phong luu tieu dieu than 189-203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dáng ban đầu..."

"Chúng vẫn có loại bộ dáng này ư? Năng lượng của chúng dường như cùng năng lượng chúng ta bình thường sử dụng không giống nhau sao? Hỏa Oa." Trong lòng Mộc Phong biết Phần Thiên Thần Hỏa trước kia nhất định gặp qua Thần ma này, vội tiếp tục tra hỏi.

"Bởi vì là năng lượng thể, cho nên bộ dáng chúng nó biến hóa vô cùng, nhưng ta cũng không biết chúng nó là sinh vật gì, mỗi lần xuất hiện dường như cũng không giống nhau, sở dĩ ta có thể cảm giác được chúng nó, đơn giản chúng nó có năng lượng đặc biệt. Loại năng lượng này rốt cuộc là cái gì, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể hiểu ý, không thể dùng lời diễn tả."

"Nói nửa ngày, cũng giống như không!"

"Tên gia hỏa tự tưởng tượng!"

"Ra vẻ thần bí!"

Một câu nói của Phần Thiên Thần Hỏa lập tức khiến cho trong cơ thể Mộc Phong sóng gió nổi dậy.

Mộc Phong lại không nghĩ như vậy, hắn trầm tư chốc lát, nghĩ ngợi: "Nguyên lai Thần ma có khi là năng lượng không có sóng dao động, mặc dù loại năng lượng này không có sóng dao động, nhưng thật ra biến hóa khác nhau! Tạo hóa của đại tự nhiên thật sự là thần kỳ, không có sóng dao động cố nhiên có thể nhanh chóng tiếp cận người khác, nhưng chính mình có Bách Linh Phục Cơ hỗ trợ, chúng nó vị tất có thể dễ dàng bay gần mình!" Trong lòng trở nên sáng sủa, mỉm cười có vẻ hài lòng.

Hỗn Độn Thần Thạch y như trước nhắm hai mắt, Mông Thần Tinh châu thì kín đáo đứng ở một góc.

Thần ma này đến vô tung, đi vô ảnh, cũng không biết vừa rồi chứng kiến khối dịch thể nọ địa vị trong Thần ma như thế nào. Mộc Phong âm thầm suy tư, làm cách nào đối phó chúng nó cho tốt.

"Công tử, ngươi không phải muốn tìm Tiển Căng đại tôn ư? Sao còn ở ngẩn người ở nơi này?" Vô Ngôn lầm bầm nói.

"Chúng ta đi tới U Minh phủ ngay bây giờ." Mộc Phong dụng thần niệm thu hồi"Vĩnh tức thần cấm", thu phòng hộ quang cầu, kéo Vô Ngôn lắc mình xuất hiện trước U Minh phủ.

"Mộc Phong cầu kiến Tiển Căng đại tôn!" Mộc Phong vận khởi công pháp, thanh âm hắn huyễn hóa thành hồn phách, kéo thành một cây sương trắng thẳng tắp hướng về phía U Minh phủ chui vào.

Trước U Minh phủ trong phút chốc nổi lên một đoàn sương mù, Tiển Căng minh tôn quần áo màu trắng tinh đứng ở trước phủ, Bạch Tuyết minh tôn đi theo phía sau nàng mấy trượng. Vô Ngôn vội vàng bước lên phía trước một bước, quỳ lại trên mặt đất, mở môi đỏ mọng nói nhẹ nhàng: "Vô Ngôn đa tạ ân tái tạo của Tiển Căng đại tôn, cám ơn Bạch Tuyết đại tôn quan tâm."

"Vô Ngôn, ngươi đứng lên đi." Tiển Căng minh tôn khẽ giơ ngọc thủ, nâng Vô Ngôn lên, đưa trở lại trước người Mộc Phong, giương mắt mỉm cười, yên lặng nhìn Mộc Phong nói: "Hài tử, ngươi có việc tìm ta ư?"

"Đại tôn, Mộc Phong có một số việc không rõ ràng, xin đại tôn chỉ giáo." Mộc Phong có chút khom người, ôm quyền thi lễ nói.

"Ngươi có chuyện gì? Cứ nói thẳng ra." Tiển Căng minh tôn trên mặt đầy vẻ hiền lành, thanh âm nhu hòa.

"Ta tại phàm gian Thiên Nam quốc gặp một nữ tử tên là Liễu Diệp, trong cơ thể nàng có nước mắt của Thông Thiên thần châu, ta muốn hỏi, Liễu Diệp này có phải liễu diệp trước kia ta biết hay không." Mộc Phong trầm giọng nói.

"Ta không phải nói cho ngươi, đừng hỏi lại chuyện này sao?" Bạch Tuyết minh tôn cướp lời, có vẻ tức tối.

Mộc Phong thần sắc khẽ biến, trong lòng không vui, thầm nghĩ: "Ta không hỏi ngươi, ngươi gấp cái gì? Mình dùng lời lẽ lịch sự đối xử, nàng lại làm khó dễ, xem ra, nên cho nàng xem một chút thực lực mới được!" Nghĩ xong, thần niệm trong đầu rất nhanh ngưng tụ thành hình người, lập tức ẩn tại trong đầu đánh ra hai đạo thần cấm không một tiếng động nhắm Bạch Tuyết minh tôn bay đi, "Vĩnh tức thần cấm" bên trong chứa một thần cấm công kích, không một tiếng nửa hơi thở, vòng qua tiển căng minh tôn, trong nháy mắt bao bọc Bạch Tuyết minh tôn!

Bạch Tuyết minh tôn chưa kịp phản ứng, nhất thời bị bắt giữ. Nhưng thấy nàng cười lạnh một tiếng, trên tay bấm quyết, trong mấy tia sương trắng lóe ánh sáng hướng thần cấm bao bọc phóng đi. Mộc Phong dùng một năm thần giới học "Vĩnh tức thần cấm" không phải chuyện đùa, mở ra thì giống như một cái không gian độc lập tuyệt không chút sơ hở, bên trong thần cấm công kích kia do ý niệm mộc phong thao khống, rành mạch có thể đối kháng với phản kích của Bạch Tuyết minh tôn. Nếu không phải thuộc tính "Vĩnh tức thần cấm" đặc biệt, Mộc Phong không có thể dễ dàng bao Bạch Tuyết minh tôn lại, nhưng bây giờ không giống dĩ vãng, một bước dẫn trước, từng bước dẫn trước, Mộc Phong sẽ không cho Bạch Tuyết cơ hội toàn lực phản kích, thần niệm lại động phát huy tấn công đạo thần cấm đang xông vào trong Vĩnh tức thần cấm kia, đó là một công dụng đặc biệt giống như thần cấm phòng hộ, có chút cùng loại với "Vạn kiếp thần cấm", chỉ là thần cấm này cần năng lượng ít hơn, không có uy lực cường đại của "Phần Thiên Thần Hỏaạn kiếp thần cấm".

"Ngươi vừa rồi đánh ra 'Vĩnh Tức thần câm' đó ư?" Tiển Căng minh tôn sắc mặt khẽ biến, âm thầm lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn Bạch Tuyết minh tôn đang chật vật, thở dài.

"Đại tôn cũng nhận biết 'Vĩnh Tức Thần Cấm'?" Mộc Phong giật mình, ý niệm hơi trụ, Bạch Tuyết minh tôn lập tức cảm thấy áp lực chợt giảm, thở ra một hơi, động tác trên tay nhanh hơn, bên trong "Vĩnh tức thần cấm" quang mang tăng vọt, nhưng không có thanh âm truyền ra, Vô Ngôn không rõ cho nên ngơ ngác nhìn Bạch Tuyết minh tôn một người tay múa chân đi, còn tưởng rằng nàng đang chăm chỉ luyện công, càng không biết nàng bây giờ bị Mộc Phong lật đi lật lại hết sức khổ cực.

"Từng có người cũng dụng qua đạo thần cấm này, so với ngươi thuần thục, uy lực cũng lớn hơn nữa, nhưng không có dụng được xảo diệu như vậy." Tiển Căng đại tôn trong mắt vô hạn bi thương bừng lên, nhìn vào trong mắt Mộc Phong, tâm thần chấn động, muốn rơi lệ.

Mộc Phong cuống quít thu liễm tâm thần, thầm nghĩ: "Tiển Căng đại tôn này nhất động nhất tĩnh, cũng điên đảo hồn phách như thế, không biết luyện loại công pháp gì?"

"Ai biết đạo thần cấm này nữa?" Mộc Phong tò mò hỏi, tự mình vẫn kỳ quái, đến tột cùng là ai để lại tại lòng bàn tay mình nhiều bộ sách như vậy, chẳng lẽ là sư phụ kiếp trước của mình tại Thần Giới?

"Hắn là Thần Giới chí tôn, hôm nay đã cỡi hạc qui tiên." Tiển Căng minh tôn lộ vẻ sầu thảm cười, "thả nàng ra đi, các ngươi đừng đấu nữa."

Mộc Phong thần niệm vừa động, thu hồi thần cấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết minh tôn đổ mồ hôi ướt đẫm, thầm nghĩ: "Nếu công pháp của mình cùng Thần Giới chí tôn trước kia giống nhau, vậy..."Tới đây hắn chợt bật thốt lên: "Chẳng lẽ hắn là sư phó ta?"

Tiển Căng minh tôn lắc đầu: "Ngươi đừng hỏi! Sau này cái gì cần biết, ngươi cũng sẽ biết." Nói xong bà ta liền uay đầu nhìn về phía Bạch Tuyết minh tôn, lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng phí công vô ích đấu với hắn nữa."

Bạch Tuyết minh tôn hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Phong, không cam lòng.

Mộc phong trong đầu nẩy ra một ý niệm lớn mật: "Chẳng lẽ mình chính là Thần Giới chí tôn chuyển thế? Không có khả năng, không thể nào, nếu thật sự là chí tôn chuyển thế, tạo sao bị người khác khi dễ? Ngay cả Tà Thần, thuộc hạ của hắn cũng không thấy có vài phần tôn trọng!" Trên mặt Mộc phong hiện lên vẻ phức tạp.

"Liễu Diệp chuyển thế không có trải qua U Minh giới!" Tiển Căng minh tôn khôi phục bình tĩnh, nhìn vẻ mặc nghi hoặc của Mộc Phong, môi khẽ nhúc nhích.

"Không trải qua U Minh giới có thể chuyển thế ư?" Vô Ngôn mở to hai mắt nhìn, cả kinh ngây người như gà gỗ, nàng ở U Minh giới một đoạn thời gian, biết dù là Thần Giới chí tôn chuyển thế cũng trải qua U Minh giới. Liễu Diệp lại không trải qua U Minh giới mà chuyển thế được, đây không phải chuyện lạ có thực sao?

"Người nào có thể không cần trải qua U Minh giới mà có thể chuyển thế?" Mộc Phong đối với U Minh giới không hiểu rõ lắm, tưởng rằng có một số người có thể tự do chuyển thế, mặc dù chính mình cũng không biết những người này là ai.

"Theo lẽ thường, tất cả mọi người chỉ có thể thông qua U Minh giới chuyển thế." Tiển ăng minh tôn lắc đầu, thở dài đáp.

"Vậy tại sao nàng không có trải qua U Minh giới, tự chuyển thế là không thể?" Mộc Phong đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, liền vội hỏi.

"Ta cũng không biết." Tiển Căng minh tôn tiếp tục thở dài.

Vô Ngôn nghe mà choáng váng, Mộc Phong cũng bắt đầu giật mình, Tiển Căng đại tôn làm nhất giới tôn sư U Minh giới, cũng không biết chuyện Liễu Diệp chuyển thế ra sao! Một nam nhân có thể không biết chính mình có nhiều con, nhưng nếu là một phụ nữ không biết chính mình có sanh con hay không, vậy có thể chỉ có một lý do, phụ nữ này điên hoặc là si ngốc. Mộc Phong cau mày nhìn Tiển Căng minh tôn, lại liếc xéo Bạch Tuyết minh tôn đang tức giận đứng ở một bên, tựa hồ các nàng không có nói dối, các nàng cũng quả thật không có lý do. Mộc Phong rất muốn thở dài, rồi lại ngậm miệng càng chặt, tại Thiên Nam quốc, cha từng nói qua, nam nhân gặp phải khó khăn, phải ngậm chặt miệng một chút, như vậy mới sẽ không tiêu hao sức lực. Mộc Phong ngậm chặt miệng, chỉ là không muốn tiêu hao sự cứng cỏi.

"Tình huống nào, có thể không trải qua U Minh giới chuyển thế?" Mộc phong bình định nội tức, tỉnh táo hỏi.

"Sau lần trước ngươi đến U Minh giới hỏi tình huống Liễu Diệp chuyển thế, chúng ta mới phát hiện từ U Minh giới tồn tại tới nay, đây là cái đặc lệ duy nhất, chúng ta suy tư thật lâu, cũng nghĩ không minh bạch, ta đã gọi Lan Nặc minh tôn chủ trông coi chuyển thế phụ trách điều tra chuyện này, chỉ tiếc vẫn tra không tới ngọn ngành, nhưng, chúng ta gần đây mới phát hiện, Thiên Nam quốc đích xác có một nữ tử tên là Liễu Diệp, nàng từ hư không đi ra, không có trải qua U Minh giới chuyển thế!" Tiển Căng minh tôn ghé mắt thản nhiên nhìn Bạch Tuyết một cái, rồi quay đầu nhìn thẳng Mộc Phong.

"Không biết đại tôn có tra được rằng, kiếp trước Liễu Diệp từ đâu chuyển thế mà đến?" Mộc Phong quyết đánh vỡ bình cát hỏi tới cùng.

Chương 191: Uy chấn thú giới

Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn

Dịch: PLB cùng các bạn

Biên dịch: Từ Dương

Biên tập: vietstars

Nguồn: www.tangthuvien.com

<!--spoiler-body-->

Spoiler for .:

"Vậy Liễu Diệp kiếp trước không có tiền thế , nàng ta bỗng dưng xuất hiện tại cái thế giới này, cũng giống như tình hình bây giờ vậy, khiến người ta thật khó có thể nghĩ thông xuốt được!" Tiển Căng minh tôn cảm thán nói.

"Không thể nào a! Đại tôn, kiếp trước Liễu Diệp sống dưới núi Thái Hành sơn sau khi cha mẹ cô ta qua đời!" Mộc Phong không nhẫn nại được, kêu to.

" Kiếp trước cô ta như thế nào kiếp này cũng vậy! Chúng ta không chỉ tra xét lần cuối cô ta chuyển thế, ngoài ra còn phải xem trong thế giới này tình huống của bố mẹ cô ta ra sao. Vốn chúng ta sẽ không để ý nhiều đến sự tình của phàm gian lắm, nhưng sự tình này đã diễn ra cực kỳ thái quá, chúng ta không còn cách nào khác ngoài tra xét. Sự thật là như thế này, cô ta đến với thế giới này một cách rất kỳ quái! "Tiển Căng minh tôn bình tĩnh ngó qua Mộc Phong, ngữ khí phi thường khẳng định, không cho Mộc Phong có một chút hoài nghi nào.

"Sao lại có thể như thế?" Mộc Phong không cam lòng hỏi lại.

"Ngay cả chúng ta cũng không rõ." Tiển Căng minh tôn không thương tiếc dập tắt luôn niềm hi vọng còn lại của Mộc Phong.

Im lặng.

Trong sân tất cả mọi người đều ở trong trạng thái trầm mặc, Mộc Phong thầm nhớ lại một đoạn cuộc sống cùng Liễu Diệp, còn nhớ trên thân của Liễu Diệp có lắm chỗ cổ quái, đã có Vạn niên hàn kiếp, còn có Hàn ngọc chi thân!

"Một hồn phách cô độc, như thế nào mới có thể có một thân thể đầy đủ?" Mộc Phong nghĩ một lúc, lại đề xuất một vấn đề không giải thích được.

"Biện pháp có rất nhiều, thứ nhất là làm cho người ta mười tháng hoài thai, để hồn phách này đi tới nhập vào trong thai nhi; thứ hai là dùng pháp lực trực tiếp tạo nên một nhục thể, giống như trường hợp của Vô Ngôn!" Tiển Căng Minh Tôn chỉ vào khoảng không mờ mịt không nói gì, bình tâm tĩnh khí nói.

"Đại tôn, người không thể nói cho ta biết, hồn phách của Liễu Diệp lúc ban đầu từ nơi nào đến sao?" Mộc Phong nhãn châu vừa chuyển, trầm tư một lát, hỏi một câu sắc bén.

"Không biết. Dưới tình huống thông thường, hồn phách bắt đầu ở trong nhục thể, hay nhục thể bắt đầu trong sự tồn tại của hồn phách." Tiển Căng Minh Tôn lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không lí giải được.

"...." Mộc Phong không nói gì, sau đó tự hỏi, vậy gà có trước hay là trứng có trước.

"Hài tử, con có chuyện gì sao?" Tiển Căng minh tôn ôn tồn hỏi.

Mộc Phong lắc đầu, vấn đề của Liễu Điệp thực sự không có đáp án thích hợp, nhưng vốn đã sống một cuộc sống phù phiếm quá lâu, trong mắt Tiển Căng Minh Tôn hắn chỉ là một hài tử đang ngơ ngác nghĩ chuyện đời mà thôi! Mộc Phong hai tay ôm quyền hướng Minh Tôn làm lễ, lộ một khuôn mặt vui vẻ nói:" Thỉnh Đại Tôn đừng gọi ta là hài tử nữa, tu chân vốn dài bất tận, bắt đầu còn hơn là quá trễ, người không có lý do gì mà phải bận tâm tới vãn bối, taị hạ tôn trọng người, bởi vì tuổi tác của người chứ không phải vì người là trưởng bối. Cám ơn người đã cho ta biết rất nhiều điều hay, sau này có thời gian, sẽ quay lại U Minh giới bái phỏng Đại Tôn. Mộc Phong xin lập tức cáo từ, Đại Tôn bảo trọng!"

Tiển Căng Minh Tôn ngơ ngẩn chốc lát, há miệng không nói ra lời, trong ánh mắt lộ ra tình yêu thương vô bờ bến, nhìn giống như người mẹ trong lòng biết được hài tử ở bên ngoài phiêu bạc lưu lãng vậy.

Thân tình ! Hai chữ này ở trong đầu Mộc Phong chợt bừng sáng, tâm thần lay động, thầm nói:" Tâm chí của ta thiệt là không ổn, tất cả chỉ là thần nhân, sao còn có thân tình chứ? Người thế gian thê lương đạm bạc, giữa người và người không có gi' ngoài việc hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại, cha mẹ đã qua đời , vợ chồng có thể chia tay, đại nạn lâm đầu, vẫn có thể cao chạy bay xa ! Trong thế giới này người hạnh phúc nhất , nguyên lai chỉ là ngu dốt bất cứ chuyện gì cũng không biết! Tình yêu có cũng như là không có, không có tình yêu thì cuộc sống thoải mái hơn. Vô dục vô cầu, tiêu diêu tự tại, ai còn có cái gì để mà mất nữa?"

Người sinh ra như đã chỉ để khóc, phảng phất biết được mình như là tụ hội khổ não của thế gian.

Căn nguyên sự thống khổ của con người, chính là muốn tìm những thứ quá với mình, hoặc do dục vọng tác động, khiến cho người ta không thể thấy thế nào là đủ.

Vậy đến cảnh giới của Thần thì sẽ ra sao?

Mộc Phong âm trầm thu hồi ánh mắt, mọi sự như mây như khói, nhiều ít những chuyện đã qua bỗng chốc hiển hiện ngay trước mắt, thống khổ phát sinh cũng chỉ vì tình, thân tình, hữu tình, ái tình. Khổ hài vô biên, hồi đầu là bờ.

Mộc Phong niệm chú thôi động Tô Thiết thần châu, trong nháy mắt không nói gì, thả người bay khỏi U Minh giới.

Trong mắt Tiển Căng minh tôn lệ hoa vừa động, Mộc Phong đột nhiên biến mất, nàng vội đưa tay ra, nhưng khó khăn lắm mà chỉ chạm tới được một hư ảnh.

Cổ Thú giới.

Bạch Ngọc cung điện, hùng vĩ cao ngất, trước có hồ xanh màu ngọc bích, sau dựa vào núi xanh, bóng rừng cây bao phủ khắp nơi. Mộc Phong đứng ở phía trước điện, cảnh sắc vẫn như cũ, nhưng không thấy Long Ngưu tiến lên quát hỏi.

Diệu Diệu nhanh chóng chui ra khỏi thần thể Mộc Phong, Kì Lân thần thú theo sát sau đó.

"Ngươi là ai?" Thanh âm lạnh như băng nhẹ nhàng vọng ra từ trong điện, một nhân ảnh ngay lập tức lao ra cung điện.

Người đến mắt tinh môi hồng, một thân long phượng tử y, nguyên lai là một công tử xinh đẹp, nhưng thấy hắn chắp hai tay sau lưng, đầu tóc tạp loạn phủ ra thân sau, mục quang lãnh nhược băng sương.

"Ngươi là ai?" Kì Lân thần thú nhu một quả núi đứng bên người Mộc Phong bỗng hét lớn.

Tên công tử khinh miệt nhìn Kì Lân Thần thú rồi nói: "Ngươi là Ngọc Kì Lân? Một thứ súc sinh như ngươi làm gì có tư cách nói chuyện với ta?"

" Không cần biết ta có hay không có tư cách để nói chuyện?" Mộc Phong đưa tay ngăn lại giận dữ của Kì Lân Thần thú, mục quang giống như hàn kiếm, bắn thẳng tới tên công tử kia, xem ra hắn giống như một thần nhân, công lực tựa hồ không thấp, thảo nào kiêu ngạo đến thế.

Vô Ngôn nằm trong lòng Mộc Phong, nghiêng nghiêng nhìn tên công tử kia, không nói lời nào.

" À, thì ra ngươi cũng là thần nhân, cái gì tạo ra thú giới vậy?" Tên công tử chân mày nhăn lại, quay đầu nhìn tới Mộc Phong, ngữ khí tỏ vẻ có dấu hiệu hòa hoãn.

" Chuyện này ta phải hỏi nhà ngươi!" Mộc Phong toàn thân thốt nhiên tràn đầy sát khí , trong thiên hạ chỉ có khí thế như vua mới được như vậy, tất cả nhục nhã mọi nơi chỉ là chuyện nhỏ , không cần ai để ý tới tính thiện lương và khoan dung của hắn, rời khỏi U Minh giới, cuối cùng đánh thức vết thương trong lòng cùng với lòng hận thù đã lâu, nhìn qua thì giống một ngọn hỏa sơn sẵn sàng phun lửa ra ngoài.

"Lớn mật! Ta chính là thuộc hạ của Nghịch Thiên Thần minh Nộ thần, đệ nhị đại tuần giới thần sử, tại Thu Ngô thần vực, ngay cả thiên quân đối với ta cũng phải cho một chút thể diện, ở đây đâu phải là chỗ cho một kẻ như ngươi, lấy tư cách gì để tra vấn ta!" tên công tử kia giận dữ hét lên.

" À , thì ra ngươi chính là hạ thuộc của Thần Vực Nộ thần, không biết danh tự của ngươi là gì?" Mộc Phong lạnh lùng cười, không khách khí hỏi liền.

"Bổn tuần trong giới gọi là Lãng Mộc, các hạ vấn danh ta để làm gì, ngươi cũng là thuộc hạ của ai đó hay sao? " Lãng Mộc thần trong lòng hơi run, hiện tại người này đã nghe tới đại danh của hắn, tuy nhiên sắc mặt không thay đổi, xem ra phải chiếm lấy lợi thế, vì vậy cẩn thận suy nghĩ trong đầu, không cho Mộc Phong túm được sơ hở của hắn.

"Bởi vì ta không có giết loại tiểu bối vô danh!" Mộc Phong đột nhiên động sát cơ, lạnh lùng cười, " có nói cho ngươi biết cũng vô phương, ta chính là tự do thần nhân ! "

"Khốn kiếp!" Lăng Mộc thần sứ nổi giận hét to.

"Theo ta chúng ta không cần phải khách khí với tên đó làm gì. Một thần nhân, hai thần thú, chỉ như vậy thôi đã hơn đứt hắn rồi! Nếu mà để ta ra tay, chắc các ngươi chỉ còn phải nằm nghỉ ngơi bên cạnh xem tuồng thôi. Tại sao ư?? Diệu Diệu ơi Diệu Diệu, lại còn ngươi nữa, quả trứng thối kia! Hai đứa ngươi không tin ư? Không chứng minh cho các ngươi thấy, các ngươi sẽ không sợ. Mặc dù các ngươi nhảy ra trước, nhưng lại không dám có hành động gì, xem ra tên này phải thuộc về ta! Lượn sang một bên nào, đừng có ai tranh với ta, bằng không Hỏa Oa ta sẽ rất giận giữ đó!" Phần Thiên thần hỏa bay vọt tới trước Kì Lân thần thú và Diệu Diệu, đứng trước Lãng Mộc thần sứ, hai bàn tay lập lòe hai quả cầu lửa màu xanh, mặt đầy vẻ dọa người, tựa như quả bóng sắp nổ tới nơi rồi.

Mộc Phong một tay ôm lấy Vô Ngôn đi bên cạnh rời xa vài bước, vẻ mặt không có biểu hiện gì, lặng yên nhìn về phía Phần Thiên thần hỏa, tựa hồ tán thành với tính tình kì dị và hành vi không coi lý lẽ ra gì của hắn.

" Ngươi là tiểu tử nào đây? Khẩu khí quả là không nhỏ, hiếm có, hiếm có!" Lãng Mộc thần sứ ngó Phần Thiên Thần Hỏa không chớp mắt, cười nhạt nói.

" Thì ra ngươi chính là tiểu tử đó sao ? Khẩu khí quả là không tệ, quá khen, quá khen!" Thiên Thần Hỏa chuyển sang thân hình quỷ dị trừng mắt ngó Lãng Mộc Thần với nữa con mắt, cười hi hi.

"Ca ca, hãy nhường cho ta trước!" Diệu Diệu vươn lưỡi liếm liếm mỏ, bộ dạng trông như thể mèo chờ cá.

Mộc Phong bảo Diệu Diệu ngừng tay, thầm nghĩ:" Lãng Mộc thần sử này tốt xấu thế nào, trước tiên cứ để hỏa oa bồi tiếp hắn xem đã."

Diệu Diệu bất mãn nói:" Chưa từng thấy người nào giống như ca ca, những chuyện tốt đều nhường cả cho người ngoài!"

Vô Cực Lưỡng Nghi Bình thì kéo theo Hấp Tinh Hồ Lô lăn lộn vài vòng trong cơ thể Mộc Phong.

"Tên nhóc này, không ngờ là trong tay lại có thần hỏa, ngươi rốt cuộc là ai!" Lãng Mộc thần sứ đột nhiên phát hiện hỏa diễm trong tay Phần Thiên Thần Hỏa biến đổi màu sắc liên tục, hắn sắc mặt đại biến, buột miệng hét lên.

Mộc Phong khẽ gật đầu, Lãng Mộc thần sứ không thẹn là đệ nhị đại thần sứ của Thu Ngô thần vực nộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#amtri2000
Ẩn QC