It's been a long time😊😊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mọi người vì bản trước up lên do lỗi kĩ thuật mà mất 1000 chữ của mình TT.TT ( khóc ẻ ) 

Lúc rep comt mới thấy là lạ, thì ra nó nuốt mất chữ huhu, tui cũng không lưu bản work nên 12h mới viết lại hết theo ý đại khái đây, rất xin lỗi huhu.

'' Santa SANTA!!! Cậu đứng lại cho tôi !!! Không được ''

''Còn chưa quay xong. Đi là lão nương không tha cho cậu đâu !!!!''

Chị Diệp vừa chạy vừa hét khản cả giọng , cố lấy chút sinh lực cuối cùng suốt nửa ngày mệt mỏi thét với theo .

Mà cái con người kia coi như không nghe thấy, gấp gáp lanh lẹ tóm chiếc áo khoác da , nhân tiện ngoắc thêm cái túi nhỏ, cười khanh khách chạy biến:

''Diệp kaka, Diệp tỷ tỷ, vận mệnh của em dựa hẳn vào tay chị đấy !!!!!!!!!~ '' Ỷ mình chân dài còn cố tình dừng lại, chắp hai tay vào nhau ra vẻ cầu xin, xong còn ngả ngớn ,  tay hình chữ V chụm lại đặt cạnh thái dương chào kiểu quân đội:

''Tỷ tỷ, chúc chị đẹp may mắn''

'' ĐM cậu!!!!!!!!!!!! 7h, về trước 7 giờ tối. Không bà đây không thiến cậu thì sẽ nhận cho cậu 100 case quảng cáo boxer ''

''Hớ hớ, chị cứ yên tâm. Nhất định 7h tối mai em sẽ về ''

''Mài đừng giết mị như thế. 7H TỐI NAY!!!!!!!! '' Diệp Mạn Mạn vò đầu bứt tai :

''Chu mi nga!!!!!!!!!!!!!!''

''HÁ HÁ HÁ '' tiếng cười quá là thiếu đòn tới từ phía tuyển thủ Uno Santa.

Nhìn cái bóng đen biến mất như một cơn gió,'' đại tiểu thư'' quản lí xốc lại đầu tóc bù xù, lấy hộp phấn dặm lại gương mặt lấm tấm mồ hôi. Tại sao mình lại bày đặt chạy theo con báo kia cơ chứ, cũng có đuổi được đâu ?! Đúng là chẳng cái dại nào bằng cái dại nào? Để cho nó đi đi khỏi quay lại!!! Sau đó ... sau đó mình mất việc =.=

Chị Diệp vỗ mặt bồm bộp mấy cái, nặn ra một nụ cười 4 phần ái ngại 6 phần tự tin, môi nhếch chuẩn thương mại hở tám cái răng trắng phát ra ánh sáng, tất nhiên phải phát sáng, đập bao nhiêu tiền bạc vậy mà!

'' Đạo diễn, cái kia, ngài cũng biết đấy ... hờ hờ hờ hờ''

''Hờ hờ, cô gái, cái kia..... hờ hờ hờ''

Diệp lão đại nghiêm túc vận dụng hơn 20 năm kinh nghiệm ngụy biện của mình để nói giúp cho San- lươn- ta. Trong đầu là 1000 con chữ FU*K chạy miên man không dứt. Uno Santa, chắc chắn kiếp trước tôi đã mắc nợ cậu, nếu không sao lại bị cậu hành đến thế này chứ nhóc con kia!.

*

*

*

Santa nuốt lại nụ cười, sân bay Thượng Hải- không xa không gần, nhưng sợ là không đủ thời gian. Vốn là cậu đã sắp xếp rất hợp lí rồi, ai mà ngờ lại quay trễ, lịch lùi tới tận 1 tiếng. Cậu vội vàng đeo khẩu trang, đội mũ mặc áo kín mít, bắt taxi thở không ra hơi với bác tài :

'' Cho tôi đến sân bay Quốc tế Phố ĐôngThượng Hải! ''

''Làm ơn nhanh lên ạ ''

Bác tài qua lăng kính nhìn mặt thanh niên đỏ bừng, vừa bước vào xe đã cảm nhận được sức nóng hầm hập. Ôi, chắc hẳn là vừa chạy rất gấp tới đây. Cuộc đời lái xe ông gặp không ít trường hợp như vậy, lí do là :

'' Cậu trai ra sân bay đón người yêu đúng không ? ''

''Hả?! Ớ ? '' Cậu trai đằng sau đang hít thở thông khí thì nghe thấy lời bác tài, gương mặt vừa hạ nhiệt, nghe thấy lời bác má lại hừng hực như than trong lò lửa.

Ấp a ấp úng. Cũng chẳng phải. Gần gần như thế. Người ta còn chưa yêu cháu nữa chú ơi...

Nhưng :

''Vâng ạ. Người yêu cháu từ nước ngoài tới ''

Nói không thèm chớp mắt luôn ý, hì hì .

Santa đã lập hẳn một kế hoạch đón Riki về nhóm, có hoa có tiệc. Dù lịch trình của các thành viên đều quá bận rộn, điều này là không thể: nhưng riêng Santa thôi, cậu muốn anh bé được chào đón trong một khung cảnh ấm áp và dịu dàng, chứ không phải về vì công việc.

Bá Viễn và AK hôm nay khá trống thời gian, biết Riki về nên đã ra sân bay chờ từ sớm, nếu Santa không tới kịp thì có thể tươi cười dẫn người về nhà .

Nhưng cậu sẽ chẳng cho phép trường hợp đó xảy ra đâu, người Rikimaru thấy đầu tiên nhất định phải là Uno Santa này!

Santa cảm giác bản thân sắp không kiềm nổi trái tim đã nhảy một nửa ra khỏi ngực, em hận chẳng thể biết bay hoặc chăng có được cánh cửa của Doreamon , để đến cạnh anh ngay lập tức.

Mùa đông, trời nhá nhem tối, thời tiết dần lạnh hơn.

Chỉ có trái tim em nóng ấm nhất, nên ta phải gặp nhau anh nhé, em sẽ sưởi ấm cho Riki! Santa hồi hộp đan chặt hai tay vào nhau, ánh mắt dán chặt vào cửa kính xe, nhìn dòng người qua nhanh, cậu lại càng vội vã hơn.

*

Riki tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài trên máy bay.

Đã bao lâu anh không hoạt động, lẩm bẩm nghĩ mình quên luôn cảm giác bay qua bay lại rồi!

Sau thời gian nghỉ ngơi, cả sức khỏe tinh thần lẫn thể chất của anh đã phục hồi hơn cả. Tâm hồn thư thái, nhàn nhã từng ngày từng ngày trôi qua bình bình lặng lặng, Riki biết bản thân thấy chán rồi, tới lúc bắt đầu cuộc hành trình dang dở cách một đại dương kia. Và gặp con người loi nhoi sáng lạn kia, anh nhớ ánh sáng của em rồi đó - mặt trời Uno Santa.

Riki bước ra khỏi khoang máy bay, nhân viên sẽ không đón. Đó là yêu cầu của anh. Vì gặp nhân viên làm anh thấy dealine đè ngập đầu, rất là đau khổ đó!

Anh tuy nói là người nổi tiếng, nhưng độ phủ sóng không lớn, thêm dụng cụ bất li thân là mũ khẩu trang thì có thể tự do đi lại rồi!

Người con trai thân hình tầm m7 di chuyển nhẹ nhàng dù ôm đồm vài chiếc vali cỡ lớn, ánh mắt trong veo lấp la lấp lánh như chứa cả triệu vì sao, nhìn lướt qua thôi mà cảm giác mệt mỏi trong ngày tan bay tan biến, khiến người ta vô thức vấn vương nhìn. Hẳn là du học sinh từ đâu đến. 17,18 tuổi còn trẻ nên ánh mắt ấy mới đẹp đẽ tới vậy, hòn ngọc thuần khiết của tạo hóa có chăng là ?!

Riki không chuộng chỗ đông người, nhưng anh không phiền hay ai oán mỗi lúc phải chen lấn. Người như anh, bao dung và yêu quý mọi thứ, mọi vật, mọi người, mọi cảm xúc và trải nghiệm.

Người ấy không biết chờ mình chỗ nào nhỉ ? Sao mình lại nghĩ em ấy sẽ đến ? Riki cười cười cất chiếc điện thoại định gọi cho ai kia đi. Hình như Bá Viễn với AK cũng đợi, để xem ai thấy mèo trước nào ?!

*

Uhm...

Uhm..

Uhm.

Hình như Riki lạc rồi =.=

Hình như Santa lạc rồi -.-

Hình như Bá Viễn cũng lạc Ây Kây rồi O.O''Bá Viễn hẹn Riki ở tiệm caffee gần đấy, nhưng nghĩ thế nào lại cùng xông pha với bé AK học bá, ẻm nói :

'' Viễn ca, nếu chúng ta cứ ngồi đây sẽ không gặp được sensei mất, chiếc não của e tính ra vị trí của anh ấy, chúng ta mau mau đi, nếu để tên kia hẫng tay trên mất công chờ mèo cả chiều thôi ''

Thế là hai người chạy đi đâu đó, sau đó đến đâu đó, rồi đứng chờ ở đâu đó, xong lạc mất nhau ở đâu đó O.O//)

AK : ''Ôi Viễn ca, trường hợp này não em chưa có nghĩ tới !! ''

Santa giữa không gian tấp nập người lại còn tối tối đen đen, tìm kiếm một bóng hình. Cậu chờ anh mãi, chờ anh miết, mà vẫn không thấy anh ở cửa chính. Cậu bắt đầu lo lắng rồi, không thấy anh chắc sẽ khóc đấy. Xung quanh em toàn mùi là mùi của những vị khách quần áo là lượt ở sân bay, nhưng tuyệt nhiên em chẳng ngửi thấy anh.

Có lẽ nào 2 tháng không gặp, ta quên nhau rồi ư ?

Nước mắt lưng tròng, Santa ấm ức dáo dác nhìn xung quanh, đến lúc Santa mất kiên nhẫn muốn báo cảnh sát lật tung cái sân bay để tìm người mất tích. Thì con mèo kia, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi...

Riki...

Lúc ấy thời gian như dừng lại, con mắt của em như xuyên qua được những vật hữu hình, giữa trăm ngàn người em đã thấy anh...

Lúc ấy, mắt em trong bóng tối mù mịt, thấy cả người anh được bọc bởi ánh sáng dịu dàng, sự ấm áp ấy lan truyền tới em...

Lúc ấy em cảm tưởng như thế giới chỉ còn có hai ta thôi..

Cùng lắm xung quanh là muôn hoa đua nở tỏa hương thơm ngát, suối chảy róc rách, chim chóc hát vang, giống cuộc hội ngộ nơi thiên đàng...

Santa chạy tới vất vả len qua biết bao người, miệng luôn miệng nói '' Cho qua. Xin lỗi, cho tôi qua ''

Con người kia đứng cười khúc khích,  nhìn Santa quá là chật vật thảm hại :

''Anh không cho em qua ''

''Có cho qua thì em cũng bám lấy anh thôi. Thoát làm sao được ''

Uno Santa nhào tới hai bàn tay ấp lấy gương mặt người kia. Hơi thở ấm ấm của Santa giữa không gian lạnh giá làm Riki thấy hay hay, buồn buồn.

Cậu nhìn ''anh trai'' đang tủm tỉm, liếm môi, muốn hôn, muốn hôn, muốn hôn anh lắm. Dù hiện tại em không đeo khẩu trang, sẽ có người chụp được, sẽ bị phát tán. Dù hiện tại là nơi công cộng, ở đây ít nhất cũng vài ngàn người. Em muốn mút lấy đôi môi có phần hơi khô vì thời tiết kia, liếm ướt nó, giống như các đôi tình nhân thường làm lúc gặp nhau sau tiểu biệt. Em chẳng ngại gì cả, chỉ ngại anh thôi, sợ anh buồn, sợ anh giận, sợ anh không để ý đến em. Sợ anh lại rời xa em...

Santa buông tha cho đôi má kia, vòng tay ôm ghì lấy cả người Riki, thậm chí có phần nhấc bổng anh, ép sát vào người mình. Khảm người vào trong tim, trong lòng chẳng giấu nổi nỗi xúc động. Giọng khản đi : '' Nhớ anh quá... Riki ''

Riki vui mừng vỗ vỗ lưng ''em trai '' . Cậu khung xương rộng, cơ thể cao lớn, ôm anh chẳng thấy mặt mũi, chẳng sao cả, vừa ấm lại còn an toàn. Em gục đầu vào hõm vai anh, mái tóc lòa xào khiến Riki ngứa ngứa, bàn tay vươn ra xoa đầu em nhỏ. Anh cũng nhớ, rất nhớ, rất nhớ em.  Anh nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực em nồng nhiệt, bỗng dưng sống mũi cay cay. Ruột gan anh thấy em ầng ẫng nước mắt cũng đau vậy, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò:
"Long time no see , Santa"
Santa sụt sùi đã ngừng, nghe anh nói xong lại muốn rưng rưng. Nhưng mà thương thì thương còn cái gì đáng mắng thì vẫn mắng, Riki tự dưng linh cảm thấy gì đó, anh nhanh chóng tách mình ra khỏi người em, cơ mà sức mèo thì làm sao so được với sói. Santa đã bật mode của người đàn ông Nhật Bản khó tính, đã không biết chăm sóc tốt bản thân lại còn muốn chạy trốn em hả:
" Người lạnh, tay lạnh, chóp mũi lạnh'' -Santa nghiêm khắc phán.

''Một áo phông trắng, một áo khác cộc tay, mũ lưỡi trai với khẩu trang.'' Em nhíu chặt mày :

''Rikimaru. Anh dám ăn mặc phong phanh như vậy trước mặt em à ''

Ôi ôi, lại nữa rồi. ''Người anh nhỏ bé '' bị '' em trai cáu  kỉnh '' trách mắng. Santa hiện tại là hóa thân của má anh đó, à không, so với cậu mama của anh còn dịu dàng hơn mấy phần. Nhưng hiện tại bản thân đuối lí là thật. Có điều Santa chẳng giận anh lâu bao giờ, bé con dễ dỗ ghê người. 

Uno Santa dễ dàng xách anh ngồi trên vali, cởi áo khoác da còn vương hơi ấm của mình choàng lên người anh, ủ cho thật ấm, thật kín. Riki thể chất khỏe mạnh nhưng đề kháng yếu, dễ bị bệnh lặt vặt, anh trai còn chẳng biết chăm sóc bản thân một chút, làm cậu '' vừa làm anh vừa làm em'' chưa khi nào bớt lo lắng. Cậu nhìn gương mặt người kia còn tỉnh bơ chẳng chút lo sợ thì bất lực ghê.

Riki túm lấy góc áo em lớn khi đã yên vị trên vali:

 ''Tại thời tiết bên Nhật không có lạnh như vậy, trên máy bay cũng rất ấm.''

Santa mặt không biểu cảm.

''Anh vừa mới tới thôi. Mà Santa đã muốn trách anh rồi sao ? '' Ánh mắt giận dỗi.

''Santa mắng nữa không cho anh về sẽ ốm thật đấy '' Riki giật giật góc áo em.

Sao lại bị giận ngược rồi, em xoa xoa mi tâm. Đúng là chưa lần nào thắng được anh, còn chẳng phải do em xót anh sao?! Santa nắm nắm bàn tay nhỏ chui ra ngoài bị lạnh, nắn nắn xoa xoa truyền nhiệt đủ ấm lại nhét vào áo khoác, dặn :

''Không được bỏ ra '' Tay Santa thon dài mà lực độ mạnh mẽ, luồn qua gáy Riki, các khớp xương rõ rành ràng mạch, trán áp trán anh, hơi thở phả vào Riki nóng rực :

 '' Sau này không được phép như vậy !''

Riki phải cảm thán mỗi lần cún nhỏ hóa sói đều đáng sợ thật đấy, nhưng chỉ được mã ngoài thôi, chứ anh vẫn dễ dàng vuốt lông thành công cả cún, gấu, hay sói nhé :

''Tuân lệnh''

Anh cứ ngồi đó, chẳng phải xuống, một tay kéo một chiếc vali nhỏ hơn, và chiếc túi cam quen thuộc. Một tay anh mân mê bàn tay như tượng tạc của Santa. Anh trách bản thân quá hư, không nghĩ tới việc khăn áo đầy đủ làm Santa phải chịu lạnh, trong lòng hối lỗi 1000 lần, đang nghĩ tối nay có nên sang phòng làm ấm giường cho ẻm không nữa.

Santa yên lặng để cho Riki nghịch tay mình, thỉnh thoảng anh ấy còn hà hơi thổi ấm nữa, làm cậu buồn quá trời đất! Em thở dài, biết tính anh như thế mình phải mang đủ khắn áo mới phải, nghĩ lại sợ anh lạnh, cậu đổi chiếc mũ của mình có vẻ ấm hơn so với mũ lưỡi trai cho anh, xong lại trùm mũ áo khoác da vào. Riki cũng để cho mọi chuyện tự nhiên, nếu không chịu Santa sẽ cho 5 tiếng KPI của anh thành 5 giờ nghe mắng mất.

Santa đẩy vali người giữa sân bay vài ngàn người, thu hút sự chú ý không ít, cậu đeo lại khẩu trang, cứ ngang nhiên đi thôi. Rất nhiều ánh mắt chiếu vào họ, có hâm mộ, có tò mò, có vui mừng, có ghen ghét, nhưng họ chẳng quan tâm, trong mắt Rikimaru hiện tại chỉ có Uno Santa, mà trong đáy mắt Uno Santa bây giờ cũng chỉ quan tâm duy nhất anh trai Rikimaru mà thôi.

Riki muốn ra khỏi đây nhanh nhanh lên, anh xót em bự chết đi được, ra khỏi đây là tới tiệm mua áo mới, sẽ tặng Santa một chiếc măng tô to thật to, em ấy mặc sẽ đẹp lắm. 

Santa tâm linh tương giao, vừa hay cũng định rẽ vào mua thêm một chiếc khăn.

Thế thì ta đi cùng nhau nhé, kể cả đi bất cứ đâu, tương lai được đồng hành cùng nhau em rất hạnh phúc. 

Anh cũng rất hạnh phúc!

Mà hình như em quên gì đó thì phải ...

*

*

*

'' Alo AK, anh mày đón được mèo về rồi, chú với anh Viễn về đi nhớ !'' Giọng  điệu như vừa thắng được vạn triệu của Santa làm AK nghiến răng kèn kẹt.

'' Chú gọi điện để khoe khoang chiến công hay gì ?''

'' Anh lại chẳng rảnh thế, tốt bụng gọi điện nhờ chú tới tiệm Caffee nhận hành lí về giúp sensei nhé. Ông với Riki đi dạo trước, bye bye '' Nói xong dập máy ôm người vào lòng, người đó ngáp ngắn ngáp dài áp vào ngực Santa, một câu hai câu kêu buồn ngủ, Santa ruột gan phèo phổi sắp chảy thành vũng nước, tiêu sái đặt một phòng khách sạn, ôm người đi ngẩu.

''Êy , Santa , Uno ÔNG GIÀ NOEL , ông có tính người không vậy ''

''Viễn ca, rõ ràng em tính đúng vậy mà, sao lại không tìm thấy sensei trước nhóc kia được chứ ? '' AK mếu máo, học bá tính toán thất bại, mất mặt để đâu cho hết.

Bá- dịu dàng- Viễn cười hiền từ :

'' Nếu em đã tính sẵn đúng tới 99,99% mà vẫn sai, thì chẳng phải là trời độ họ gặp nhau hay sao? Người hữu duyên hẳn là phải gặp thôi''

'' Đi! Chỉ là mấy rương hành lí thôi mà, thanh niên trai tráng có gì phải sợ chứ''

''Em có sợ đâu, mà tối nay anh Viễn có bày tiệc nữa không ? ''

''Chúng ta đi ăn với nhau thôi, Santa lo cho Riki sẽ sợ cậu ấy mệt, hẳn là đặt phòng rồi ''

''Cũng phải, vậy chúng là tự mở tiệc, mừng anh Viễn 30 độc thân vui tính ''

Nhóc con !

 *

Diệp - đã không còn hơi sức - Mạn Mạn : Chị Diệp , tối nay em với Riki ngủ ở khách sạn Thượng Hải, nhờ chị sắp xếp giùm em. Hứa bao trà sữa 1 tháng ( icon chắp tay cầu xin )

Diệp Mạn Mạn niệm đủ 10 vạn câu ĐM rồi lăn vào giấc ngủ, may mà bà đây thông minh, biết rõ cậu sẽ thế nên tính sẵn rồi, ôm mộng 1 tháng trà sữa miễn phí lăn vào giấc ngủ viên mãn.

Có phải đang hạnh phúc lắm không hả ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net