Bí Mật End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hinata Shoyo cảm thấy bản thân đang phải đối mặt với thử thách nghiêm trọng nhất từ lúc anh sinh ra đến giờ, cái loại mà chỉ cần một điểm vô ý anh sẽ thua tan nhà nát cửa nước mất nhà trôi.

Anh quen biết Kageyama từ năm nhất, dựa vào tính cách hướng ngoại gặp ai cũng có thể nói vài câu của mình và trải qua những thăng trầm kề vai chiến đấu suốt một năm ròng anh đã xem đối phương như người bạn thân nhất mà đối đãi, nhưng ai ngờ rằng...


Cái tên đó thế mà trắng trợn ngoại tình???


Ể chờ chút, hình như từ ngoại tình cũng không đúng lắm, cách mạng hữu nghị thuần khiết của họ không thể bị hoen ố, nhưng với trình độ và vốn từ tiếng mẹ đẻ của anh thì trong chốc lát anh chưa tìm được cụm từ nào tốt hơn để diễn tả về hành động trong những ngày gần đây của Kageyama.



Mọi chuỗi sự việc kì lạ đó bắt đầu từ trận đấu tập với Nekoma.


Hôm đó trên chuyến xe buýt chạy đến trường Nekoma, Kageyama Tobio đã không nhìn cánh tay vẫy điên cuồng  với mình của Hinata ở hàng ghế thứ hai mà lại chạy vượt qua và ngồi cùng Tsukishima ở hàng ghế cuối cùng, chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi đó, khoảnh khắc Hinata nhìn bóng lưng chạy xa của người cộng sự, thế giới quan của anh muốn sụp đổ.


Là Tsukishima đó! Tsukishima! Không phải Ennoshita-san tốt bụng niềm nở, cũng không phải Nishinoya-san đẹp trai ngầu lòi, là tên mắt kính đanh đá Tsukishima!


Hinata chưa kịp tỉnh lại sau cơn sốc siêu lớn đó thì Yamaguchi đã bình tĩnh ngồi vào ghế bên cạnh anh, đưa cho anh chai nước.


"Không đúng," Hinata trợn to mắt, "Yamaguchi cậu không thấy lạ à, tên Tsukishima đó không phải đã luôn ngồi chung với cậu à???"


Yamaguchi quay đầu lại nhìn, người ngồi ghế phía sau cũng đã đeo tai nghe lên chuẩn bị ngủ, anh ấp úng nói "Có thể họ nghĩ ra chiến thuật gì đó nên muốn bàn lại với nhau"


"Có bàn gì thì cũng nên bàn với tớ mới đúng chứ!!! Hai người đó tụ lại với nhau là ý gì đây!" Hinata Shoyo sụp đổ, Kageyama Tobio! Đến cùng cậu là cộng sự của ai đây hả?



Tiếng thét chói tai của anh có thể nghe thấy từ khắp toa xe, buộc Nishinoya phải nhảy vồ lên từ ghế sau và bịt miệng anh lại để giữ yên tĩnh.


Nếu như nói họ bàn chiến thuật để giải thích cho sự việc trên xe buýt, vậy sự việc phát sinh sau đó bắt đầu vô lý hơn, Tsukishima, người vốn dĩ không mấy khi tham gia những buổi tập tự do nay lại không bỏ lỡ bất cứ buổi nào, hơn hết tên đó luôn ở lại đến khi phòng tập đóng cửa, kể cả những ngày Hinata phải về sớm để đón em gái thế mà tên đó vẫn ở đó, và Kageyama luôn bị tên đó gọi đi tập chung, nói là gọi cho sang nhưng thực tế Tsukishima Kei cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ cần tên đó bước ra sân là Kageyama tự động đi đến ném bóng cho hắn.


Dẫn đến Hinata lần đầu tiên trải nghiệm được cảm giác thiếu setter từ khi anh tham gia câu lạc bộ đến giờ, anh lúc nào cũng ở bên cạnh Kageyama lôi kéo cậu ta chuyền cho anh, vậy mà tên Tsukishima Kei đó vừa đến Kageyama liền quẳng anh qua một bên và chạy về phía tên đó.


"Đợi đã, cậu nói sẽ chuyền cho tớ rồi mà?" Hinata ngăn cản setter nhà mình.


Kageyama Tobio nghiêng đầu hỏi,"Vậy hả?" sau đó chỉ về phía Tsukishima, "Nhưng khó khăn lắm tên đó mới đồng ý sẽ tập luyện đập bóng cao hơn."


"Ủa không, gì vậy?", đầu Hinata toàn dấu chấm hỏi, "Tại sao tên đó đồng ý với cậu, tên đó sao có thể đồng ý? Không..không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tớ cũng cần cậu mà Kageyama! Cậu tập với tớ đi Kageyama!"


"Cậu đi tập phát bóng của cậu đi." Kageyama vô tình nói.


"Đừng mà! Tớ muốn đập bóng mà Kageyama!" Hinata ôm chầm cậu ta, nước mắt nước mũi tèm lem.


Cũng không biết là ảo giác hay sao nhưng tiếng đập bóng vào tường bên kia sân của Tsukishima đột nhiên to hơn hẳn, Kageyama bị anh lôi kéo đến bực mình, tức giận gầm một tiếng Boke rồi bước đi không thèm ngoảnh lại.

Hinata Shoyo chớp chớp mắt, cầu xin không được nên chỉ có thể dẩu môi đi tập phát bóng, đồng thời trong lòng không ngừng hoài niệm những năm tháng ấy lúc mà Sugawara-san vẫn ở đây.


Kageyama nhặt vài quả bóng từ xe chứa đi đến, Tsukishima thấy cậu đến cũng không ngừng lại, tiếp tục ném bóng vào tường rồi lại tiếp bóng bật lại.

"Không phải đã nói tập đập bóng sao? Tối qua cậu đồng ý với tớ rồi, không được rút lại!" Kageyama đến cạnh anh, chớp chớp mắt, bỉu môi lên án.

"Ou-sama đang chơi rất vui với tên chibi mà?" Tsukishima không thèm nhìn cậu, "Thường dân đây không dám tùy tiện làm phiền ngài đâu."


"Gì chứ, giờ cậu mới đến mà," Kageyama nghe giọng điệu châm chọc kia mà tức, "Tại sao lại gọi Ou nữa hả!"


"Vâng, vâng," Tsukishima hừ lạnh, "Vừa nãy mấy người lại dính lấy nhau, chẳng biết sao mỗi ngày đều có lắm lời để nói thế."


"Bởi vì tên đó không biết gì cả nên tớ chỉ có thể từng bước chỉ cậu ta cách đánh bóng thẳng," Kageyama thất vọng cau mày, nhìn Tsukishima không có ý muốn dừng việc đánh bóng, cậu gấp gáp chen đến trước mặt Tsukishima, "Cậu lại giận gì nữa vậy, tớ làm gì sai cậu trực tiếp nói với tớ được không!"


Tsukishima giật mình bởi hành động đột ngột của cậu, theo bản năng kéo cậu vào lòng, tay trái ôm lấy đầu cậu bảo vể, tay phải chặn lại quả bóng vừa bật lại mới có thể giải cứu quả đầu vốn không linh hoạt lắm của Ou-sama.

Đôi mắt xanh thẩm của Kageyama kiêng cường nhìn anh, từ trên nhìn xuống trông giống như chú mèo kiêu ngạo được chiều chuộng bám lấy chân chủ nhân để đòi cá khô ăn.


Tsukishima đối diện với đôi mắt đó hai giây liền đầu hàng, anh thở dài ngón tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại, "Bị ngốc à?"




.........................


Kageyama và Tsukishima bắt đầu yêu nhau vào cuối năm học đầu tiên.

Trong kỳ nghỉ xuân Tsukishima mượn lý do dạy kèm để đến nhà Kageyama ở vài ngày, hai người vốn dĩ đã có cảm giác nay nương theo cơ hội mà thuận lợi xác định quan hệ, sau đó, sau khi Tsukishima biết được rằng bố mẹ Kageyama đã làm việc ở nước ngoài nhiều năm nên nhà của Ou hiếm khi có người thì anh thường đến nhà cậu ở nhờ, theo thời gian họ gần như đã ở tình trạng nửa sống chung.


Tsukishima không hề che giấu mối quan hệ giữa hai người, để đưa ra lời giải thích hợp lý cho việc anh thường xuyên vắng nhà, anh đã nói với bố mẹ trong vài tuần sau khi họ bên nhau, làm anh trai anh đến giờ vẫn thường trêu chọc 'không ngờ Tsukishima lại quan tâm người yêu đến thế đấy'.

Khi mẹ anh biết chuyện này bà cũng không ngăn cản anh mà chỉ nói cho Tsukishima hiểu thêm về những đạo lý trong chuyện tình cảm, cho đến phương diện an toàn thì mẹ anh trêu chọc 'đều là con trai nên đỡ lo nhiều nhỉ.'


Mặt khác, phía Kageyama lại khó khăn hơn nhiều, bản thân Ou vốn đã có khá nhiều khuyết điểm trong giao tiếp, cậu không phải là người tinh tế đồng thời mối quan hệ với cha mẹ cũng không mấy thân thiết nên cậu đã bỏ qua chuyện này, ngay cả Kageyama Miwa bởi một chuyến viếng thăm không báo trước và nhìn thấy hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng ngủ vào một buổi sáng cuối tuần mới biết được em trai mình có người yêu, và còn là người cùng giới tính.


Đối với những người chung câu lạc bộ, Tsukishima cảm thấy dù nói hay không cũng không sao, đều phiền như nhau thôi, sau khi nghe điều này Kageyama suy nghĩ vài giây và quyết định quên nó đi.

Cậu dường như không thoải mái khi mở lòng với người ngoài, và Tsukishima không muốn ép buộc cậu, dù sao thì nó cũng không có nhiều khác biệt.


Phải đến sau vài tháng đi học, Tsukishima mới nhận ra rằng hai người họ trông như đang chơi trò tình yêu bí mật thịnh hành trong truyện tranh nữ sinh lãng mạn, bởi vì thái độ của Kageyama đối với anh ở trường không có nhiều khác biệt so với khi họ gặp nhau lần đầu, họ vẫn cãi nhau hàng ngày, từ tư thế chặn bóng cho đến việc Kageyama nói rằng anh chỉ ăn bánh bao nhân đậu cực kỳ trẻ con.


Tsukishima bị chọc đến mức anh muốn bẹo má Ou-sama của anh và hôn vài ngụm để bịt miệng cậu ta lại, nhưng đến lúc giơ tay ra anh liền nhận ra họ đang ở trường nên chỉ có thể nhéo cậu thật mạnh, nghe tiếng kêu đau của Kageyama anh đột nhiên nhớ vô cùng cái người sẽ vô thức làm nũng với anh khi họ ở nhà.


Tình yêu bí mật gì đó bất tiện chết được.


Một cặp đôi vừa mới bước vào giai đoạn yêu nhau lại phải giả vờ xa lạ gần như cả ngày, dù Tsukishima và Kageyama vốn không phải là những người nhiệt tình nhưng khi thấy Ou có vẻ hoàn toàn thờ ơ với tâm trạng của anh và thậm chí còn có vẻ thích thú, Tsukishima không khỏi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.


Rõ ràng anh ấy đã đồng ý giữ bí mật trong thời gian này, nhưng khi thấy Kageyama không chút do dự chơi với Hinata mỗi ngày, luôn ngoan ngoãn dễ thương trước mặt các tiền bối, Tsukishima vừa cáu kỉnh vừa không biết mình nên làm gì, anh muốn hỏi Ou cậu có biết mình đang hẹn hò với ai không, nhưng ngay khi buổi tập kết thúc Kageyama lại thay đổi, trên đường về nhà cậu sẽ chủ động nắm tay anh, buổi tối sau khi tắm xong thơm tho sạch sẽ cậu sẽ đòi ôm Tsukishima mới chịu ngủ, làm anh không tìm được cơ hội để nói về chủ đề này.


Trước đây anh chưa bao giờ biết kỹ năng diễn xuất của Ou lại tốt đến thế, Tsukishima trằn trọc suốt mấy đêm và quyết định rằng anh không hài lòng với điều này, anh bắt đầu dùng biện pháp mạnh, khi đi xe buýt anh yêu cầu Kageyama ngồi chung, buổi trưa sẽ mua sữa chua và đưa cho cậu trước đồng đội, và sẽ đợi cậu về chung sau những buổi tập tự do lúc tối, như sợ mọi người không nhận ra mỗi quan hệ tiến triển nhanh chóng giữa anh và Kageyama vậy.

Biện phát này thành công, và vài ngày sau Yamaguchi đã đến tìm anh, Tsukishima thầm nghĩ do cậu tự phát hiện đó nhé, trong khi giả vờ miễn cưỡng giải thích cho bạn thân từ nhỏ của anh mối quan hệ của họ.

Ngoài dự đoán là Yamaguchi nghe được việc anh và Kageyama quen nhau cũng không hề kinh ngạc, Tsukishima hỏi anh ta sao lại vậy, anh ta nói sớm mấy năm trước Tsukki đã đem việc thương thầm Kageyama viết lên mặt rồi, Tsukishima bị lời nói thật lộ liễu này chọc tức và đưa Yamaguchi vào blacklist cả hôm đó, tận sáng hôm sau mới thả ra và đọc tin nhắn của Yamaguchi.


Yamaguchi nói, 'Nếu muốn công khai cậu hãy hỏi ý của Kageyama đi nhé, đừng bày trò tình tứ trước mặt tụi tớ tụi tớ cũng khổ lắm!"



Tsukishima trừng tin nhắn đó tận mấy giây, vô tình mà kéo bạn thân từ nhỏ vô lại black list, sau đó nằm lại trên giường dày vò suy nghĩ nửa phút.


Nói thật mong ước công khai cũng không mãnh liệt, anh chỉ chướng mắt khi nhìn thái độ không để tâm của Kageyama  mà thôi, Tsukishima nắn nắn điện thoại rồi chui vào ổ chăn, đột nhiên lại bắt đầu dằn vặt , phải chăng trong chuyện tình cảm người thích nhiều hơn đều sẽ suy nghĩ vẩn vơ.


Chưa kịp đợi người mới chưa có kinh nghiệm yêu đương gì ngẫm ra được đáp án thì tiếng tin nhắn bắt đầu kêu reo, Tsukishima xoay người xem điện thoại, nhìn thấy trong nhóm chat 5 người từ hồi năm nhất, Hinata liên tục nhắn sticker hỏi họ đã dậy chưa, đừng quên hành trình của hôm nay nhé.


Tsukishima nhịn không được tạch lưỡi, sau đó thấy Kageyama cũng trả lời một sticker hình con mèo, và nói mình đã chạy bộ về đang chuẩn bị tắm rửa.


Chính Sugawara-san là người yêu cầu họ lặp một nhóm chat hồi năm nhất, khi họ mới vào cấp 3, đàn anh cuối cấp đầy nhiệt huyết này luôn lo lắng rằng họ sẽ không hòa hợp nên đã đưa ra quy định vài tuần phải đi chơi một lần để họ cố gắn hiểu nhau hơn.

Giờ đây, dù đàn anh đã rời trường nhưng họ vẫn lưu giữ thói quen tốt đẹp này.

Yamaguchi nói rằng anh ấy đã thay quần áo và sẵn sàng đón Yachi, Yachi hôm nay có buổi họp tại trường nên anh sẽ đưa cô đến đó rồi mới đến địa điểm tụ họp, sau đó Hinata nhắn ok rồi điên cuồng tag Tsukishima hỏi anh đang ngủ nướng đúng không, Tsukishima bị phiền đến mức trả lời cậu một dấu chấm.

Phía sau Hinata nói gì anh cũng không để ý được, bởi Kageyama đã gửi tin nhắn riêng cho anh.

'Hôm nay trời hơi lạnh, cậu mặc nhiều quần áo chút.' Kageyama nói

Tsukishima bước xuống vệ sinh cá nhân, trong lúc đó còn không quên chọc cậu, 'Được Ou-sama quan tâm là vinh hạnh của thường dân.'


'Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng à' Kageyama trả lời rất nhanh, Tsukishima chưa kịp bỏ bàn chải xuống để gõ chữ thì tin nhắn lại tới, 'Đêm nay đến nhà tớ đi.'

Tsukishima vừa ngậm bọt kem đánh răng vừa gõ chữ, 'Gì chứ, Ou-sama đang cô đơn lắm đúng không, nhớ tớ rồi à?'


Khung đối thoại hiện thị đối phương đang nhập vài giây, sau đó nhận được tin nhắn. ''



Vốn Tsukishima chỉ muốn chiếm chút lợi ích miệng lưỡi từ vị vua vụn về nhưng không ngờ tên đó lại thẳng thắng xuất kích làm người ta không chống đỡ nổi, Tsukishima nhìn trừng trừng tin nhắn nhung nhớ không hề che dấu của người yêu trên điện thoại, cả khuôn mặt đỏ bừng, suýt chút nữa nuốt luôn mớ kem đánh răng trong miệng


Gì chứ, không hiểu nổi mà, đây không phải nói rõ là thích anh chết được à? Vậy tại sao ở trước mặt người khác lại vờ như không hề quen thuộc.


Cuộc tụ tập năm nhất đa số là cùng nhau dạo phố, chơi trò chơi điện tử, xem một bộ phim và tìm quán ăn ăn cơm, Kageyama rất ít khi chơi cùng ai đó, từ nhỏ anh đã không có bạn bè gì, nên khi Tsukishima bình luận hành trình như cuộc hẹn giữa các cô gái cậu chỉ nghiêng đầu hỏi tại sao, những người khác bị tan chảy trước vẻ mặt đó, thậm chí Yamaguchi đã mua cho cậu một phần Takoyaki.

Kể từ đó, Tsukishima bắt đầu chú trọng việc đưa Ou-sama ra ngoài chơi, đi công viên nước, xem buổi diễn ca nhạc, tham dự các hội chùa, họ thậm chí đã đi công viên disneyland trong một dịp nghỉ lễ.

Có rất nhiều chuyện mà chỉ khi hẹn hò Tsukishima mới nhận ra, thì ra khi thích một ai đó bạn thật sự chỉ muốn dành những điều tốt nhất cho họ, tâm trạng bạn thật sự sẽ vì một người mà thay đổi lên xuống, nhớ lúc trước các bạn nam trong lớp đã dùng vôi số từ ngữ để hình dung một nụ hôn, những khi đó anh luôn khịt mũi với vẻ khinh thường và đeo tai nghe lên, chưa bao giờ ngờ đến có một ngày anh sẽ phát nghiện với hành động trao đổi nước bọt không hề vệ sinh như hiện tại.


"Tsukki!" Yamaguchi Tadashi vẫy tay khi chạy đến bến xe buýt mà họ đã hẹn, nơi Tsukishima đã đợi sẵn.


Dù họ đã là bạn bè nhiều năm nhưng Tsukishima đôi khi vẫn cạn lời trước biểu hiện nhiệt tình quá mức đối với anh tại một số thời điểm nhất định của Yamaguchi, có lẽ ngay từ ngày họ gặp nhau lần đầu khi còn nhỏ, anh ta đã được định sẵn là không có chút riêng tư nào trước mặt người bạn với bề ngoài trông có vẻ hòa nhã nhưng thực chất lại độc ác hơn bất kỳ ai khác này.



"Vậy các cậu quen nhau từ khi nào? " Đôi mắt của Yamaguchi lấp lánh sự tò mò.

"Tháng 3." Tsukishima cúi đầu trả lời tin nhắn cho Kagayema, nói với cậu họ đã lên xe, tầm 20 phút nữa sẽ đến.


"Ồ," Yamaguchi giơ ngón tay đếm, "Vậy là cũng vào tháng luôn rồi," sau đó anh rướn mặt đến trước người Tsukishima, "Ai là người tỏ tình vậy, là cậu đúng không Tsukki? Chắc chắn là cậu."



Tsukishima mỉm cười nhìn sticker con mèo trong điện thoại sau đó đẩy cái đầu ở trước mặt ra xa, "Tớ", anh thở dài, "Chờ đợi tên ngốc đó nhận ra còn khó khăn hơn chờ Hinata cao đến 1m8."

Yamaguchi âm thầm đau thương giùm Hinata nửa phút sau đó lại hưng phấn, "Các cậu chơi trò tình yêu bí mật mà không cảm thấy thời gian bên nhau quá ít à? Tớ và Yachi ngày nào cũng bên nhau mà còn thấy không đủ đây." Yamaguchi vuốt cằm nói.

Tsukishima im lặng vài giây rồi nói, "Không hề, tụi tớ thường ở cùng nhau."

"!!!!!!!GÌ?" Yamaguchi trợn trừng mắt, "Các cậu sống chung rồi hả? Tsukii?"

Tsukishima bị anh ồn ào đến mức cạn lời nhìn vẻ mặt ngu ngốc không thể phản ứng của người bạn khoa trương của mình.


"Tsukki," Yamaguchi hóa thân thành người mẹ già khốn khổ nắm tay anh và nói với vẻ lo nghĩ cho con trai mình, "Phải chú ý các biện pháp an toàn nhé."


Tsukishima lãnh đạm rút tay về, "Tớ cảm thấy người nên chú ý là hai cậu mới đúng, dù gì cả tớ và Ou đều không có công năng kia."


Yamaguchi đỏ mặt ho khan, sau đó không dám nói thêm gì nữa, chuyến xe vùn vụt đến nơi chỉ trong 10 phút, họ đến nơi thì Kageyama và Hinata đã đợi sẵn tại trạm, hai người đó tụ đầu vào nhau không biết nói gì nhưng khoảng cách họ gần đến mức Tsukishima có chút khó chịu.

Thấy họ xuống xe, Hinata hét lớn và vẫy tay gọi, Kageyama đứng vụt dậy gật đầu với Yamaguchi sau đó lê đến bên cạnh Tsukishima với hộp mứt sơn tra trên tay,  nhón chân lên yêu cầu Tsukishima nến thử, trông như một chú chim cánh cụt nhỏ.


"Cái gì vậy? cậu mới mua?" Tsukishima nhịn không được ôm một cái.

"Không biết gọi là gì," Kageyama chọc một viên đút cho anh, ngẩn đầu nói, "Ngọt.. ngon."

"Cậu là con nít à, ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng đấy."

Kageyama bỉu môi, "Tớ đâu ăn nhiều."

Hinata vừa hỏi Yamaguchi về tình hình của Yachi, vừa quay đầu đã thấy Tsukishima và Kageyama không biết đã tụm lại từ bao giờ và đang trò truyện rất hòa thuận, sợ tới mức anh nhanh chóng kéo Yamaguchi để anh ta nhìn cảnh tượng đó.


Yamaguchi Tadashi tránh ánh mắt của Hinata một cách tội lỗi và nhún vai tỏ vẻ anh không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bốn người đi đến trung tâm mua sắm trước để mua đồ tập luyện, mua một số đồ thể thao mới, đai bảo vệ, băng dính..... Trong lúc này, Hinata đang ríu rít xung quanh Kageyama như thể đang tranh giành sự ưu ái, lúc thì muốn cậu cho ý kiến khi chọn giày lúc thì vuốt bóng chuyền mà đưa ra một số bình luận về nhà thi đấu của trường khiến Tsukishima vừa có chút tức giận lại thấy buồn cười.


Trong lúc Hinata chạy vào phòng thử đồ, Tsukishima đang định tóm lấy Kageyama và yêu cầu giải thích thì thấy Ou-sama bước tới với một đôi đai bảo vệ cổ tay và kéo tay anh ra để thử như xung quanh chưa từng có ai.

Vì đã từng bị bầm tím cổ tay trong lúc luyện tập nên Tsukishima luôn muốn mua một số đồ bảo hộ hoặc băng dính để quấn lại nhưng chưa có thời gian, không ngờ Kageyama luôn nhớ đến điều này, cậu giúp anh đeo và vuốt ve nơi đã từng bị thương sau lớp đai bảo vệ


"Tốt, như vậy thì sẽ không bị thương nữa." Kageyama nghiêm túc nói khi giúp anh điều chỉnh lại vị trí.


Tsukishima cúi đầu nhìn cậu, khuôn mặt tròn của Ou-sama giấu dưới mái tóc, lông mi chớp động, đôi môi đỏ hồng, nhìn có vẻ rất dễ hôn.


"Tsukki," Yamaguchi ló đầu ra từ một kệ hàng khác, "Cậu thấy cái túi này thế nào?"


Tsukishima cảm nhận độ ấm trên tay đang rời xa mình, quyết tâm sẽ không đưa Yamaguchi ra khỏi blacklist trong vòng một tuần tới.


Sau khi mua sắm ở trung tâm thương mại, bốn người chạy đến phố đi bộ dạo vài vòng, chụp vài bức ảnh ở máy chụp tự động, tuy vẻ mặt Tsukishima viết đầy chữ không tình nguyện nhưng nó vẫn không cản trở Kageyama cười vui vẻ khi cầm những tấm ảnh bị dán đầy sticker Hello Kitty đó.

Bữa tối của họ chọn ngẫu nhiên một nhà hàng trên phố, Hinata ôm cái bụng cồn cào tìm một chỗ ngồi và bắt đầu gọi món, Yamaguchi tổng hợp thông tin sốt dẻo anh vừa biết sáng nay và khôn khéo chạy qua ngồi cạnh Hinata,  dành ghế đối diện cho cặp tình nhân bí mật còn lại.

"Muốn ăn gì?" Tsukishima nhàm chán lật menu hỏi Kageyama.

"Cà ri, thêm một trái trứng trần." Đôi mắt Kageyama sáng lấp lánh.


"Lại cà ri, Ou-sama không biết ngán à?"


"Đương nhiên không, sao có thể ngán cà ri được!"


"Muốn ăn pizza hay mỳ ý?" Tsukishima chưa bao giờ hào hứng với đồ ăn và anh cũng không ăn nhiều, hầu hết một phần thức anh của anh sẽ được chia cho Kageyama nên sau nhiều lần anh đã quen với việc để cậu quyết định món ăn của anh.


Thức ăn được bưng lên, Kageyama và Hinata lập tức khởi động, hai người như đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net