Rái cá biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại ví người như vật?" Đây chẳng phải khinh miệt đấy chứ? Bản thân đã là nạn nhân của cuộc đời nay lại xui xẻo rơi vào trong cách diễn đạt của lão Fermon,nào ai biết được đến khi tôi chết,tôi sẽ là con chó trong câu chuyện của lão.

Lão lặng lẽ bưng đến mâm cốc phê,khói trắng từ ly bốc nghi ngút, vừa cầm lấy vành lý lòng tôi lại rạo rực ý nghĩa: "bản chất con người ta khi chết rồi cũng sẽ tương tựa vậy",ôi cái mùi của cà phê đậm thêm cái vị nắng ấm thì tuyệt làm sao,tiếc là đông rồi.

"Hai đứa nó giống rái cá biển lắm" Nói xong lời biện minh vô cư lự cho lỗi lầm "Ví người như vật" ấy,lão lặng nhìn bên tấm ô vuông,nơi vài hạt tuyết nhỏ đã lẳng lặng đáp.

Sở thích của người già có phải là nhìn phương trời xa không? ở đó có đường chân trời cắt ngang cõi thiên cùng người... Càng nhìn càng nhớ,tôi bất nhớ vợ con - những thiên thần đang đánh dàn ca ở chốn nào đó tít mây.

"Rái cá biển hừm... Nắm tay nhau du vạc trên mực biển".

。⁠*゚⁠+

Giáng sinh - ngày lễ sinh ra là để tri ân sự ra đời của Chúa,cho dù không phải người Công Giáo đi nữa cũng nên giành ra một ngày tươm tất bên người thân hay bạn bè thì cũng không tồi,đúng không?

Nhưng sâu trong tôi vẫn ghét lắm,trời đổ tuyết rồi sẽ tối sầm,nó làm tôi không thể thấy được bố mẹ...

"Tuyết,anh ơi,tuyết rơi rồi!"

Elaine vụng về kéo tay tôi đến bên khung cửa sổ,quả là tuyết rất đẹp,đẹp đến xao lòng. Cái màu trắng của tuyết tinh khôi,nhẹ nhàng từ giã bầu trời xuống nền đất dơ bẩn chốn Wisky,đây là hình thức rửa tội hằng năm của nơi này. Còn cảm tưởng là những nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ... À không,không được nghĩ đến mấy chuyện đó,tôi đã lớn rồi còn là con trai nữa!

"ÔNG FEARTMON!" Elaine hét lớn,từ tầng hai cao vút cũng đến tai người bên dưới.

Chết dở,tôi vội bịt miệng nhỏ,đã bao lần rồi,con bé thích nói lắm,tôi cũng thích nghe giọng em nhưng người lớn nhạt nhẽo lại không thích,tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà hàng xóm lê đến tận cửa mắng hai đứa một trận vì tội làm ồn không để ai yên,suy cho cùng tôi cũng chỉ là một thằng nhóc nên không thể làm gì hơn ngoài nghe lời răm rắp

"Anh đã bảo em đừng hét lớn cơ mà nhỡ-"

"Có ông Feartmon ở đây rồi,ông sẽ bảo vệ chúng ta" Con bé nhảy bổ vào câu

"Bảo vệ"? Tôi có nên nói cho em nghe không phải phái mạnh lúc nào cũng bảo vệ phái yếu không? Bỏ đi,tôi không muốn thấy con bé rầu rĩ cả buổi chỉ vì một câu nói,ừ nhỉ phải chi người lớn nhạt nhẽo cũng biết tiết chế bản thân lại,nếu bố mẹ tôi biết điều đó thì con của họ sẽ không phải ôm nỗi đau mà khóc trong góc phòng

Dù sao thì con bé thích ông Feartmon lắm,cứ hễ gặp là rời tay tôi bám lấy chân ông,bám riết không chịu rời,tôi lo rằng con bé sẽ bị mắng nhưng có cái gì đó ở lão trưởng thôn rất khác so với mọi người,đó là gì nhỉ? Đến giờ vẫn không biết

"Bố" Tiếng lòng trong tôi khơi dậy phần nào khi thấy ông... Vớt những lọn tóc thừa trên khuôn mặt hồng,má em phúng phính như mây,em thật đẹp,đúng là nét đẹp của người phụ nữ.

"Cây thông lớn quá,anh ơi,em muốn,em muốn chạm vào cây thông" Chân nhỏ đứng ngồi không yên trên ghế gỗ,để ngắm được vẻ đẹp của thông lớn hiếm có kia, Elaine phải bắt cao lên ghế mới thấy được

"Chúng ta đi chạm vào cây thông nhé?"

Thú thật là tôi muốn có thật nhiều và thật nhiều khoẳng khắc bên cạnh em gái mình,trong căn phòng đỏ chất chứa ngọn lửa ấm hồng,nghe tiếng lửa rao rít bên tai thôi cũng đủ thấy ấm cúng,nhà chúng tôi không có nỗi một đồng nên hoa văn tường được làm bằng giấy báo cũ,cây thông cũng chẳng có,chút bánh quy nhâm nhi cũng không nốt nhưng ông già cao lớn đo đỏ kia vẫn đến phát quà cho,tuy chỉ là gấu bông nhỏ hay móc khoá rẻ tiền,như vậy là quá đủ rồi... Cũng minh chứng cho việc "Thần linh" không quan tâm tiền bạc

"Tuyết tuy đẹp nhưng lạnh lắm,anh hãy khoác áo thật dày"

Em gái nhỏ đã thủ thỉ điều đó cho tôi lúc đan cái khăn mùi xoa làm quàng khổ cho,nó thấy trên người tôi một cái áo ngoài cũng chẳng lấy mà có nên xót xa, nhưng em không thể biết được số áo mà nhà ta có anh đều khoác lên em cả. Bản thân tôi cũng chẳng cần áo ấm vì bên cạnh đã có "ngọn lửa hồng"

"Anh khoẻ lắm đó"

"Năm ngoái,nhớ không anh,cái năm ấy anh cũng nói vậy nhưng kết quả là bệnh suốt một tuần"

Hừm năm ấy quả là lạnh thật,không biết vì sao,nhưng qua năm nay tôi cũng đã lớn nên chắc sẽ không sao đâu. Tôi không còn là trẻ con mà cần lo lắng từ chút từng chút nữa

"Im lặng" là cách tôi hay dùng khi Elaine tỏ ý quan tâm,giờ mới ngẫm lại,bản thân yêu thương một người,chăm lo một người thế nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng thế có đau không chứ? Không màng đó là quan hệ gì,bạn bè,tình yêu hay tình anh em,ai mắc trong tình cảnh đó đều thấy đau lòng.

Thế nhưng tôi lại dùng cách đó để ngó lơ em,hai tay nhỏ nắm lấy nhau xuống phố,bước gần đến cây thông

"Thưa ông Feartmon!"

Elaine choàng ôm lấy chân ông,dưới cái nền tuyết lạnh ấy,tôi khẽ rùng mình vì nó lạnh quá,mọi năm không lạnh như vậy đâu... Hôm nay là ngày trọng đại gì nên hạt tuyết mới ùa về như lũ vậy?

"Amou không mặc áo ấm mà ra đường như vậy sao?" Lão vội tháo lớp áo khoác ngoài đưa tôi

Tôi từ chối

Nếu bản thân tôi không chống trội nổi cái lạnh bất thường đêm nay thì sao có thể bảo vệ em gái cả đời?

Lão vì thấy tôi cố chấp mà cũng từ bỏ,lại vậy nữa rồi,cái sự im lặng ấy đã ngầm đưa tôi khỏi mọi người,xa dần rồi xa dần,đến lúc tỉnh dậy không còn ai bên cạnh quan tâm nữa thì Amou lúc nhỏ lại oà khóc cho xem

"Năm nay sao lại có cây thông lớn ở đây vậy ông?"

Chưa bao giờ tôi thấy cây thông nào lớn như vậy,cũng như chưa từng thấy hoa văn đẹp nào được gắn lộng lẫy đến thế,trên đỉnh thông còn có ông sao sáng,nó đang lấp lánh trong mắt tôi,chợt nhìn về em,tôi thấy em còn khao khát nó hơn tôi.

"Ta đã tính giáng sinh năm nay thật sống động"

Tôi ậm ừ,mắt vẫn dính lấy cây thông,nó đẹp quá,từng văn gỗ cũng thật khác biệt làm sao,ở gần nó tôi không còn cảm nhận được cái lạnh của tuyết đang chạm da,thật ấm áp,còn tưởng đang ở bên "Gia đình"

Bên cạnh tôi là những con người Wisky,những con người mang nhiều chuyện để kể,nghe được tiếng nói bên tai,bất kể giới tính nào hay độ tuổi nào cũng không thấy lạc lõng,chân trần tôi chạm nền tuyết thật lạnh cũng thật vui.

"Con không nghĩ mình cần làm công phu như vậy đâu ạ" Aivy đứng bên cạnh

Choàng nhìn phía cô,cùng là độ tuổi nhưng khác xa nhau quá. Cái thảm kịch năm đó có phải đã giúp cô thay đổi nhiều đến vậy không?

"Nhưng mà rất đẹp nhỉ?" Lão ân cần đáp "con gái"

Cô khẽ gật đầu,thở ra hơi lạnh trắng,phải nói cây thông này được trang trí chỉ bởi một mình thân già kia nhưng lại đẹp đến bất giác.

"Em nhớ bám vào anh nhé" Tôi lo xa kéo gáy áo em lại gần

Thôn Wisky không có nhiều người sinh sống nhưng cũng phải cẩn thận,đâu ai biết được bản thân có thể đang đứng bên cạnh người hay quỷ.

Tay nhỏ nắm tay lớn,Aivy dựa vào tôi thay vì ông Feartmon,thật lạ vì con bé hay quên đi sự tồn tại của tôi khi ở gần "bạn bè", nhưng cứ cho là tin vui đi,vui khi con bé vẫn biết tôi là người anh duy nhất của nó,là người bạn lớn duy nhất mang nghĩa vụ bảo vệ nó cả đời

Chân Elaine nhỏ lắm nhưng phải mang chiếc ủng quá khổ,cổ thì quàng khăn lớn cộng thêm nhiều lớp áo trên người,là tôi nài nỉ con bé mặc như vậy,mặc dầu gây khó dễ khi duy chuyển nhưng tôi thà ốm chứ không để em ốm.

"Các cháu hãy viết ước của mình vào mảnh giấy nhé,có thể "ông già lớn" sẽ nghe thấy đó"

Ừm vào hằng năm,người ta thường viết điều ước của mình vào mẫu giấy rồi treo lên cây thông để "ông già màu đỏ" có thể thấy và thực hiện,dẫu tôi không thể kiểm chứng nó cũng như chưa từng nghe về kết quả của câu chuyện,thôi thì cứ thử cũng không chết ai

Khẽ nhìn hoa văn trên cây,màu sắc lộng lẫy hoà màu xanh tự nhiên của cây,thấy những quả bóng tròn tròn được lắc lư theo dòng gió lạnh,nó làm tôi thấy thật mông lung,có quá nhiều điều tôi muốn ước

"Cứ đại vậy" Tôi nghĩ thầm rồi cũng viết

Nhiều lá thư mang theo nguyện vọng con người được treo lên cây thông,tôi để nó ở một xó dễ thấy,không biết bản thân có đang đợi chờ món quà không

"Em đã ước gì vậy?"

"Bí mật!" Elaine đặt ngón trỏ lên môi ám hiệu bảo tôi im lặng

"Anh chịu đấy"

Tiệc nào mà không tàn,đã đến lúc mọi người đọc Thánh Ca vang,tôi lắng nghe giọng đọc trong khi hồn đang lẩng lơ,"tiếng gọi từ thiên đàng là đây sao?" Trong lúc đó,con bé nhà tôi thì chạy toáng loạn quay cây thông lớn vờn đùa

Bỗng

Cái hét khàn đục ấy từ đâu phát tán che lắp dàn Thánh Ca,nghe thảm thương lắm nhưng là từ đâu nhỉ?

Ông Feartmon có vẻ biết chuyện,vội chạy đến nơi cội nguồn,ra là nhà Ron,cái nhà nổi tiếng vì câu chuyện mẩu tử không mấy tốt đẹp,đúng là thảm của thảm mà

"Làm ơn,gọi cho cảnh sát giúp tôi với!"

Trước mắt tôi không phải ông già Noel sao? Không phải gì nữa mà là chắc chắn,hoá ra những năm Noel trước đây đều do Ron phân phát quà ư? Không ngờ đến đấy,vì căn bản cơ thể gầy của anh không thể so được với Santa.

"Ông già Noel cũng khóc sao anh?" Elaine hỏi tôi

"Hừm" Ngẫm lại sâu trong con người ta "mạnh mẽ" không thể đi cùng với hành động "khóc" được, tôi nghe nhiều người nói một người trụ cột hay một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn không thể khóc,hay nên gọi là không được phép khóc? Chưa ai nghĩ đến một vị Vua khóc trên ngai vàng hay một anh hùng vĩ đại oà khóc,không một ai nghĩ đến,vì đa phần tác giả không bao giờ cho.

"Ông ấy cũng là con người mà"

Tôi che mắt em,bàn tay to tướng kia nhanh chóng lấp đầy tầm nhìn,tôi không muốn con bé thấy cảnh trước mắt nữa vì có máu,có xác người chết,có nhẫn tâm.

"Mình về nhà thôi!"

"Ah em vẫn chưa được nghe hết Thánh Ca mà!"

Con bé vẫy vùng trong vòng tay tôi,thi thoảng lại bấu thật mạnh vào lớp da để lại vết hằn trong thể xác lẫn tâm hồn,em không biết là anh đau cỡ nào đâu,em chẳng thương anh gì cả.

"Bíp bo" Xe cảnh sát do ông Feartmon gọi cuối cùng cũng đến,lớn rồi mới biết khoảng cách giữa đồn cảnh sát và nhà Ron không hề xa,tại sao lại chậm trễ như vậy? Mạng người không đáng quý sao? mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc xe,tiếng nó to khủng khiếp,cả đời này tôi chưa gặp qua loại thanh âm nào to như vậy. Còi xe hoá ra cũng chẳng hay gì,nếu so với tiếng hát của Elaine thì còn kém xa

Loáng thoáng nghe được Ron hôm ấy được đến nhà ông Feartmon tạm trú,chà tôi cũng muốn lắm,được ở nhà cao cửa rộng còn hơn là cái nhà gỗ xập xệt này,ghét quá đi,chuột với gián ngày nào cũng "nhảy tiệc" trong nhà,mùi hôi thối của đất cứ dằn vặt không cho tôi với em ngủ,nội thất cũng chênh vênh,thiết bị điện lúc hoạt động lúc chết

Cuối cùng cũng kéo con bé về đến nhà,nó giẫy dụa hồi lâu,gào khóc ầm lên,còn cắn vào tay tôi. Bức quá,tôi mới gằn giọng

"Em đi ngủ đi!"

Rồi giận dỗi tựa đầu bên bệ cửa sổ đã thoáng hơi lạnh,tôi nhìn xuống cây thông lớn ấy,màu xanh ấm nó mang lại cũng không thề xoa dịu lòng tôi

"Em... Em xin lỗi" Lần đầu bị mắng bởi anh,nó sợ lắm,cảm giác tội lỗi cũng không ít

"Muốn xin lỗi thì em đi ngủ đi" Tôi không nhìn lấy con bé một cái

Nó bĩu môi nhưng cũng vụng về đến giường,tôi chắc hôm nay nó vẫn sẽ ngủ ngon,không phải sao? Được chui vào chăn ấm giữa trời đông lạnh giá cũng như được ngủ khi nghe tiếng mưa rào,cái nào cũng là liều thuốc ru ngủ của tôi hết

Ngẫm lại mới thấy khung cảnh ban nãy thật nhẫn tâm,sao không ai đến giúp đỡ Ron mà chỉ nhìn,tại sao vậy nhỉ? Có phải khi được đi học mới biết được câu trả lời không? Ah chuyện tiền bạc rồi học hành,mệt mỏi quá,chả trách sao người lớn hay nóng vô cớ.

"Trời đen trời tối mịt mù,có nàng bông tuyết ngồi lên cành vai" Tôi huýt ngân nga

Tôi yêu thơ lắm,tôi muốn thành một nhà văn vĩ đại và kiếm thật nhiều tiền xây nhà cao cửa rộng,đến lúc dó rồi tôi sẽ viết văn trên giấy chứ không phải trên đầu. Nhưng nghe nhiều người bảo "văn" hay "nghệ thuật" đã không còn là nghề phổ biến như xưa nữa,muốn sống thì cũng rất khổ,nhưng không thử thì ai biết được?

"Ngủ ngon nhé Elaine,thương em" Vài giây ngắn,tôi đã hết giận khi thấy đôi mắt đẫm lệ khép mi

Hôn lên vầng trán nhỏ,ngày mai rồi sẽ khác,anh sẽ lại thương em thôi,thương nhiều hơn hôm nay

Em ngủ trên giường bông,tôi ngủ trên nền sàn,nghe có vẻ lạnh lẽo nhưng không đâu... Ngủ trên đó lâu dần sẽ không còn thấy khó chịu nữa,mí mắt tôi chập chùng chỉ chực chờ tôi khép lại.

Người đã ngủ,tuyết vẫn rơi,thông vẫn sáng,thiên thần vẫn sống,có lẽ "họ" vẫn ở nơi nào đó trên cõi đời này,tiếc là tôi không thể thấy được vì chỉ có người chết mới thấy nhau

"Nghỉ ngơi thôi,sau hôm nay mệt mỏi,ngày mai sẽ khác"

Tôi thiếp đi,màn đêm kéo đến,không còn thấy gì,chỉ thấy những mộng tưởng loài người.

Đã bao lâu rồi? Tôi tỉnh dậy giữa màn đêm mịt mù,nhẹ vờn tay lên giường,không thấy ai đâu

"Elaine?"

Quái lạ,con bé này vốn sợ ma nay lại tự mình đi lấy nước sao? Không thế nào được,tôi lo quá

"Elaine!? Em đâu rồi"

Tay vớ đến công tắc đèn,thật may: Ánh sáng len lỏi từ bóng đèn đã phát tán,tôi thấy căn phòng đỏ nay lại đỏ thêm.

Tại sao? Tại sao tôi không thể thấy phần quà nào từ ông già Noel,tại sao không có tiếng cười nào ở đây. Tôi thấy Ron,bên cạnh là xác em mình bị đâm đến dã man

"Này,hôm nay không phải Halloween,đùa ác quá" Tôi cố nặn ra nụ cười giả tạo mặc cho tay chân đã đứng không vững

Thằng khốn đó đứng như chôn chân,nó nhìn tôi tỏ cái vẻ khinh khỉnh đó, "Không đùa đâu! Elaine dậy đi!" Không hồi âm,không ai biết lòng tôi đang sôi cỡ nào,vừa giận vừa lo.

Tay nó cầm con dao to tướng,không thể nào sốt cà lại mang cái mùi tanh khiếp đãm nó được,vã lại sao vết đâm lại chân thực đến vậy?

"Biến đi!" Tôi hét lớn

"Biến,biến đi! Để tao và em tao yên!" Ngay cả một li mét nhỏ cũng không di không chuyển

Nước mắt tôi ào ra do hận thù,tôi hận,hận cái "trò đùa" này!

"BANG!" Cây đèn nhựa trên bàn bị tôi quăng vào đầu thằng khốn đó không thương tiếc,tiếng va chạm rõ to,giờ đây tôi còn chẳng quan tâm ai sẽ lại phàn nàn vì tiếng ồn nữa! Elaine sắp chết!

"Không! Đừng bỏ anh"

Chân tôi lủng củng quỳ,tay bê đầu,tay ôm thân,vô vọng rồi,nhà không có cách nào liên lạc với cảnh sát,làm sao bây giờ?

Máu chảy nhiều quá,ướt đẫm tay rồi nền,"làm ơn,hãy nói với anh là sốt cà đi!" Tôi khóc thật rồi,một thằng con trai hơn hết còn là anh không thể mềm yếu như vậy được...

"Anh... Em đau quá"

"Anh cũng đau nữa em à!"

Tôi xốc con bé lên vai,chạy ra sau hè,hét toáng lên,nước mắt tanh chua chảy không ngừng,nhưng sao so được với máu người?

"Nhìn đi em... Trời đêm nay đẹp lắm,anh thương em lắm,dậy đi em"

Lắc con bé vài lần trong tay,lần đầu tiên tôi cầu xi sự giúp đỡ của thần linh - Thứ mà tôi cho là viễn vong, "CẦU CHÚA! Cứu lấy em tôi" Tôi biết,không ai lắng nghe,hàng vạn ô cửa sổ tháo tung chỉ để nhận lại hàng trăm ánh mắt,tôi tuyệt vọng gào khóc ôm em,lạnh quá,tuyết lại rơi,sợ lạnh nên tôi ôm em chặt hơn.

"Anh thấy lạnh quá,làm ơn nói anh bận nhiều áo ấm hơn đi em"

"Em,thấy cây thông lớn chứ? Nhìn đi em,em khen nó đẹp đi"

"Đừng bỏ anh theo ba mẹ mà"

"Hay em cắn anh nhé? Cắn thật mạnh vào,xé da cũng được,anh không giận đâu"

Vô vọng rồi tuyệt vọng

Thân người nay lạnh quá,nắm trọn tay nhỏ trong tay,tôi thấy lạnh vô cùng,mặt em trắng bệch,hàng vạn vết rạch trên bụng,cầu Chúa làm ơn cứu rỗi em tôi.

Hôm ấy em chết trong vòng tay,không ai cứu,không ai thương chúng tôi,tuyết đọng trên lưng nhiều vô kể,em làm tôi "lạnh" đến vô vàn

Sớm tinh mơ,cái nắng chiều hạ chíu rọi xuống tóc,tôi thấy bọn dân lành giả dối lôi thân Ron ra vịa hè mà đánh,hả dạ lắm nhưng còn em tôi thì sao?

"Hết Noel rồi em ơi,dậy đón nắng cùng anh đi".

。⁠*゚⁠+

"Cuối cùng chính tôi và cậu ấy là người chôn con bé"

"Cái này không phải ông viết đúng không?"

Thân với một người rồi,chỉ một thay đổi nhỏ là ta cũng biết được,cái cách viết này không phải của lão ta.

" Amou (Anh trai) viết đó

Khung cảnh hôm đó thật đáng nhớ... Lần lượt ba "đứa con" của tôi đều "ra đi" "

Tôi nhường lão nói,người đau thương thường thích nói mà

"Sáng tôi thấy thằng Amou nắm chặt xác em gái nó,giữa biển người mênh mông,cậu nói xem có phải rất giống Rái Cá Biển không?"

Lão ngậm ngùi nói,như cố tránh né ánh mắt của tôi

"Năm đó nó ước được bảo vệ Elaine cả đời còn bé con ấy thì ước được ở bên anh mình còn nhóc Aivy thì... Nó muốn thôn Wisky yên bình"

"Đáng thương nhỉ..."

"Haha Amou ngày trước làm nghề nhà thơ đó,tiếc là không được nổi lắm" Lão bẽ hướng

Giọng lão đứt rời

"Rồi tự sát sao?"

"Hừ còn nhớ hôm tôi đi gặp thằng nhóc Ron,nó đã lén nấp sau hung cửa nhìn,chắc còn hận lắm"

Lão đang ấm ức kể câu chuyện của "con" cho một người lạ mặt như tôi nghe,cảm giác thật lạ... Một người có thể mang lòng thương một người như con cái sao?

"Cậu có muốn nghe vần thơ của con tôi không?"

Khẽ gật đầu

"Ngủ đi em ơi
Gió chiều thu đông
Thổi tán cây hồng
Qua da màu em

Ngủ đi em ơi
Trời nay lạnh quá
Rét buốt đôi ta
Chết mất em ơi

Ngủ đi em ơi
Người ta đến rồi
Kéo mất em đi
Mình tôi đứng mãi

Ngủ đi em ơi
Ngũ quan hài hoà

Nét đẹp lòng tôi
Đã được giải toà

Dậy đi em ơi
Mắt tôi đẫm sầu
Mất rồi mới nhớ
"Chết lặng đôi ta" "

"Chậc" Đúng là cái thôn này toàn những người kỳ lạ,nhưng ít người biết người kỳ lạ cũng được phép mang câu chuyện đáng thương

Qua khung cửa sổ,tôi ký giấy đồng ý ở lại thôn Wisky.

"Xì" Ra là đông rồi,mũi tôi sụt sùi. Nhưng bản thân không muốn bản thân mình có mặt trong cuốn sổ da ố vàng của lão Feartmon đâu...

。⁠*゚⁠+

"Cuối tuần này lại đến nhà tôi đọc nhé!"

Giọng người khuất bóng sau lưng,tôi đóng lại cánh cửa nhà lão. "Thôi thì chuyện tự sát tính sau"


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net