19. Sạc pin cho có được không ạaaa? 🍒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống sinh viên đại học của Namtarn đã trở lại bình thường sau buổi hoạt động.

Cậu bé vẫn tiếp tục làm những công việc thường ngày như những gì đã luôn làm trước đó. Sáng thức dậy học bài xong, có thể là ăn trưa cùng nhóm bạn thân trước khi về nhà với anh trai. Cuộc đời của đứa trẻ vẫn diễn ra theo một vòng tuần hoàn bình thường, đó là vòng xoay thời gian của một học sinh. Nhưng dường như có một điều đã thay đổi trong cái vong tuần hoàn chết tiệt nhàm chán ấy

" Hahaha P' Pung, anh khoe khoang à? Thằng điên nào ăn được mười bát cơm? Nếu là sự thật thì anh có thể lên TV. "

" Au, Phi chỉ sợ nhiều người sành ăn sẽ mất việc. Nếu không, tộ đã đến Nhật Bản từ lâu rồi nhá, Nong Muay. "

Tức là trong giai đoạn này, đứa trẻ luôn được bao quanh bởi các sinh viên năm ba. Không cần phải nói cũng biết họ đến từ nhóm nào, đâu ra mà toàn là người nổi tiếng ở trường đại học, cộng thêm một thành viên trong nhóm như Min, người gần đây đã đại diện cho khoa lấy bằng và có danh hiệu tân nam vương. Kết quả là nhóm của cậu bé thường được ca núi người dòm ngó tới, điều đó khiến cái nhóm bạn này càng ngày càng trở nên thú vị hơn.

Câu chuyện của Pung và các bé sinh viên năm nhất vang vọng, lấn át cả những học sinh khác đang ngồi ở căng tin trung tâm. Cuộc sống của Namtarn trong giai đoạn này không thể gọi là nhàm chán hay gì cả, vì hàng ngày sau khi tan lớp buổi sáng, cậu thường gặp nhóm ba học sinh cuối cấp này. Đối với đứa trẻ thì đó không phải là vấn đề, khi họ đến cả nhóm năm nhất luôn có sẵn một nắm kẹo để ngấu nghiến, trừ khi P'Namkang đến và tận mắt chứng kiến ​em trai bé bỏng, mong manh, đáng yêu của mình nhận kẹo. Thường thì đối phương sẽ mắng vì Namtarn ăn quá nhiều, đến mức người bị mắng phải phồng má và phản đối rằng...

Namtarn không mập, sao lại tịch thu kẹo của Namtarn nữa!

" Em còn muốn ăn gì nữa không? Anh đi mua cho em. " Đây là một người khác và chắc luôn là một người tốt, đó là lý do tại sao Namtarn đã chấp nhận cả ba người như một team anh em thân thiết khác.

Namtarn không trả lời mà chỉ tay vào điện thoại di động và ra hiệu. Nếu P'Namkang nghe được cậu đang nói chuyện với P'Mangkorn về đồ ăn, cá chắc rằng cả cậu và P'Mangkorn đều sẽ lại bị ăn đòn. Vì vậy, Mangkorn lấy điện thoại di động ra và xem thông báo có tin nhắn mới.

Namtarn: Namtarn muốn ăn đá bào. Đổ nước đỏ với nhiều sữa đặc có đường vào và cả bánh mì nữa ạaaaa.

Namtarn: [ sticker lợn ham ăn ]

Trăng năm ba nhìn lên từ điện thoại di động. Anh gật đầu với Namtarn trước khi thì thầm nhẹ nhàng đủ để hai người nghe thấy.

" Đợi nhé, Phi sẽ quay lại với em ngay. " Namtarn mỉm cười đến mức má cậu gần như phồng lên trước câu trả, lời đến mức bạn bè không khỏi thắc mắc tại sao tên đáng yêu này lại có tâm trạng vui vẻ như vậy. Đáp lại một đám tò mò, người nhỏ bé chỉ mỉm cười và không nói gì cả.

" Ồ, vậy ra họ nghĩ đến việc học, hơn một tháng nữa thôi sẽ sớm kết thúc nhưng nó diễn ra quá nhanh rồi. " Min than thở khi biết rằng trước những lớp học dài buổi chiều họ sẽ bắt đầu lại.

Đối với những mảnh kí ức trong cuộc đời của một sinh viên đại học, khoảng thời gian bốn năm có vẻ như là một chuỗi ngày dài. Nhưng lạ là nó trôi nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Giống như cuộc đời của sinh viên năm nhất là bạn, học kỳ thứ hai sẽ sớm bắt đầu ngay ấy mà. Nhưng trước đó, điều mà ai cũng phải đối mặt và không thể tránh khỏi chính là kỳ thi.Và đó là một lý do khác khiến mọi người ngồi đây đều buồn hiu khi nghe tân nam vương kể về vận rủi của năm ngoái.

" Này. Mọi người đang vui, tại sao lại nói về kỳ thi vậy hả! " Muay phàn nàn.

" Ôi, xin lỗi nhé "

" Tao sẽ tố cáo mày với bạn trai của chính mày ấy, nói với anh ấy rằng bạn iu của tao đây là một lang băm giả vờ vô tội. Rằng mày thực sự là một tay chơi chuyên nghiệp chết tiệt. "

Nam vương bối rối khi cô bạn thân nhắc đến bạn trai của mình, người mà anh vô tình gặp trong cuộc thi sao và trăng. Họ chính xác luôn là gặp nhau trong cuộc thi rồi. Thật không biết em bé ấy đã biết mình từ đâu, nhưng cho đến cuối cùng, Kangchup ngây thơ lại trở thành bạn trai của Min rồi nhé.

" Cái gì? Ai đang giễu cợt em ấy? "

" Phải không? Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang lừa dối Kangchup. Mày đã có bạn gái rồi."

" Au, tao hưa bao giờ có bạn gái nhé! "

" Nhưng những học sinh khác đã nói với tao như thế! "

" Không hề có! " Min hầu như không phủ nhận điều đó, khi mọi thứ anh che giấu bấy lâu nay đều bị phơi bày. Đúng là Min có chuyện với Pla. Nhưng đối với chủ đề này, anh chỉ là một bác sĩ mà thôi.

" Được rồi, tao nghĩ cần phải được biết. Sự thật là hai đứa bọn mày ( Min và Kangchup ) đang hẹn hò. Hãy cùng nghe đoạn ghi âm chứng minh cho đạo đức hàng real của Min nhé mấy cưng. "

( đám này đang ghẹo gan nhau nha mấy bạn ưi. )

Giọng nói thú nhận sự thật phát ra từ điện thoại, Min vội vàng tìm cách cướp điện thoại của đối phương để tiêu hủy toàn bộ bằng chứng, điều này vô ích vì phe dịch có đồng minh đông hơn và hok còn có sự hỗ trợ của Phi khoe khoang ( P' Pung ) , ai cũng nghĩ rằng chuyện đó rất vui...

Người trẻ nhất trong số họ bật cười trước hình ảnh hỗn loạn giữa người bạn thân nhất của mình và người lớn tuổi hơn đang cố giật lấy điện thoại di động của Ja mà không ai chịu bỏ cuộc. Cậu bé đang chú ý tới cảnh tượng trước mắt, không hề biết rằng người vừa rời khỏi bàn lúc nãy đã quay lại với một bát đá bào lớn trên tay. Namkang ở phía đối diện chớp mắt nhìn thằng bạn rhaan mới tới, lập tức đoán được món ngọt ngào mát lạnh này là dành cho ai.

Cựu mặt trăng trông thật mỉa mai vì anh ta đã mua bào đá thay vì uống cà phê, điều mà tên ấy thường làm.

" Mangkorn, tao đã nói về chuyện đó nhiều lần rồi!" Namkang nói bằng giọng nhẹ nhàng khi quay lại bàn.

" Ừ, Namtarn muốn ăn nó. "

" Tao sẽ không quan tâm nếu sáng nay mày không mua cho em ấy một chiếc bánh sô cô la. Namtarn cũng vậy. Chẳng phải đã bảo mày giảm bớt món tráng miệng một chút sao? Không chịu nghe lời nhau chút nào phải không?? "

Không khí vui vẻ bỗng im bặt. Tuy mọi người đều biết Namkang là một anh trai nghiêm túc, nhưng họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng người luôn chiều chuộng em mình lại có thể nghiêm đến như vậy và còn có khí chất đáng gờm nữa chứ.

Đứa bé ngồi dậy, nhìn xuống. Cậu không dám trả lời câu hỏi của anh trai mình vì những gì anh nói đều là sự thật. Hơn nữa, Namtarn thực sự rất tệ. Bởi vì cậu bảo P'Mangkorn mua đá bào... Nhưng hối lỗi, đôi mắt của người con trai nhỏ bé vẫn dán chặt vào viên đá bào lớn.

" Namtarn đừng lo lắng, đó là lỗi của tôi. Nếu tôi không mua thì em cũng không có vấn đề gì. Cốc đá bào này, tao sẽ ăn cùng Namtarn. Cho Namtarn một ít. "

Namkang thở dài tiếc nuối.

Khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của em trai mình, cuối cùng trái tim người thương em cũng dần dịu lại. Như Namkang đã nói từ trước, có Namtarn là em trai thì có bao nhiêu cách để không lung lây trái tim ác quỷ?

" Haiz, nếu vậy thì em có thể ăn một ít, Namtarn hiểu không? "

" Ugh, Namtarn sẽ ăn một ít! " Cậu bé đã đi ăn từ lâu rồi nhé. Namtarn trả lời to và rõ ràng cho đến khi anh trai anh muốn đổ đá bào đó vào. Biết rằng mình đã rơi vào bẫy của tên nhóc nghịch ngợm, nhưng vì đã cho phép nên Namkang quyết phải giữ lời.

" Nào, P'Mangkorn! Hãy ăn đá bào đi. Còn Namtarn, em sẽ ăn phần của mình."

Nếu là người khác thì đó sẽ là một bất lợi rất lớn.Vì dù là người mua, nhưng anh cũng chỉ ăn một miếng đá nhỏ. Vấn đề của Mangkorn là, nếu đứa nhỏ đã nói như vậy thì anh ấy sẽ làm theo.

" Nhanh lên, Namtarn sẽ cho Phi cùng ăn." Cậu bé cầm lấy viên đá bào lớn đưa cho anh trước mặt mọi người, nhưng Namtarn dường như hoàn toàn phớt lờ sự thật đó. Nhóc ham ăn sợ P'Mangkorn lấy mất đồ ăn trong bát của mình nên lao vào ăn nhiệt tình.

Mangkorn cảm thấy mình đang có suy nghĩ không được trong sáng về đàn em của chính mình. Cậu bé đưa đá bào vào miệng, cả hai cùng ăn xen kẽ với việc đưa vào miệng bằng cùng một chiếc thìa ... À, gián tiếp hôn môi chứ gì nữa, à, Namkang không hề chửi rủa anh, ngoại trừ cảnh tượng kẻ hủy diệt (Pung) nhìn con rồng to lớn như một con dao sắc bén.

" Đủ rồi Namtarn, đưa Phi cái đó. "Người con trai nhỏ trước mặt tỏ ra khó chịu, nhưng cậu vẫn thành thực tuân theo mệnh lệnh của anh trai. Ai cũng biết, nếu cứng đầu không chịu làm theo, cậu có thể sẽ toi mạng một lần nữa và bị đói ( đói đồ ngọt ) trong nhiều ngày.

" Được rồi, Namtarn không ăn nữa. Vậy Namtarn sẽ đi ném vào thùng rác trước ạ. "

Người bé đang chuẩn bị đứng dậy, lấy bát đá bào đã dùng rồi bỏ vào thùng rác thì bị ai đó nắm lấy cổ tay.

" Tôi vứt giúp em nhé " Namtarn giữ lại tô đá bào, rồi đi chạy việc vặt sau khi ăn xong. Còn về dhiếc bát được lấy từ tay Namtarn, Mangkorn tình nguyện đi vứt rác, điều đó có nghĩa là rồng lớn vừa là người mua và tất nhiên cũng vừa là người sẽ mang đi bỏ. Và nó khá là tuyệt với Mangkorn nhỉ.

" Cổ họng tôi bỏng rát mất rồi. " Giọng của tiền bối vang lên khi người bạn thân nhất của anh ta bước ra khỏi bàn, cá luôn là nó có lẽ sẽ không nghe thấy những gì mình.

" Tại sao lại bị vậy P'Pung ? "

" Phi nghĩ đó là món mì đã ăn trước đây. Không hiểu sao Phi lại gọi món mì Namtok, trong khi món súp rất ngọt và béo. Này đi nào Namkang. "

Pung vuốt nhẹ qua người ai đó một cách tinh nghịch để Namkang không thể nhận ra. Nhìn người đối diện và thấy cú xoay người của Pung, ai cũng tưởng không có chuyện gì. Ngoại trừ Namkang nhăn mặt trước sự ui mừng của bạn mình trước khi quay lại nói gì đó với đàn em khi thấy sắp đến giờ vào lớp.

" Mọi người nên lên lầu học bài đi, sắp một giờ rồi."

"Vậy chúng ta vào lớp trước nhé Namtarn, em yêu "

" Ới, còn tao thì sao? "

" Nhóm chúng tôi không nhận người có bạn trai. Đi nào các bạn yêu. "

" Au, đợi với! "

Namkang hộ tống các sinh viên năm ba cho đến khi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã bước vào lớp học. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì Namtarn có một nhóm bạn thân đáng tin cậy và quan trọng nhất, họ cũng nhận thức được người anh trai cũng như anh.

Từ khi đứa bé xinh đẹp ấy lớn lên, quả thật có người muốn đi khắp nơi để gặp nó. Hầu hết họ đều là những người đàn ông không đáng tin cậy. Và vì bản thân còn phải học nên không thể để mắt tới em trai mãi được. Vì thế khi nhóc em có được một nhóm bạn tốt khiến anh bớt lo lắng hơn rất nhiều.

Sau khi đứng dậy tiễn đàn em vào lớp, anh cố gắng gọi điện cho người mà anh muốn bàn bạc một số vấn đề quan trọng.

" Sao thế anh bạn? "

" Đang ở đâu? "

" Tao đến mang tài liệu mà giáo viên gửi đến dưới tòa nhà khoa học chính trị. Mày có rảnh không? "

" Cần bao nhiêu thời gian? "

" Chắc phải một lúc nữa. Cửa hàng vẫn chưa đóng cửa. "

" Đợi ở đó. Tao sẽ đi tới chỗ mày ngay bây giờ."

Sau khi cúp máy, Namkang vội vàng đi đến Khoa Khoa học Chính trị, nơi anh định bàn bạc ngay một số vấn đề quan trọng. Có vài điều bản thân anh thắc mắc bấy lâu nay...

" Có chuyện gì thế?! Chúng ta vừa gặp nhau mà " Mangkorn lẩm bẩm sau khi kết thúc cuộc gọi với bạn mình.

Rồng lớn xin phép chạy việc vặt với người hướng dẫn trong khi chờ đợi buổi sáng.

Hiện tại, Mangkorn đang là tâm điểm chú ý của rất nhiều sinh viên. Dù không phải là sinh viên khoa này, nhưng vốn là một cựu trăng, cộng với vẻ ngoài sắc sảo, sắc sảo có thể so sánh với một anh hùng truyền hình nên anh thường xuyên thu hút sự chú ý của mọi người, những người xung quanh ấy.

" P'Mangkorn " Mangkorn quay đầu về phía giọng nói của một cô gái trẻ.

" Phi đây, Nong Watermelon, Nong ở đây có việc gì gấp phải làm sao? " Watermelon là một học sinh năm hai xinh đẹp, người cùng nhóm với Mangkorn. Đồng thời cô ấy cũng là em gái cùng mã số của một trong những người bạn thân nhất của Mangkorn, người đã rời đi chỉ sau một học kỳ trong năm thứ hai. Vì vậy, một năm vừa qua, anh luôn cảm thấy tiếc vì hậu bối không có người cố vấn chăm sóc như những người khác. Dù bị bỏ rơi nhưng cô bé ấy vẫn luôn rộng lượng và chia sẻ với đàn anh, vị vậy nên có cơ hội thường xuyên nói chuyện với Namon. Rồi một khoảng thời gian sau đó, đối phương đã biến mất và cả hai dần hiếm khi trò chuyện với nhau.

" À, em có chuyện quan trọng muốn nói với Phi "

" Ừ, nói đi, tôi đang nghe đây. "

" Nó quan trọng, nhưng em thấy để nói thẳng thì thật khó khăn." Cô bé dường như đang chùn bước. Mangkorn lo lắng và quay lại nói với nhân viên photocopy rằng anh sẽ lấy sản phẩm sau trước khi dẫn em học sinh ra phía sau tòa nhà khoa, một nơi yên tĩnh không có sự ồn ào của mọi người. Đó là do đàn em có lẽ không muốn ai nghe lén được.

" Sao thế Nong " Đi về phía sau tòa nhà, anh quay lại hỏi cô bé.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Mangkorn với sự thay đổi trong ánh mắt.mÁnh mắt của người phụ nữ thuần khiết chuyển thành ánh mắt kiên quyết, như muốn khẳng định chắc chắn rằng điều cô sắp nói là quan trọng.

" Ừm, em thích P'Mangkorn. Không, em yêu P'Mangkorn. Em yêu anh được một năm rồi. "

Mangkorn đứng yên nghe đàn e, nói mà không hề có phản ứng gì.

" P' Mangkorn, anh có thể chấp nhận tình yêu của em được không? " Nói xong câu đó, cô lấy hết can đảm bước tới ôm lấy người đàn anh mà cô dùng cả trái tim để yêu thương.

" Không, Watermelon " Mangkorn nói với giọng bình tĩnh. Anh dịu dàng, cố gắng đưa cơ thể cô gái ra để không làm cô bị thương. Làm những việc như thế ở một nơi khuất tầm mắt và thậm chí là trong học viện, sẽ không thích hợp nếu để ai đó nhìn thấy.

" Phi cảm ơn vì đã đối xử tốt với Watermelon, thật tốt vì có phi." Cô gái nhỏ nhìn vào mắt anh với đôi mắt run run như sắp khóc. Những hành động dịu dàng và tốt bụng của anh đã khiến cô yêu Mangkorn đến mức không thể kiềm chế được tình cảm của mình nữa, nhưng Mangkorn lại không thể đáp lại tình cảm của cô mất rồi.

" Đối với tôi, Nong chỉ là một trong những hậu bối mà anh quý trọng. Xin lỗi vì không thể tiếp nhận tình cảm này. "

" Tại sao? P'Mangkorn đã có người mình thích rồi à? Đừng nói với em rằng đó là anh chàng mà họ đang nói đến trong nhóm chat đấy! " Cô ấy nói như thể đang bị sốc.

" Không liên quan đến ai cả. Thiếu niên đó vẫn là hậu bối như em. Vì vậy, tôi không đông ý với suy nghĩ của em được. "

" Vậy thì chúng ta thử hẹn hò trước nhé? Hãy thử xem. Vì P'Mangkorn không thích cậu ấy. Và em cũng không thích người đàn ông mà em có tin đồn. Chúng ta có thể thử hẹn hò trước được không? Hoặc P'Mangkorn có thể quay lại không? Hay chỉ đơn giản làm bạn tình thôi cũng được. Em sẽ cống hiến hết mình, tôi chỉ yêu cầu P'Mangkorn là của em thôi! "

Chàng trai trẻ bị sốc đến mức gần như không thể xử lý được phản ứng đang thay đổi từ phía bên kia. Giọng anh run run đến nỗi anh gần như không thể phản ứng lại. Không giống như hành động của cô gái đến ôm anh một lần nữa. Như cảm thấy không đủ, lòng bàn tay cô ta vỗ lên khắp vùng bụng săn chắc như thể cố gắng khơi dậy khát vọng của anh.

Những cảm xúc, ngay cả khi anh cố gắng ngăn chặn hành động của đối phương, cô vẫn không ngừng thực hiện hành vi gây khó chịu này. Người phụ nữ cử động lòng bàn tay, không ngừng vuốt ve cơ thể người đàn ông mình yêu, trước khi dừng lại gần khu vực nhạy cảm, nhưng may mắn thay, anh ta đã nắm lấy cổ tay đối phương, nhanh chóng đẩy cơ thể cô ra xa.

" NONG WATERMELON " Mangkorn hét lên bằng một giọng đáng sợ mà cô chưa từng nghe thấy.

" Em không nên làm như vậy. Cho dù tôi không yêu em thì cũng hãy coi trọng thể diện của mình. Đừng làm những việc như thế nữa. "

Anh thừa nhận rằng abanr thân đã rất ngạc nhiên khi cô gái luôn trông đứng đắn trong mắt anh lại có thể làm điều gì đó mất kiểm soát đến vậy. Mangkorn không biết mình nên làm gì bây giờ. Trong suốt thời gian qua, anh thừa nhận chưa bao giờ thấy watermelon đặc biệt đối với mình. Bởi dù có danh hiệu mặt trăng, tất nhiên với chức vụ thì bạn không thể không trở thành tâm điểm. Nhưng rõ ràng là anh không cố tỏ ra nổi bật, cố không giống như trước, đa số người thích Mangkorn đều chỉ vì cuồng tín nên chưa bao giờ tỏ tình với anh. Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình, người trước mặt anh cũng chính là hậu bối mà anh từng thân thiết trước đây.

" Em thích P'Mangkorn. Tại sao chúng ta không thử với nhau trước? " Cô nói với giọng nức nở. Khuôn mặt đầy nét buồn bã đến nỗi bạn khó có thể nhìn thấy vẻ đẹp bạn đầu, nhưng điều đó không làm mềm trái tim Mangkorn được nữa.

" Watermelon, nghe tôi nói, không cần phải nài nỉ. Nếu hôm nay tôi đồng ý thử chơi em, thì một ngày nào đó tôi sẽ cảm thấy ban đầu không phải như vậy, cuối cùng em sẽ là người hối hận. Ngoài ra, sau này tôi không biết em sẽ hẹn hò với ai, nhưng nếu người đó phát hiện ra em đã thử làm điều này thì người đó sẽ hối hận và sẽ không ở bên em nữa. Đừng lại đi.Tôi vẫn muốn coi em là Nông xinh đẹp. " anh nói với giọng nhẹ nhàng.

Mỗi câu nói đều được lọc ra khỏi tiềm thức thay vì bộ não. Nhưng thật ngạc nhiên, trong suốt thời gian anh nói, mọi hình ảnh anh nghĩ đến đều là khuôn mặt tươi cười của đứa bé mà anh vừa nhìn thấy. Dù biết mình và Namtarn vẫn là tiền bối - hậu bối nhưng anh không muốn xúc phạm đến người mà mình có tình cảm tốt. Dù chỉ là sự giải tỏa ham muốn.

Đối với một số người, nhu cầu có thể được coi là tự nhiên bên ngoài cơ thể, nhưng đừng nhầm lẫn, đó không phải là trường hợp của Mangkorn. Mangkorn chưa bao giờ nghĩ như vậy. Anh muốn tôn vinh người mà bản thân sở hữu những tình cảm tốt đẹp này và quan trọng nhất là anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có một mối quan hệ thể xác với ai khác ngoài bạn đời của mình.

" Vì vậy, chúng ta tốt hơn khi là đàn anh và đàn em, chỉ thế mà thôi, " Anh cố gắng an ủi đàn em bằng cách vuốt ve lưng người đang thổn thức tiếc nuối.

Anh là một con người, anh hiểu cô thất vọng đến thế nào. Nhưng về vấn đề tình cảm, anh không thể mềm lòng thái quá được.

" Tốt nhất là em nên rửa mặt và mắt trước đã. Xong rồi, tôi đưa em về lớp. " Cô ấy gật đầu trong khi khóc nức nở.

Mangkorn phải dẫn cô đi thẳng về phía tòa nhà khoa để cô rửa mặt và rửa mắt trước khi tiếp tục công việc của mình. Cựu Moon thở dài khi biến cố bi thảm qua đi.

Nhưng anh không biết rằng sự việc đã bị Namkang nhìn thấy từ đầu đến cuối.

" Tai không nghĩ nhiều về em trai mày đâu. " Người đàn ông khẽ mỉm cười ở khóe miệng, hài lòng với những gì mình đã làm rõ trước khi bỏ đi khi nhận được câu trả lời cho điều mình thắc mắc.

Mangkorn có thích Namtarn không...

Chủ đề anh muốn nói với người bạn thân nhất của mình là em trai anh.Nếu Mankgorn thích em ấy thì Namkang cấm Mangkorn đến gần em trai mình như hiện tại là đủ. Bởi vì cho dù anh có là Mangkorn đi chăng nữa, nếu anh nghĩ xấu về em trai, anh chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt Namtarn nữa.

Vào buổi tối ngày hôm đó.

Khi giáo viên thông báo lớp học đã kết thúc, công việc thường ngày của Namtarn cũng kết thúc và mỗi người bạn của cậu tản ra làm việc riêng. Một số phải chạy vội về nhà vì sợ ùn tắc giao thông. Về phần mình, cậu vẫn đợi anh trai mình dưới tòa nhà khoa như thường lệ khi đối phương học buổi tối.

Namtarn vào phòng vệ sinh nam rửa tay cho sạch sẽ trước khi tìm thứ gì đó để giết thời gian. Nhưng khi cậu loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, một bầu không khí ấm áp quen thuộc quét qua khu vực này và ngay lập tức cậu bé có thể cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương.

" P'Mangkorn " Namtarn gọi anh trước khi nở một nụ cười thật tươi với tiền bối.

Lúc nãy tất cả bạn bè đều đã đi về, nên Namtarn cảm thấy rất cô đơn.

Nhưng bây giờ Namtarn sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì đã có P'Mangkorn ở đây rồi.

" Hmm, em đã đến phòng tắm của chúng tôi. "

" Namtarn đã rửa tay rồi. Chút nữa định ra ngoài ăn gì đó ạ. "

Người con trai nhỏ bé đáp lại bằng giọng điệu trò chuyện thể hiện sự hài hước của mình, khiến người ta cảm thấy như thể họ đang được nuôi dưỡng bởi nụ cười rạng rỡ và dễ thương đó.

" Vậy đợi một chút nhé. Tôi sẽ đưa em đi. "

" Ừm "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net