm tôi phát hoảng.

Relanna khịt mũi, y như tôi mong đợi. "Một người lính nhân bản? Em đang đùa à!"

"Tại sao không? Không phải tất cả họ đều hoàn hảo về thể chất sao?"

"Sự hoàn hảo về thể chất hoàn toàn giống nhau, ờ." Relanna đảo mắt. "Nó giống như em làm tình với cái máy photo ấy. Tất cả đều giống hệt nhau."

"Và điều đó tệ à?" Tôi hỏi lại.

"Siêu tệ!" Cô khẳng định.

" Vì vậy, hãy đến nói chuyện với họ. Mẹ tôi kết thúc cuộc trò chuyện. "Chúng ta cần đủ thức ăn cho năm người nhé. Cho dù họ chuyển thực phẩm cho chúng ta hàng ngày hay hàng tuần, mẹ không quan tâm, nhưng chúng ta cần một nguồn cung cấp thường xuyên. Hãy đi ra ngoài và làm bất cứ điều gì cần thiết để khiến họ đồng ý với điều đó. Nhắc nhở họ đang ở trên đất của chúng ta và sử dụng nước của chúng ta và hủy hoại vườn hoa của mẹ. Từ cách mẹ lên giọng, phần cuối đó là tội ác tồi tệ nhất của họ. "Vì vậy, họ nợ chúng ta. Hãy nói với họ. Đi đi!"

Vì vậy, tôi đã cố can đảm lên và ra ngoài để nói chuyện với những người lính.
Nhưng đó là vào giữa buổi chiều và hầu hết những người lính đã ra khỏi thị trấn, đi vào các cửa hàng hoặc uống rượu trong quán bar của thị trấn hoặc bất cứ điều gì mà những người lính làm trong một thị trấn nơi họ không ở gần bất kỳ cuộc chiến nào và chỉ chờ để được ra trận.

Những người lính có bốn người vận chuyển vừa hạ cánh trên bãi cỏ nơi chúng tôi chơi bowling, những màng năng lượng của họ nghiền nát cỏ ở phía dưới, cỏ ở đó chết và bị đè nát, tôi nhăn nhó trước cảnh đó đó, một sân bowling phải được giữ hoàn hảo, để có giá trị mà. Các phần khác của sân được phủ bằng hộp và tấm bạt che cái quái gì đấy. Nhưng dường như không có người lính nào quan tâm về mấy mảnh vụn quân sự này, và tôi đã quyết định rằng nếu tôi có thể tìm thấy nơi những người lính đang giữ thức ăn, và nó không được bảo vệ, tôi sẽ lấy một số và lo lắng về mọi thứ sau đó.

Nhưng khi đến gần chuồng ngựa, tôi dừng lại. Ba trong số những người lính đang đứng trước một trong những bụi hoa hồng của mẹ tôi. Họ sắp xếp lại với nhau như thể trong hội nghị, đầu họ cúi xuống và cơ thể họ cong lên. Tôi đã nghĩ rằng họ đang đái lên những bông hồng, nhưng không có tiếng nước bắn tung tóe, nên không thể như vậy được.

Tôi không thể lén qua ba người này, tìm và đưa thức ăn ra. Và chỉ có ba chắc sẽ dễ dàng đối phó với hơn ba mươi trong số họ. Vì vậy, tôi bước lại gần hơn một chút và nói, "Xin lỗi, làm ơn."

Cả ba cùng quay lại. Những người lính nhân bản không giống như một bản sao thông thường. Một bản sao thông thường, bạn sẽ không biết được gene sẽ thể hiện như thế nào, bạn không nhận được sự giống nhau bằng bất kỳ phương tiện nào. Các gen lặn có thể biểu hiện trội, các đặc điểm có thể bị ức chế hoặc thay đổi ... bạn lấy một con mèo trắng có một vài đốm đen trên đó và bản sao của bạn có màu đen với một vài đốm trắng, không, một bản sao thông thường không thể gọi là bản sao. Nhưng đây là những bản sao được cường hóa, tất cả được rút ra từ siêu chiến binh Jan Moebius và khi chúng được nhân bản, gen của chúng bị thao túng để cẩn thận thể hiện tính trạng y chang như cơ thể mẹ của chúng. Bản sao thực sự, phải là giống tới tận gene.
Vì vậy, tôi đã được chào đón bởi ba khuôn mặt hoàn toàn giống hệt nhau với ba biểu cảm giống hệt nhau. Cùng chiều cao, cùng cân nặng, cùng một cơ thể (cơ bắp và đẹp trai), cùng màu mắt và màu tóc, họ giống nhau nhất có thể, điểm khác biệt duy nhất của họ là một hình xăm nhỏ ở một bên trán, một tổ hợp chữ cái ngắn / những con số thể hiện tên của họ ... và đó điều duy nhất! Ngay cả sự giáo dục của họ tại cơ sở chính phủ đã đưa họ từ giai đoạn sơ khai đến thiếu niên cũng được điều chỉnh cẩn thận để biến họ thành một người lính. Trung thành, siêng năng, ngoan ngoãn với cấp trên và được huấn luyện để sẵn sàng chết vì mệnh lệnh.
Khuôn mặt giống hệt nhau như Jan Moebius, một người đàn ông rất đẹp trai cùng với kỹ năng quân sự siêu hạng của anh ta, tôi đang nhìn ba người đàn ông với mái tóc đen cắt ngắn, mặt chữ điền, lông mày dày, mũi cao với đôi mắt đen huyền trên khuôn hàm chữ nhật với gò má cao, đôi môi mềm mại khẽ mở thấy hàm răng trắng và cằm chẻ, có vài cọng râu chưa cạo. Vai của họ rộng và được đệm đầy cơ bắp, ngực của họ to và căng phồng lên dưới chiếc áo lính, vòng eo của thon và căng, hông gầy và mảnh dẻ. Phải, nếu tôi chọn một người đàn ông duy nhất để lập lại thành một đội quân, tôi sẽ chọn một người như Jan Moebius làm khuôn mẫu chính của mình.
Nhưng ánh nhìn mà những người lính này mang lại cho tôi, trong khi cùng một cái nhìn, là cảm giác tội lỗi. Giống như họ đã bị bắt quả tang theo một cách nào đó. Và đúng như vậy.

Những người đàn ông này túm tụm với nhau vì một lý do, họ đang sục cặc! Tôi nhìn thấy và nhận ra và phải kìm nén một nụ cười và cười khúc khích. "Xin lỗi, không có ý làm phiền đâu." Tôi nói nhanh.
Họ thấy đó chỉ là tôi, đứa con trai nhỏ của gia đình và sự miễn cưỡng của họ tan biến. "Không sao đâu." một người nói, anh ta đang đứng đó với con cặc đang lòi ra khỏi quần, chẳng có vẻ gì ngượng ngùng. Con cặc của anh vẫn còn cương cứng và một dòng khí kéo dài ra khỏi bao quy đầu, uể oải vươn xuống đất. "Chúng tôi có người chơi cùng mà." Giọng anh ta có một sự háo hức mà tôi không ngờ.
"Chắc chắn rồi." Một người thứ hai nói. Giọng nói của họ thậm chí giống nhau, cùng một giai điệu, cùng một cao độ. "Tôi phát chán khi cứ phải xài đi xài lại một con cặc rồi."

"Mấy anh tự sục cặc cho nhau à?"

"Tự sục, sục cho nhau, bú cho nhau, đụ nhau." người thứ ba đồng ý. "Cậu có hiểu riết nó chán tới mức nào không?"

Họ di chuyển, chậm chạp, không đe dọa, nhưng từ từ về phía tôi, mỗi người đi đến mỗi bên và người thứ ba đang tiến về phía tôi. "Tôi nghĩ nó sẽ rất vui." Tôi thừa nhận. "Ý tôi là, mấy anh đều là những người đàn ông vạm vỡ, đẹp trai."
"Nó giống như đụ với anh em của cậu á, thậm chí còn chán hơn." Người đầu tiên nói với tôi khi anh ấy đến gần hơn. Tôi bắt đầu lùi lại nhưng va vào hai người kia, họ đã đến phía sau tôi và chặn tôi lại. Tôi giật mình, nhưng họ nắm lấy tay tôi và ôm tôi. "Kiểu, đụ ai cũng được, xong, nhưng thằng nào cũng rên như thằng nào, thằng nào cũng nắc như thằng nào. Một kiểu thủ dâm lạ mắt, đó là tất cả!"

Vậy thì liên quan gì tới mình nhỉ... ôi địt!
"Nhưng thị trưởng." Tôi lắp bắp. "Thị trưởng nói rằng tất cả các anh đã được lệnh khi ở trong thị trấn, rằng các anh sẽ không làm phiền người dân ...."

"Chúng tôi cam kết không vào nhà mà không được phép. Mà giờ ta đâu có ở trong nhà." Người đầu tiên nói. Bây giờ anh ấy đã ở gần tôi, đủ gần để cho tôi cảm nhận được làn hơi phả ra từ mũi của anh ấy, một âm thanh nặng nề nóng bỏng, giống như một con bò nóng nảy. "Và chúng tôi thề sẽ không quấy rối bất kỳ người phụ nữ nào trong thị trấn." Anh lại gần hơn, gần như sắp hôn tôi. Nhưng thay vào đó, anh lại thì thầm "Nhưng cậu không phải là phụ nữ mà?"

"Tôi đoán là không." Tôi thở hổn hển.
Tay của người lính (số của anh ta là "J8V7") chạm vào háng tôi và tay kia tháo dây thắt lưng của tôi, sau đó kéo khóa quần tôi ra bằng cách bấm cái nút nam châm trên đó. Và bây giờ anh ta đã thò tay vào quần tôi và tôi hối hận vì đã không mặc quần lót, bởi vì giờ anh ta đã lôi được con cặc hơi cửng của tôi ra.

"Mmm, thật tuyệt khi được chạm vào một con cặc không giống y chang cái của tôi." Anh lẩm bẩm. "Cậu cũng nứng mà, phải không?"

Chứ gì nữa. Chết tiệt, ba người đàn ông cao lớn tuyệt đẹp vây quanh bạn, và bạn là đứa mê cặc thì bạn có thể làm gì khác? Tôi không cảm thấy bị họ đe dọa, giọng nói của họ có vẻ tội nghiệp, và điều đó nói rõ rằng họ không muốn làm tổn thương tôi, họ muốn vui vẻ với tôi. Một cách thô bạo, đúng vậy, nhưng khoái lạc là tất cả những gì họ muốn và bằng cách nào đó họ đã truyền đạt nó cho tôi. Tôi chỉ cần làm những gì họ muốn và tôi sẽ ổn. Hơn cả tốt, vì họ cũng muốn tôi thưởng thức nó!
Tay anh ấy rất khéo léo, tôi đoán là từ nhỏ anh ta, không, tất cả bọn họ đã quen trò sục cặc cho nhau rồi. Ai quan tâm những người lính nhân bản làm gì khi họ không hành quân hay bảo vệ hay chiến đấu cho bạn? Chà, bây giờ tôi đã biết những gì họ đã làm, vì nó đang được thực hiện với tôi.

Tôi được J8V7 sục, trong khi J8S3 và J8K4 (binh sĩ ở bên trái và bên phải của tôi) giữ chặt lấy tôi. Tôi đã ngừng giả vờ chống cự và lực tay của họ thả lỏng hơn hơn.
Hướng tay tôi xuống cặc của họ, lòng bàn tay tôi chạm vào hai đầu khấc cứng ngắc và đang rỉ nước nhờn. Với khoái cảm nhờ vào bàn tay của V7, tôi đã không ngần ngại lâu và nhanh chóng giúp 2 chàng lính cùng cảm nhận được sự sung sướng ấy.

V7 thấy tôi chộp lấy cặc của bạn bè/đồng đội/anh em/đồng nghiệp của mình và anh ta cười toe toét và hẩy cặc lên trên tay tôi, tay anh ta ôm lấy cả hai con cặc và tiếp tục sục.

Tôi được bao quanh bởi những người đàn ông đẹp trai và đê mê trong sự sung sướng, tôi được tắm trong mùi hương nhẹ nhàng nhưng nồng nàn của đàn ông, tôi có hai con cặc cứng ngắc ở mỗi tay và cặc tôi thì đang cạ một con khác, và tất cả chúng đều nóng lên. Cả 3 anh chàng xung quanh tôi đang rên rỉ vì sướng, tất cả đều sắp bắn và tôi chợt nhận ra rằng khi những người đàn ông này bắn, họ sẽ bắn cùng lúc với nhau. Và điều đó đã tới.

That thought, being in the center of three spurting puds, caused me to climb to my own climactic height, I moaned and my prick sparked into life and I groaned, "OH, OH GOD, I'M COMING!" and I ejaculated, and as I did, all three of these men around me exploded as well.
Vừa nghĩ tới cảnh tôi bị bao phủ bởi ba dòng khí nóng rực, nó làm tôi bắn ra luôn, đầu khấc tôi phụt khi ra, tôi rền rĩ, "Ôi, ôi trời ơi, em bắn rồi!" và ngay khi tôi vừa bắn thì ba người đàn ông quanh tôi đã lên đỉnh.
Tôi bị khí của họ bắn đầy bụng và hông, những dòng khí của tôi rơi chân V7, anh còn sục mạnh tay hơn khi tôi bắn ra, và S3 và K4 ôm chặt lấy tôi. Tôi sướng muốn khụy xuống và bốn người chúng tôi cùng nhau rên rỉ trong cơn cực khoái dưới ánh mặt trời chiều nóng bức của những ngày cuối hè.
Tôi đã được hôn ở cả hai bên má bởi S3 và K4 và V7 hôn lên môi tôi và tôi hôn lại, mệt mỏi và kiệt sức theo cách mà tôi đã không có được kể từ lần bắn tinh đầu tiên ở tuổi mười hai bảy năm trước. "Ừ, đúng rồi, vậy mới là sướng." S3 lẩm bẩm với tôi.
"Tớ thích khi chúng ta có một người ngoài cuộc." K4 đồng ý và từ "người ngoài cuộc" không hề xúc phạm theo bất kỳ cách nào, nó chỉ có nghĩa là một người không phải là bản sao của Jan Moebius với anh ta và không hiểu sao tôi hiểu ý anh ta. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là một trong những tài năng của Jan Moebius không, điều mang lại cho anh ta đặc ân trở thành người mà họ nhân bản hàng ngàn lần.
"Yeah, nhóc ấy thực sự giỏi." V7 đồng ý. Anh ấy đóng quần cho tôi và sau đó họ thả tôi ra và tự sửa sang lại đồng phục.

"Cảm ơn." Tôi nói.

"Vì vậy, những gì đã đưa cậu ra đây trong số chúng tôi?" K4 hỏi.

"Em đến để xem mấy anh có thể dành một ít thức ăn cho nhà em không." Tôi nói. "Nhà em có 5 người và với những người lính bọn anh đã lấy tất cả mọi thứ, tụi em không thể mua thức ăn như bình thường. Và vì đây là mảnh đất của chúng tôi mà mấy anh đang sống ...."
Nỗ lực nhỏ nhoi để biện minh cho yêu cầu của tôi khiến họ cười, nhưng đó là một tiếng cười tử tế. "Đúng vậy." V7 nói. "Đi nào và tụi anh sẽ cung cấp cho em và tối nay, trở lại và chúng ta sẽ thỏa thuận về việc đưa đồ tiếp tế mỗi ngày cho nhà em."
Tôi vui vẻ chấp nhận điều đó và mười lăm phút sau, tôi trở lại nhà với đủ thức ăn cho ngày hôm sau. Tôi đã không mất nhiều thời gian để lấy thức ăn, nhưng những người lính đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, tôi đã làm gì với cuộc sống của mình và tôi đã làm gì ở trường và về bạn bè của tôi và những thứ bình thường nhất là những thứ họ nghe ngấu nghiến tham lam, nắm bắt mọi thứ với một niềm vui kì lạ. Họ rên rỉ trước mọi khó khăn của tôi và cổ vũ mỗi khi tôi vượt qua nó thành công, giống như họ đang ghi nhớ tất cả, một cách chi tiết cẩn thận. Nhưng cuối cùng tôi cũng ra khỏi đó, sau khi tôi hứa sẽ trở lại vào tối hôm đó để nói chuyện nhiều hơn với tất cả bọn họ.
"Có vấn đề gì với đám lính không?" Mẹ vui vẻ hỏi tôi khi nhìn vào mớ đồ tôi đem về, vì những người lính đã cho chúng tôi những loại thịt ngon nhất và rau quả tươi và bánh mì sạch.

"Không, không có gì ạ, nhưng con phải quay lại vào tối nay và nói chuyện với sĩ quan chỉ huy của họ nếu chúng ta muốn có thêm nữa." Tôi đã giấu 1 vài điều về thỏa thuận thực tế đó. Mẹ sẽ không thích tôi ra ngoài và chơi bời với những đám lính nhân bản!
"Ừ, cẩn thận đó." Mẹ nói ngay. "Và hãy kiên quyết với họ, những người lính nhân bản này đã quen với mệnh lệnh, chỉ cần ra lệnh cho họ như một vị tướng và họ sẽ tuân theo con như là một vị tướng."

"Con sẽ cố hết sức." Tôi đã đồng ý.
Khi ngày kết thúc, và mặt trời bắt đầu lặn xuống, tôi đã sẵn sàng đến thăm những người lính. Tôi ra khỏi phòng tắm và nhìn mình trong gương. Khi bạn thấy mình là đối tượng thu hút mấy anh chàng điển trai, bạn sẽ muốn xem mình có gì hay ho. Tất cả những gì tôi thấy là bản thân mình. Tôi không phải là một anh chàng tuyệt vời, khuôn mặt của tôi quá tròn, một vòng tròn thon dài, mũi tôi to tròn, đôi mắt của tôi quá gần nhau. Một cô gái ở trường đã tóm gọn tôi bằng một từ đau đớn. "Cậu trông như thằng nhà quê!" Và tôi đã thấy họ, một loại người mà bạn nhìn thấy trong những cuốn sách cũ, những người sống trên những tấm gỗ nhỏ trong các trang trại và mặc áo liền quần và đội mũ rơm và đi chân trần ở mọi nơi họ đi. Rõ ràng, đó là vẻ ngoài của tôi! Không có gì đặc biệt ... nhưng ba người lính đó đã nói với tôi như thể tôi là người đàn ông tuyệt vời nhất họ từng gặp. Giống như họ đã ....
Suy nghĩ đó nảy ra trong tôi. "Họ cô đơn!" Tôi nói với tấm gương. Làm thế nào một nhóm người có thể cô đơn? Chà, họ giống hệt nhau, được sinh ra và nuôi dạy để suy nghĩ như nhau. Ngay cả cảm xúc và tâm trạng và hành vi của họ cũng được đào tạo cẩn thận để giống hệt nhau. Nó tạo ra một người lính tốt ... nhưng nó khiến họ cô độc trong tập thể của mình.
"Họ đang tìm ai đó để nói chuyện, làm bạn với họ." Tôi nói với bản thân mình. "Không chỉ là tình dục. Và mày được họ chọn." Tôi đứng thẳng người lên. Cạo râu, xịt một ít nước hoa, chải tóc cho vừa phải và chọn quần áo của tôi một cách cẩn thận, chúng cần phải vừa giản dị vừa hấp dẫn. Và không có tất hoặc đồ lót, bởi vì tôi biết đêm nay mình sẽ được họ thưởng thức! Giày mềm vì lý do tương tự.
Tôi bước ra chuồng ngựa và ánh đèn ở đó với tiếng nói, tiếng ồn rộn rã. Tất cả đều cùng một giọng nói, nhưng như trong một ca khúc đồng ca. Tôi đang phân vân về việc gõ cửa, nhưng tôi không nghĩ tiếng gõ của mình sẽ được nghe trong tiếng ồn này.
"À, Haval!" một trong những người lính nói khi nhìn thấy tôi ở cửa. "Vào đi, vào đi! Bọn anh đang chờ em nè!"

"Ở đây, ngồi đây nè!" Một người lính khác nói và mấy anh chàng kia (tất cả đều giống nhau, tất cả đều gọn gàng, sạch sẽ và đẹp trai ngời ngợi, ôi Chúa ơi, tất cả bọn họ đều ở đây, tất cả những người lính ở chuồng ngựa của nhà tôi. Đang đợi tôi!
Tôi đi đến nơi họ dành cho tôi, một cái thảm ngủ được cuộn ngoài vài cái túi thành một cái giường nhỏ, tôi đặt lưng lên nó và duỗi thẳng chân ra sàn. Khi tôi vừa yên vị, những người lính tụ tập quanh tôi.
Một người lính ở ngay trước mặt tôi và anh ta cởi tuột quần ra! Chiếc áo chiến đấu của anh ta được thiết kế theo dáng người nên không dễ cởi, nó lấp lánh trong ánh đèn với tông màu bạc bị cháy. Chân và háng của anh ấy cũng phát sáng, trong ánh đèn vàng. "Để tao trước nào! Anh sẽ cưỡi cặc cưng nhé! Nếu nó sướng bằng một nửa những gì tụi kia nói thôi anh yêu cưng luôn! Cởi quần ẻm ra đi mấy đứa!
Tôi có mấy bàn tay đang sờ vào người và tôi bối rối nhìn quanh. Tôi có biết ai trong mấy anh chàng này không?
K4 kìa! "K4!" Tôi gọi anh ấy.

K4 nghệch mặt ra, sau đó nhận ra tôi đang gọi anh ta. "Anh? Gì vậy Haval?"
"Anh nói với mọi người cái gì vậy?"

"Rằng em thích bọn anh chơi với em như chiều nay. Và em đồng ý tới vào tối nay rồi." K4 cười nói. "Đừng lo, không ai làm em đau đâu. Mẹ nó chứ, một nửa trai trong này muốn bú cặc em hay được em đụ như J6C3 nè."
"Thế còn nửa kia thì sao?" Tôi hỏi.

"Chà, tất cả chúng ta cũng muốn vui vẻ." K4 nói với tôi.

Quần của tôi bị lột xuống và đôi giày của tôi bị gạt sang một bên, bây giờ nửa dưới tôi cũng trần trụi giống như C3. Anh ấy lớn hơn những người khác vài tuổi, và tôi đoán anh ấy là đàn anh so với những người còn lại. Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng hai chữ cái/số đầu tiên dao động từ J6 đến một vài J9. Tôi không biết danh pháp ở đây, nhưng đoán rằng nó nói lên tuổi của họ theo một cách nào đó, giống như cách bạn có thể nhìn vào biển số xe và thường tính xem nó bao nhiêu tuổi. Tôi tự hỏi liệu chữ "J" là viết tắt của Jan Moebius hay chỉ là một trường hợp khác sử dụng các chữ cái cùng với các số để rút ngắn chúng. Vậy thì tại sao tất cả họ đều có tổ hợp chữ-số-chữ-số?
Hai người lính đang liếm cặc tôi và tôi hoàn toàn quên mất hỏi vụ đặt tên! Bạn có hai chàng đẹp trai đang đè lên cặc bạn và đố bạn suy nghĩ logic được nhé! Tôi chỉ nằm đó và để họ bú liếm cặc tôi.

Một người lính phía trên tôi (J7L1) gầm gừ và tát nhẹ vào má tôi bằng cặc anh ta. "Mở mồm ra cho anh nào?" anh ấy hỏi.
Với hai người liếm cặc tôi, tôi không phản đối, tôi mới mở miệng ra và anh ta đâm cặc ngay vào. Đẹp, chắc chắn, ấm và sạch sẽ. Tôi có thêm hai khúc buồi trượt vào tay tôi từ những người lính quỳ ở hai bên, và tôi bắt đầu sục chúng. Những tiếng rên trầm thấp phát ratừ cả ba người họ, và bốn khi C3 nhổm lên và lỗ đít anh ấy nuốt trọn cặc tôi! Tôi nhắm mắt và tiếp tục bú, sục mạnh hơn.
C3 không lãng phí thời gian, anh ta nhấp lên xuống và trong khoảng hai phút, anh ta rên rỉ và một đống tinh trùng của lính nóng bỏng bắn vào bụng và ngực dưới của tôi. Tôi bị dòng khí của anh chàng tôi đang sục bên trái bắn vào. C3 rời khỏi tôi và ngay lập tức, một người lính khác leo lên người tôi tôi. Một người lính khác nhét cặc vào tay trái của tôi và anh chàng tôi đang mút bắt đầu rên rỉ. "Em muốn anh rút ra không Haval? Anh sẽ rút ra nếu em không muốn."
"Nu-uh!" Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net